Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 41: [H]



Bất ngờ chưa nào!!!!!! Mình cũng bất ngờ hông kém nha, Ahihi~~~~

=========================



Đặt Ngôn Du lên giường, cởi giày đắp kín mền, Sở Nguyệt Xuất xoay người đi vào phòng tắm vắt khăn để giúp Ngôn Du lau mặt. Kết quả lúc này mới vừa mới tiến vào phòng tắm không bao lâu, Ngôn Du đã xốc mền lên.

Sao người này hôm nay lại khó hầu hạ đến như vậy nhỉ?

Lắc đầu, qua giúp nàng đắp kín mền lần nữa, cầm khăn tỉ mỉ giúp Ngôn Du lau mặt cùng xoa xoa tay, sau khi xong thì trở lại phòng tắm đem khăn mặt cất kỹ, đi ra lại thấy Ngôn Du vẫn đá mền ra.

Liếc mắt, lần nữa đắp kín người kia lại, sau đó liền trực tiếp ngồi ở bên giường không đi. Trong lúc ngủ mơ, Ngôn Du vốn bởi vì say rượu mà toàn thân nóng lên, lại muốn nhấc mền, xốc vài lần cũng như cũ không mở được liền nổi giận đùng đùng mở mắt ra, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất, ngây người vài giây mới hừ một tiếng, từ góc bên kia chui ra khỏi mền.

“Cô...” Sở Nguyệt Xuất dở khóc dở cười nhìn động tác của nàng, “Cô đang làm cái gì?”

“Hừ!” Lại hừ một tiếng, Ngôn Du ôm lấy gối đầu, “Tôi không muốn để ý tới cô!”

“Cô người này...” Đối với nàng như thế Sở Nguyệt Xuất không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Nhanh chóng lại đây, đang mùa đông, cẩn thận cảm mạo.”

“Hừ!” Nói không để ý tới sẽ không để ý tới, Ngôn Du nghiêng người nằm úp sấp, đem gối nằm phủ trên đầu.

Sở Nguyệt Xuất nheo mắt lại, “Cô thật sự không chịu đắp mền?”

“Hừ!” Đối với mỗi một loại ngữ khí của Sở Nguyệt Xuất phát ra tự nhiên là hết sức quen thuộc, Ngôn Du có chút chột dạ hừ một tiếng, vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp, trong lòng ngược lại có chút không yên. Chờ trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du lén lút hướng vị trí Sở Nguyệt Xuất trộm nhìn, không thấy người, không khỏi cong môi, ủy khuất nằm trở về.

Gối đầu bỗng nhiên bị một bên kia lôi ra, Ngôn Du hãy còn ủy khuất không khỏi hoảng sợ, vội vàng xoay mấy vòng, quả nhiên Sở Nguyệt Xuất liền đứng ở bên kia híp mắt, “Thật sự không thèm đắp mền hả?”

“Tôi...” Mân mê miệng, Ngôn Du nằm trở về, không dám nhìn Sở Nguyệt Xuất, nhéo cái đầu dưới gối, “Cô không phải không để ý tới tôi sao...”

Lời này mang ngữ khí rõ ràng là ủy khuất cùng sợ hãi a. Sở Nguyệt Xuất thở dài, theo hướng mền bên kia kéo qua, đắp trên người nàng, “Mau ngủ đi.”

Uống rượu cộng thêm ngủ còn chưa đủ, nhưng cũng đủ để Ngôn Du làm ra một loạt hành động kích động. Ngôn Du mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, phồng miệng nhìn Sở Nguyệt Xuất không nói lời nào.

Ánh mắt dịu dàng, Sở Nguyệt Xuất ngồi xuống, đưa tay xoa bóp khuôn mặt Ngôn Du, “Sao đêm nay cô cứ chống đối lại tôi vậy a?”

“Cô không để ý tới tôi...” Mặc cho nàng nắm khuôn mặt của mình, Ngôn Du thật không cao hứng nói, “Cô không còn quan tâm tôi nữa...”

“Tôi...” Tay còn đặt ở trên mặt Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất yết hầu như bị nghẹn lại, nhìn bộ dáng Ngôn Du như vậy cũng không biết nói gì cho phải.

Cái gì gọi là mình không cần nàng nữa?

Nhắc tới chuyện này, vốn đã say rượu bảy tám phần, Ngôn Du cũng liền nhớ lại chuyện tỷ tỷ cùng với Lạc Học Khâm vừa chọn ngày kết hôn, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Các người... Các người ai cũng không cần tôi...”

Các người?

Còn bởi vì Ngôn Du một câu trước mà ngây người, Sở Nguyệt Xuất nghe xong câu này lập tức hỏi lại đây, “Ai?”

“Các người...” Ngôn Du khi say cũng rất dễ khóc, Sở Lục Y lần trước đã lĩnh giáo rồi, chính là Sở Nguyệt Xuất còn không biết a, chứng kiến Ngôn Du lúc này mới nói được hai chữ đã bắt đầu rơi lệ, tâm lập tức trừu đau, nhanh chóng giúp nàng lau nước mắt, “Ngoan, không khóc a...”

Người ta nói tiểu hài tử khi ngã nếu càng được hống thì sẽ càng khóc lớn hơn, giờ phút này Ngôn Du say rượu cũng đúng hệt như thế, khóc bất chấp mọi thứ, cuối cùng dứt khoát lao vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, nước mắt nước mũi toàn bộ đều lau ở trên người nàng, “Các người ai cũng không cần tôi...”

“Không có a, ai mà lại không cần cô đây...” Cho dù Sở Nguyệt Xuất đã vô số lần nhắc nhở chính mình là không thể lại cùng Ngôn Du gần gũi như vậy, giờ phút này cứ như hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết hống Ngôn Du, “Sẽ không ai không cần cô, nghe lời, đừng khóc...”

Nghe vậy lập tức liền ngừng nước mắt, chính là trên mặt vẫn còn rưng rưng đọng nước, Ngôn Du ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, “Thật sự?”

“Thật sự...” Từ đầu giường rút ra tấm khăn giấy, cẩn thận giúp Ngôn Du lau nước mắt, Sở Nguyệt Xuất hống tiếp Ngôn Du, “Không được khóc a...”

Lăng lăng nhìn Sở Nguyệt Xuất làm một loạt động tác ôn nhu, ánh mắt Ngôn Du bắt đầu ngây ra, trong lòng có một cỗ xúc động không ngừng hướng trong đầu dâng lên, đợi cho dung hợp với rượu xong liền dứt khoát thực hành.

Vài lần chiếu cố Ngôn Du đều không nghĩ tới sẽ bị Ngôn Du ngậm ngón tay, mà hiện tại chính là bị hôn.

Sở Nguyệt Xuất bỗng dưng trừng lớn mắt, nhìn người đang gần trong gang tấc từ từ nhắm hai mắt, thần dán thần của mình*, hít thở giống như cũng đã bị ngưng trệ. (*môi ịn vào môi)

Từ từ nhắm hai mắt, Ngôn Du chỉ biết dựa vào xúc động làm việc, mà trong chốc lát khi hôn vào cánh môi mềm mại lại tựa hồ cảm thấy thật nhàm chán, thế nên mới mạnh dạn đem đầu lưỡi dò xét vào.

Sở Nguyệt Xuất mới vừa lấy lại tinh thần định há mồm nói cái gì đó thì lần này đúng dịp liền đem chiếc lưỡi mềm mại của ai kia mới vừa tìm được khớp hàm của nàng mà bỏ vào miệng, thân mình tức thì càng cứng ngắc.

Vẫn là lần đầu tiên như vậy, Ngôn Du cũng tốt mà Sở Nguyệt Xuất cũng tốt, dần dần liền mất đi lý trí, càng hôn càng sâu, thẳng đến cuối cùng thậm chí hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Cho đến lúc Ngôn Du lại giống như lần trước hút lấy cổ của mình, Sở Nguyệt Xuất mới mãnh liệt ý thức được các nàng đang làm cái gì, muốn đẩy Ngôn Du ra, lại cảm thấy toàn thân vô lực. Nhiều lần bởi vì hồi tưởng lại đêm đó một màn động tình liền mềm nhũn thân mình, mà ở một đêm này lại có thêm một lần thể nghiệm cảm giác khác thường kia, tự nhiên không có biện pháp phản kháng.

Nóng quá...

Trong phòng mở điều hòa, ngay từ đầu lúc Sở Nguyệt Xuất đặt Ngôn Du lên giường sẽ đem áo khoác cởi, mình cùng Ngôn Du trên người đều giống nhau chỉ mặc một bộ quần áo hơi mỏng. Trong phòng vốn là ấm áp mà Ngôn Du do rượu khiến cả người nóng lên, muốn đi kéo y phục trên người mình ra, giật nửa ngày mới phát hiện áo sơmi xả không được mới hướng trên người Sở Nguyệt Xuất bứt ra kiện áo len cổ chữ V có chút hơi mỏng của người ta. Kết quả giật nửa ngày cũng không ra, Ngôn Du giận, trực tiếp từ kiện áo len của Sở Nguyệt Xuất ở bên dưới chen đi vào.

“A...” Sở Nguyệt Xuất thất kinh kêu lên một tiếng, vội vàng đè lại Ngôn Du, kết quả đầu Ngôn Du vừa lúc chui vào phía dưới áo chính là bộ ngực của nàng, bị chúi xuống như vậy, mặt trực tiếp dán trên da thịt bóng loáng, đầu óc phạm mơ hồ, Ngôn Du trực tiếp liền thân ra đầu lưỡi liếm láp lên.

Hít vào một hơi khí lạnh, Sở Nguyệt Xuất thân thể run vài cái, nhẹ buông tay, mà Ngôn Du lúc đầu bị đè thật khó chịu đem kiện áo len nhấc lên, trực tiếp vén đến dưới cổ Sở Nguyệt Xuất, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng bóng loáng, sau đó kèm một tiếng than thở, “Nóng quá...”

Sở Nguyệt Xuất mặt đỏ cơ hồ sắp nhỏ ra huyết, muốn đẩy ra Ngôn Du, để tay lên vai nàng, lại không có sức lực, trong đầu một mảnh hỗn loạn, “Ngôn... Cô đừng...”

“Mặc kệ!” Tay ở tại trên vai của mình không dùng lực, Ngôn Du say rượu lại có thể nhận thấy ý đồ Sở Nguyệt Xuất, lại hôn lên môi của nàng, thủ theo tâm ý chụp lên khối đầy đặn được vải vóc bao lấy, bóp nhẹ vài cái, bất chợt ngồi thẳng lên, mở to hai mắt xem hai khối mềm mại ngẩn người.

Cả người vô lực xụi lơ ở trên giường, Sở Nguyệt Xuất nhẹ thở gấp, hai tay mở ra hai bên, hơi hơi mở mắt ra, nhìn vẻ mặt Ngôn Du ngơ ngác, vừa ngượng ngùng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng giống như cam chịu phận bất hạnh, một lần nữa hai mắt nhắm nghiền.

Cũng như thế...

Thôi thì cứ như vậy... Phóng túng một lần.

Lại xoa nhẹ lên hai luồng mềm mại kia, Ngôn Du chợt nhăn mi lại, trừng mắt nhìn áo lót trong chốc lát, đưa tay đem áo lót cũng đẩy lên, thủ lại chụp lên, cười híp mắt.

Lập tức nắm chặt sàng đan, Sở Nguyệt Xuất khắc chế thanh âm muốn dâng lên trong cổ họng mà phát ra vô hạn yêu kiều, nhưng vì Ngôn Du hạ một động tác sau đó liền không nhịn được tràn ra, “Đừng...”

Ngôn Du giờ phút này sớm đã không biết mình rốt cuộc là đang làm cái gì, ngay từ đầu chính là cảm thấy nóng bức đến mức muốn cỡi y phục xuống nhưng vẫn cởi không xong, vì thế liền tính toán kéo quần áo của Sở Nguyệt Xuất vốn đang được mình ôm trong lòng ngực ra, nhưng mà hiện tại hết thảy chuyện đang phát sinh cũng đã sớm không đơn giản như vậy. Nàng đang làm theo trực giác của chính mình, mong muốn từng thấy trong sách giáo khoa còn có phổ cập khoa học mà đem ra thực hành.

Miệng hàm chứa đỉnh cao nhất của khối đầy đặn, đầu lưỡi Ngôn Du ở trên đó liếm lấy vài cái rồi nháy mắt liền mút lên, tay kia thậm chí còn theo ý thức đi vuốt ve bên đầy đặn còn lại. Chưa từng trải qua loại chuyện này, Sở Nguyệt Xuất chỉ biết cúi đầu thở hắt ra, tùy ý Ngôn Du ở trên người mình càn rỡ.

“Ngôn...” Hai tay ôm lấy đầu Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất ngửa đầu, bụng có từng đợt run rẩy, “Ân...”

Theo ngực hôn thẳng một đường xuống, cho đến chỗ bụng mới ngẩng đầu lên, Ngôn Du thở phì phò, trên mặt một mảnh đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì say rượu hay bởi vì quá mức kích động, ánh mắt tràn ngập lửa nóng, đưa tay giải khai nút quần của Sở Nguyệt Xuất.

Đầu óc bởi vì Ngôn Du mà tạm thời ly khai thanh tỉnh, Sở Nguyệt Xuất dựa vào chút lý trí còn sót lại lo lắng có nên cứ để mặc cho tình huống như vậy tiếp tục nữa hay không. Cũng trong chốc lát này, Ngôn Du đã đem nút giải quyết, dùng sức lôi kéo chiếc quần xuống, lại muốn đi tháo mở miếng vải nhỏ đang bao lấy địa phương thần bí nhất.

Sở Nguyệt Xuất ngay vào lúc dó dùng một tay chống giường bán ngồi dậy, tóc dài theo sườn mặt phi trên bả vai, tay kia cầm lấy tay Ngôn Du, ánh mắt thật sự nghiêm túc, “Cô thật sự muốn vậy ư?”

Thủ bị bắt chặt, Ngôn Du bất mãn ngẩng đầu lên, chống lại đôi ngươi của Sở Nguyệt Xuất, chu miệng, “Tôi không muốn cô không quan tâm tôi!”

Nói là nói như vậy, chính là cặp con ngươi đen bóng kia giờ phút này vẫn lộ ra bộ dáng say ngà ngà, nhường Sở Nguyệt Xuất một trận thở dài, nới lỏng tay nàng nằm trở về.

Ngôn Du lúc này khẳng định còn chưa đủ thanh tỉnh...

Chính là, đã muốn như thế...

Làm xuống quyết định, Sở Nguyệt Xuất một lần nữa hai mắt nhắm nghiền, thủ bỏ lên giường, không ngăn trở tay Ngôn Du nữa.

Nháy mắt mấy cái, cho dù lúc này trong đầu đều chỉ chứa đầy dục vọng, Ngôn Du vẫn nhận ra Sở Nguyệt Xuất không đúng, ngơ ngác nhìn nàng, chính là chỉ trong chốc lát thì lực chú ý đã bị bụng hình chữ phiến kia hấp dẫn mất, ánh mắt nhìn ở nơi đó ngay cả nháy mắt cũng không đành nháy mắt.

Tuy rằng đã muốn làm ra quyết định nhưng Sở Nguyệt Xuất vẫn cảm thấy tình huống như vậy làm cho người ta thật sự ngượng ngùng, gắt gao nhắm lại hai mắt, gắt gao cắn môi.

Ngây ngốc nhìn chỗ kia của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du hơn nửa ngày nín thở, thẳng cho đến khi không thở được mới dùng sức hít vào một hơi, đưa tay kéo miếng vải nhỏ ra, lăng lăng nhìn nơi đó vài giây, hôn lên.

Một tay nắm chắc sàng đan, một tay che miệng lại, lý trí lưu lại tự nói với mình rằng hai muội muội vẫn còn ở nhà, Sở Nguyệt Xuất ngửa đầu, cảm giác địa phương mà chính mình ngay cả tắm rửa đều xấu hổ đi chạm đang bị một cái đầu lưỡi mềm nóng ẩm ướt liếm lấy, cảm giác tê dại trải rộng khắp toàn thân, yêu kiều gần như muốn từ trong miệng chảy tràn ra.

Cái lưỡi mềm mại không ngừng liếm láp chỗ tư mật của Sở Nguyệt Xuất, cuối cùng thậm chí hai mảnh thần cũng thiếp đi lên mà dùng sức mút lấy, đem nước không ngừng tuôn ra ngậm vào miệng nuốt lấy nuốt để. Ngôn Du tựa như một nhi đồng tìm thấy thú vui thích, không ngừng dụ dỗ lên địa phương mẫn cảm nhất của Sở Nguyệt Xuất.

“Ân... Ách...” Khoái cảm không ngừng mà chồng chất làm ánh mắt Sở Nguyệt Xuất dần dần hóa thành mê ly, tay che miệng không chịu nổi bắt lấy sàng đan, ngẩng đầu lên, vài tiếng yêu kiều tràn ra ngoài, rốt cuộc khắc chế không được nữa, “Không cần... Đừng hút như vậy... Ách...”

Cảm giác chất lỏng càng ngày càng nhiều, Ngôn Du không ngừng mà hút lấy nuốt vào, cổ họng cũng không biết là do dục vọng hay do say rượu mà cực kỳ khô khốc, chỉ ngóng trông nguồn chất lỏng này càng nhiều càng tốt. Mà hút được cũng càng ngày càng phát ra hăng say, đầu lưỡi cũng tham tiến vào khe cửa, tựa hồ tò mò lại tựa hồ như là bản năng, không ngừng tới tới lui lui. Sở Nguyệt Xuất làm sao chịu được kích thích như vậy, bàn tay mềm cầm lấy sàng đan không khỏi nổi gân xanh, mày nhíu lại càng ngày càng gấp, thanh âm cũng càng ngày càng phát ra cao triều, “Không cần... Hảo... Rất kịch liệt...”

“Ân... A...” Bên tai là tiếng kêu của Sở Nguyệt Xuất dần lên cao nhường Ngôn Du càng phát ra kích động, động tác ngày càng càn rỡ hơn mà Sở Nguyệt Xuất cũng bởi vì cử động của nàng mà hoàn toàn mất đi lý trí, từng tiếng kêu càng ngày càng cao ngất, thẳng cho đến khi cả thân mình cứng lại, một tiếng thét chói tai bất ngờ phát ra, nàng lên đỉnh.

...

Chuyện trong phòng, hai người vốn là bị tình dục khống chế nên mới không biết gì, nhưng cửa phòng – bị người mở ra một khe nhỏ, hai người đang đứng ngoài cửa thì đã sớm mặt đỏ tai hồng.

Sở Giản Hề ở trong phòng khách tiếp một cuộc điện thoại, mà người gọi tới người đúng là học trò của Sở Nguyệt Xuất. Sau khi nói cho đối phương biết tỷ tỷ có việc rồi mới do dự một hồi, quyết định đi vào nói cho tỷ tỷ chuyện này, lại không nghĩ, cửa mới mở ra một cái khe nhỏ liền nghe thấy tỷ tỷ giống như là đang kêu khóc, làm cho lòng người mơ màng.

Mà ở một bên, Sở Lục Y đang muốn ngăn cản nàng cũng nghe được thanh âm trong phòng, nhất thời liền trừng lớn mắt.

============================

Editor: Có thể nói [H] tới 1 cách bất ngờ và thuần túy ^3^ Tất nhiên H chỉ có 1 chap hoy, mọi người cứ ráng tận hưởng nhiêu thì tận hưởng y nha.