Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 50



An Văn Quế được Lý Thống dìu về phòng. Lý Thuần kéo Lý Chưởng đi hóng chuyện của tên Đinh Văn Nghê. Trong phòng còn đúng hai người. Lý Thống đỡ An Văn Quế ngồi lên giường.

"Sao? Xem có bị xây xước hay bị chảy máu ở đâu không?"

An Văn Quế lắc đầu. Lý Thống nhìn tên nhóc này, bất lực.

"Sao ngươi thấy chưa, chọn bạn mà chơi. Chọn phải đúng cái thứ chơi, giờ hắn ta còn muốn lấy mạng ngươi."

An Văn Quế một thân tơi tả, cứ ngồi ngoan trên giường. Lý Thống cứ lay hoay lấy gì đó, rồi tự nhiên nói.

"Ngươi.. ăn nhiều thêm chút. Nhìn ban nãy người ngươi ít thịt như vậy. Bảo sao bị hắn đè dưới thân dễ dàng."

An Văn Quế nhìn lại xuống ngực mình, xấu hổ che che đậy đậy.

"Đây, cởi đồ ra mà thay đi. Còn phải để ta cởi hộ cho nữa à?"

Rồi lại thấy Lý Thống mang đồ ra, khá lỉnh kỉnh. An Văn Quế nhận đồ trên tay, cứ cảm thấy thẹn thẹn mà cởi đồ ở đây. An Văn Quế nghĩ một hồi, rồi tự trấn an bản thân. Tốt nhất là nhanh nhanh thay đồ là xong.

"Ngươi.. đang làm cái gì vậy?"

Tay chân cố gắng nhanh nhất, nhưng mà An Văn Quế vẫn ngó đầu ra tò mò chuyện của Lý Thống.

"Đồ này của ta có việc. Ngươi thay xong, đừng mặc áo choàng vội, ra đây."

An Văn Quế rón rén đứng cạnh, cũng nghe lời không mặc áo choàng, mới chỉ mặc thân áo ngủ bên trong. Hai tay tự động che che trước ngực.

"Ngươi.. muốn cái gì.."

Lý Thống nhìn bộ dạng của thằng nhóc này, trông lề mề quá, mà còn hỏi nhiều. Lý Thống kéo hắn tới cạnh, ép hắn đứng trước mặt mình.

Bị Lý Thống ép sát trước người thế này, An Văn Quế sợ hãi la oai oái, hai mắt mở lớn.

"Ngươi làm cái trò gì đấy.. ashhhh"

Lý Thống nhăn mày, gõ vào đầu hắn một cái.

"Nghĩ cái gì trong đầu ngươi vậy? Có muốn được may đồ mới cho không, dang hai tay ra."

An Văn Quế làm theo, hóa ra là may đồ cho hắn. An Văn Quế mừng thầm, vẻ mặt láu cá.

"Vậy ra ngươi biết may đồ sao?"

Lý Thống lạnh lùng.

"Biết chút."

An Văn Quế tủm tỉm cười, hắn biết thừa chuyện này rồi. Nhưng mà nếu hỏi thẳng thì khác gì hắn tự nhận mình nghe lỏm chuyện hai người hôm trước.

Lý Thống tập trung chỉ mải lấy số đo của hắn. An Văn Quế đứng im thi thoảng lại nhìn nhìn Lý Thống, gương mặt này, hương thơm này, cái cảm giác ở gần Lý Thống khiến An Văn Quế thích thú. Không rõ tự bao giờ, An Văn Quế rất tranh thủ việc ở gần Lý Thống.

"Xong rồi, đi ra chỗ kia mặc áo vào đê."

Lý Thống lạnh lùng đẩy hắn sang một bên đứng. An Văn Quế bĩu môi, nhưng trong bụng lại đang cười thầm.

Dạo này An Văn Quế trở nên thân thiết với hội người chung phòng. Lúc Lý Thống làm việc, không muốn bị làm phiền nên đuổi An Văn Quế đi chỗ khác. An Văn Quế nhảy sang phòng hai anh em bên cạnh nằm chơi. Lý Chưởng cũng không chịu được tính nết của An Văn Quế nên mang đồ pha trà sang bên nhà bên cạnh chơi với đám bạn.

An Văn Quế nằm lăn lộn trong phòng, Lý Thuần lại vô tư. Hai người nói chuyện luyên thuyên, thì bất chợt Lý Chưởng chống cằm quay sang hỏi An Văn Quế.

"An thiếu gia, dạo này tôi thấy thấy tình hình giữa thiếu gia với Lý thiếu gia thay đổi sao sao á."

An Văn Quế cười cười.

"Ngươi thấy thế sao?"

Lý Chưởng gật đầu cái quyết đoán.

"Đúng, Lý thiếu gia thì thoáng tính với vị tha hơn với thiếu gia. Còn thiếu gia cũng bắt đầu bớt gây gổ với Lý thiếu gia rồi. Hai người vì cái gì mà cùng thay đổi vậy?"

An Văn Quế cười đến sáng lạng gương mặt, hai mắt cong tít lại.

"Phải nghĩ theo hướng tích cực, ngươi hiểu không?"

An Văn Quế ngại ngùng, vùng dậy vươn vai một cái.

"Đi tắm thôi, đi tắm không?"

Lý Chưởng cũng ngồi dậy, nhún vai.

"Đi chứ!"

An Văn Quế hất hất mặt hướng phòng mình. Ý tứ muốn cả người bên kia đi chung.

"Rủ cả hắn đi chung luôn"

Lý Chưởng gật đầu, thật ra không cần đợi Lý Chưởng đồng ý, An Văn Quế nói xong câu đã chạy qua bên phòng rồi. Lý Chưởng bên này chép miệng lắc đầu.

"Có cần phải làm đến độ như vậy không?"

An Văn Quế chạy lại đứng cạnh Lý Thống.

"Ngươi! Làm đến đâu rồi?"

Lý Thống thấy hắn chạy tới, chỉ ngẩng mặt lên nhìn một cái rồi tiếp tục đo đạc.

"Vẫn chưa xong, ngươi nghĩ làm ra cái áo nhanh vậy sao?"

An Văn Quế dựa tay chống xuống bàn.

"Đâu có, ta đang hỏi tình hình đến đâu thôi. Thật không tin được là Lý Thống ngươi cũng biết đến may vá như vậy."

Lý Thống vẫn đăm đăm nghiêm túc làm việc.

"Ngươi nghĩ chuyện này thấp kém?"

An Văn Quế ngập ngừng, trả lời chối khéo.

"Ngươi nghĩ gì vậy? Phụ nữ thường làm mấy chuyện khéo léo. Mấy ai nam nhi ta thấy cầm kim, cầm kéo đâu. Ngạc nhiên chút, không có gì mà chê cười. Không á, lấy đâu ra quần này ta mặc, áo này ta mặc đúng không?"

Lý Thống không nghe được cái sự lươn lẹo của hắn. Ngừng tay, Lý Thống nhíu mày dừng tay nhìn hắn một cái, không nói gì chỉ có thể lắc đầu.

An Văn Quế không vòng vo nữa, vào mục đích chính.

"Này, cũng muộn rồi. Đi tắm xông hơi, rồi tối làm tiếp. Ta không có giục ngươi làm quên thời gian thế đâu."

An Văn Quế cứ đứng cạnh kéo kéo ống tay áo Lý Thống. Lý Thống thấy thái độ của thằng nhóc này dạo này có vấn đề.

"Ngươi dạo gần đây, bị đánh nhiều vào đầu à? Sao thay đổi thái độ vậy, ta thật sự sợ đấy."

An Văn Quế tự dưng nghiêm túc trả lời.

"Ngươi biết tại sao không?"

Lý Thống lắc đầu.

"Cứ đi tắm đi, rồi tối ta sẽ kể cho ngươi nghe."

Nói xong An Văn Quế kéo tay Lý Thống đi ra ngoài. Thế là cả bốn người cùng đi tới phòng tắm bồn để tắm. Mọi khi thì mạnh ai người ấy đi, đây là lần đầu tiên cả phòng đi tắm. Lý Thống cảm thấy như cái thời sinh viên hồi đấy còn là Huyền Nhân thật sự, cậu rất hay chạy sang phòng trọ bọn bạn ở chơi mấy hôm rồi về. Cảm giác như người một nhà vậy, mấy đứa chơi thân với nhau.

Đang miên man về quá khứ, Lý Thống giật mình vì bị tên nhóc thối An Văn Quế dở trò nghịch hất nước vào mặt.

"Ây nha, không may bắn vào mặt Lý thiếu gia rồi.."

Cái giọng đểu cáng lại chọc vào chỗ ngứa của Lý Thống. Cậu vuốt nước khỏi mặt, vùng tới kẹp cổ hắn, hắt nước trả thù.

"Này! Trả lại cho ngươi."

An Văn Quế vẫy vùng, kêu la oai oái. Anh em Lý Chưởng-Lý Thuần thì dựa người vào bồn mà cười.

"Cảm giác chúng ta thân nhau hơn trước rồi."

Câu nói của Lý Thuần khiến mọi người có chút ngập ngừng, Lý Thuần thả đầu An Văn Quế ra.

"Đúng rồi, chúng ta chưa từng qua lại với nhau trước đây."

Lý Chưởng khoanh tay đáp lời.

"Cũng là bởi chúng ta trước kia chưa từng có cơ hội tập trung, kết giao với nhau như bây giờ."

Lời Lý Thống nói ra, khiến mọi người đều đồng ý. Nghe thế lại đến lượt An Văn Quế kéo mọi người lại, khoác vai Lý Thống.

"Giờ chúng ta sống chung với nhau dưới một mái nhà, không ít thì nhiều coi nhau là anh em. Trước kia ta chơi với mấy kẻ không ra gì, nên có chút ngu xuẩn."

Lý Thống bĩu môi, nhìn cái thằng nhóc đang cố vươn người khoác vai mình. Không nhịn được lại kẹp cổ hắn, ép vào ngực mình.

"Ngươi chỉ nhắm vào ta để khiêu khích, giờ lại đi nói lời hay như vậy có tin được không?"

An Văn Quế cố gắng đẩy người khỏi Lý Thống. An Văn Quế chạm vào cơ ngực của Lý Thống, cái cảm giác da thịt săn chắc tiếp xúc tới bàn tay. Khiến trái tim của hắn lại như được kích thích mạnh mẽ, An Văn Quế ngượng ngùng cố gắng thoát ra khỏi người Lý Thống.

Lý Chưởng bên này, cười ha ha chỉ vào hai người.

"Nhìn hai người họ xem, một nâu một trắng, một cường tráng, một ốm yếu nhỏ nhắn. Nhìn đũa lệch quá!"

An Văn Quế lại ngượng ngùng lấy tay che thân, đanh đá mắng lại.

"Ngươi nghĩ ngươi hơn ta à? Chỉ có hắn hay vận động thể lực thì có thể cường tráng thôi. Hứ! Ta lên trước, ta có việc. Các ngươi về sau đi."