Hủy Hôn

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1: Anh em kết nghĩa

“Ông nội, cháu muốn hủy bỏ hôn ước.”

Ông cụ biến sắc: "Cháu gái, nhà họ Lục và nhà họ Tô là bạn bè lâu năm.”

Tô Dao lấy từ trong túi ra một xấp văn kiện, đưa qua: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Tô cho Lệ Thành.”

Ông cụ nhìn mấy chữ to màu đen trên văn kiện, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: "Cháu giao mọi thứ cho nhà họ Lục, lại hủy hôn ước, cháu có mưu đồ gì?"

Mưu đồ gì ---

Tô Dao nén sự chua xót trong lòng xuống, cúi đầu đáp: "Năm đó cha mẹ cháu qua đời vì tai nạn ô tô, số gia tộc muốn liên hôn cùng nhà họ Tô nhiều đến mức không đếm xuể, cháu có thể mưu đồ gì khi lựa chọn nhà họ Lục gần như phá sản chứ?"

Nói tới đây, cô cong khoé miệng cười tự giễu: "Ông nội, từ đầu đến cuối thứ các người muốn cũng chỉ là nguồn lực và mối liên hệ của nhà họ Tô, nhưng cháu chỉ là một con người mà thôi.”

Năm tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, rụt rè gọi một tiếng anh trai.

Năm mười bảy tuổi, anh ta tìm đến cô và hỏi liệu cô có muốn bỏ nhà đi cùng anh ta không, cô gật nhẹ đầu.

Nhưng trên bãi biển dưới ánh trăng, anh ta lại nói: “Chúng ta là anh em tốt cả đời”.

Tình yêu thuở thiếu thời của cô trong mắt anh ta lại chỉ là tình bạn trong lúc hoạn nạn. Từ thời cấp 3, cô đã theo đuổi anh ta, cùng anh cúp học, cùng anh ta lập đội chơi game. Cho tới bây giờ, anh ta đã dẫn dắt toàn đội trở thành đội dẫn đầu trong làng E-Sports Châu Á. Cô vẫn như xưa ăn ý cùng anh ta tập luyện. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Bởi vì, anh ta không yêu cô...

Ở tuổi mười tám, họ mặc đồng phục E-Sports màu đỏ và bắt đầu trận chiến đầu tiên với mười chiến thắng liên tiếp trong hạng đấu đôi.

Hai mươi tuổi, họ mặc đồng phục được thiết kế riêng của đội màu xanh và trắng, cầm cúp và đặt nền móng khởi nghiệp.

Tô Dao nhìn từng tấm ảnh, ánh sáng trong mắt có chút lay động. Mỗi cuộc thi đấu E-Sports đều có sự phối hợp ăn ý, tập luyện cũng thường phải xuyên đêm.

Nhưng về sau... Khi anh ta hai mươi ba tuổi, trở thành thủ lĩnh của một đội E-Sports. Cô sát cánh bên anh ta, từ thân phận bạn thân đến vợ sắp cưới, trở thành một giai thoại trong giới eSport.

Lục Lệ Thành đã mạnh dạn thổ lộ tại lễ đính hôn: "Tình cảm của tôi dành cho Dao Dao hoàn toàn giống như từ trước tới nay và sẽ không thay đổi!"

Tất cả mọi người đều ghen tị bọn họ từ đồng đội trở thành người yêu, nhưng chỉ có Tô Dao mới hiểu được cảm giác đó. Lục Lệ Thành sẽ luôn coi cô như anh em chứ không phải vợ!

Khi bạn gái cũ của anh ta trở về Trung Quốc, khi tên anh ta trong cuộc thi không còn tên Tô Dao theo sau, khi văn phòng của cô trở thành lãnh thổ của người khác.

Lục Lệ Thành nói: "Từ khi nào em lại trở thành người phụ nữ hẹp hòi như vậy?"

Tô Dao nhếch môi: "Tôi vốn là phụ nữ."

Tô Dao rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Tiểu Dao thật đáng thương, cô ấy đã đính hôn với Lệ Thành ba năm mà vẫn chưa được thừa nhận, hiện tại còn xuất hiện thêm bạn gái cũ...”

Lời thề mà Lục Lệ Thành đưa ra trong tiệc đính hôn có bao nhiêu oanh liệt thì Tô Dao bây giờ trông càng thảm hại bấy nhiêu.

Tô Dao xem mọi chuyện nhìn như không thấy, sắp xếp lại thông tin trước trong máy tính văn phòng và rời khỏi câu lạc bộ. Ở tuổi hai mươi bốn, cô quyết định buông tay.

Sau lễ đính hôn, Tô Dao và Lục Lệ Thành chuyển đến biệt thự cưới được ông cụ đặc biệt chuẩn bị cho họ.

Tô Dao nhìn quanh ngôi nhà mà cô từng coi là nhà lần cuối, kéo vali chuẩn bị rời đi. Lúc này, ổ khóa phát ra tiếng “tách”.

Lục Lệ Thành mở cửa đi vào, thấy Tô Dao đang kéo hành lý rời đi. Anh ta sửng sốt: “Đã muộn thế này, em đi đâu vậy?”

“Thỏa thuận đính hôn tôi lấy ra rồi, anh nhớ xé nó đi.”

"Có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

“Em muốn hủy hôn ước phải không?”

"Đây không phải là điều anh muốn sao?"

Hy sinh một người, thành toàn ba người. Đó là điều tốt nhất cô có thể nghĩ ra.

Thượng Hải, quán bar ngoài bãi biển.

Tô Dao và Lục Lệ Thành vừa kết thúc trận đấu mô phỏng của Câu lạc bộ E-Sports KING và vội vã đến tham dự buổi họp lớp.

Trong phòng rất sôi động, mọi người cùng nâng cốc chúc mừng nhau.

"Dao Dao, cậu và anh Thành đã đính hôn được ba năm. Khi nào đám cưới sẽ được tổ chức?"

“Mặc dù lúc đầu cậu chỉ giả vờ đính hôn để gặp người lớn tuổi, nhưng thực ra hai người rất hợp nhau nên dứt khoát biến giả thành thật đi.”

Nghe tiếng trò chuyện của các bạn học cấp ba, Tô Dao vô thức nhìn Lục Lệ Thành.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen lắc rượu mạnh trong cốc và cau mày.

"Đừng đùa nữa, Tô Dao và tôi là bạn thân."

Tô Dao giật mình, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.

Đính hôn được ba năm, cô coi anh ta như người yêu, nhưng anh ta lại coi cô như… anh em của mình.

Tô Dao giả vờ như không quan tâm, cười ranh mãnh, nhẹ nhàng đồng ý: "Ừ, đừng đùa nữa."

Các bạn học nghe được lời này, chỉ cảm thấy tiếc nuối và lại bắt đầu bàn tán. Có người kể rằng có ai đó bởi vì người nhà không đồng ý nên bị ép cùng bạn trai chia tay, gậy đánh uyên ương. Có người nói rằng người nào đó rất hợp với ai đó và họ mới kết hôn vào tháng trước.

Tô Dao ở bên cạnh lơ đãng lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Lệ Thành. Cô đã theo đuổi người đàn ông này từ khi còn học trung học, cùng anh ta trốn học để chơi game và giúp anh ta thành lập đội E-Sports KB.

Cho tới bây giờ, anh đã dẫn dắt toàn đội trở thành đội dẫn đầu trong làng E-Sports Châu Á. Cô vẫn như xưa ăn ý cùng anh ta tập luyện. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Bởi vì, anh ta không yêu cô.........

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Lục Lệ Thành cầm lên nhìn một chút, sắc mặt bỗng nhiên căng thẳng, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tô Dao thu tầm mắt lại, phát hiện bạn học Lâm Hạ ngồi cạnh đang nhìn cô.

"Dao Dao, giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô ấy thẳng thừng hỏi: "Cậu là người giàu nhất Thượng Hải này, người theo đuổi cậu đã xếp hàng dài đến Pháp rồi. Cậu thật sự có ý định kết hôn với Lục Lệ Thành sao?"

Khi Tô Dao nghe những lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn vô cớ và se thắt bất lực.

Đúng vậy, gia tộc muốn kết thông gia cùng Nhà họ Tô nhiều vô số, vì cái gì cô phải kết hôn cùng Lục Lệ Thành?

" Chuyện sau này, không nói chính xác được." Tô Dao trả lời có chút chiếu lệ.

Hạ Lâm cũng không nói thêm gì nữa, gia nhập vào nhóm nói chuyện phiếm bên cạnh.

Tô Dao nhìn chỗ trống bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu, lấy cớ đi vệ sinh bước ra khỏi phòng.

Lối vào cầu thang bộ.

Tô Dao đang định đẩy cửa đi vào thì lại nghe thấy giọng nói của Lục Lệ Thành từ bên trong truyền đến.

"Chỉ cần em chịu quay lại, anh có thể lập tức hủy bỏ hôn ước."

Hơi thở của Tô Dao như ngưng trệ, cô nhìn qua cửa kính nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang với vẻ khó tin.

Anh ta đang nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu lại lo lắng, vẻ mặt cô chưa từng thấy trước đây.

Tô Dao kinh ngạc nhìn, tay không cẩn thận đụng phải tay nắm cửa, làm phát ra tiếng động.

Lục Lệ Thành nhìn sang, trầm giọng nói vài câu với đầu bên kia rồi cúp điện thoại.

Anh ta mở cửa bước ra ngoài, đặt tay lên vai Tô Dao như thường lệ.

"Tại sao em lại đi ra ngoài?"

Tô Dao nghiêng người tránh khỏi động tác thân mật của anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Tôi hơi mệt, muốn về.”

"Được rồi, để anh đến phòng chào mọi người đã."

Lục Lệ Thành không nhìn thấy cảm xúc bất thường của Tô Dao, xoay người đi vào trong phòng.

Tô Dao nhìn bóng lưng anh ta, nội dung cuộc điện thoại cô vừa nghe ở cầu thang vang vọng trong đầu cô.

Người ở đầu bên kia điện thoại có phải là lý do khiến anh ta chưa đồng ý kết hôn?

Một lúc sau, Lục Lệ Thành bước ra khỏi phòng bao, mặt vẫn còn hơi đỏ vì say.

"Nhóc con, đi thôi." Anh ta vòng cánh tay dài qua cổ Tô Dao rồi đi đến bãi đậu xe.

Tô Dao tránh không được, nhưng cô cũng không thể vui vẻ như trước đó nữa.

Lục Lệ Thành say rượu nên chỉ có thể là cô lái xe.

Trên đường về. Tô Dao nhìn Lục Lệ Thành đang ngồi xem điện thoại di động, vẻ mặt trở nên ôn hòa mà cô hiếm thấy trước đây.

“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Cô không nhịn được hỏi.

Lục Lệ Thành gửi tin nhắn mà không hề nhấc mí mắt lên.

"Bạn gái cũ."

[Bạn đang đọc Huỷ hôn được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Chương 2. Tình cũ lại cháy

Thân xe phút chốc hơi chao đảo một chút, Tô Dao vội vàng nắm chặt tay lái.

Hai chữ 'bạn gái cũ' đâm vào tim cô như một mũi kim. Cô vốn tưởng rằng chuyện giữa cô và Lục Lệ Thành chỉ là tình bạn bè, nhưng hóa ra lại có một người không như vậy.

Tô Dao ổn định cảm xúc, tiếp tục lái xe như không có chuyện gì xảy ra.

Biệt thự Lục Vân.

Tô Dao lấy dấu vân tay vào nhà, đang định đi lên phòng thì nghe thấy giọng nói của Lục Lệ Thành.

"Nhóc con, thỏa thuận đính hôn của chúng ta đâu?"

Tô Dao sững người và chậm rãi quay lại: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Dù đã mơ hồ đoán được câu trả lời nhưng cô vẫn muốn tự mình hỏi.

"Sẽ luôn có lúc cần thiết, anh không thể tiếp tục trì hoãn em." Lục Lệ Thành nhún nhún vai.

Tô Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ta, trong cổ họng cảm thấy đắng nghét.

Những chuyện cô dốc lòng xem trọng, đối với anh ta mà nói đều râu ria.

“Trong két sắt ở trong phòng làm việc, mật khẩu là ngày sinh nhật của anh.” Cô nói bằng giọng khàn khàn.

Lục Lệ Thành nghe vậy lập tức đi vào phòng làm việc.

Tô Dao đi lên vào phòng, tắm rửa xong, cô nằm trên giường, đóng laptop lại, xem lại album ảnh cũ.

Ở tuổi mười tám, họ mặc đồng phục E-Sports màu đỏ và bắt đầu trận chiến đầu tiên với mười chiến thắng liên tiếp trong xếp hạng đôi.

Những chàng trai hai mươi tuổi mặc đồng phục xanh trắng do KB thiết kế riêng và cầm cúp, từ đó đặt nền móng cho sự nghiệp của mình.

Tô Dao nhìn từng tấm ảnh, ánh sáng trong mắt có chút lay động.

Mỗi cuộc thi đấu E-Sports đều có sự phối hợp ăn ý và các buổi diễn tập thường kéo dài suốt đêm.

Nhưng về sau...

Khi anh ta hai mươi ba tuổi, trở thành thủ lĩnh của một đội E-Sports.

Cô sát cánh bên anh ta, từ thân phận bạn thân đến vợ sắp cưới, trở thành một giai thoại trong giới eSport. Lục Lệ Thành đã mạnh dạn thổ lộ tại lễ đính hôn: "Tình cảm của tôi dành cho Dao Dao hoàn toàn như từ trước tới nay và sẽ không thay đổi!"

Tất cả mọi người đều ghen tị bọn họ từ đồng đội biến thành người yêu, nhưng chỉ có Tô Dao mới hiểu được cảm giác đó. Lục Lệ Thành sẽ luôn coi cô như anh em chứ không phải vợ!

Tô Dao đang ngây người nhìn thì cánh cửa đột nhiên phát ra âm thanh mở cửa.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Lục Lệ Thành vừa tắm xong, ôm laptop trong tay bước vào.

"Anh không ngủ được, em chơi game với anh một lúc nhé."

Tô Dao nghe được, trong lòng có cảm giác ngổn ngang.

“Sao anh không tìm bạn gái cũ?” Cô không có ý so đo mà chỉ bình tĩnh hỏi.

Lục Lệ Thành mở trò chơi trên laptop, bật chế độ đấu đôi, sau đó gửi liên kết cho Tô Dao rồi lúc này mới đáp lời: “Cô ấy muốn đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc, không thể làm phiền cô ấy. "

Đột nhiên, Tô Dao cảm giác được chiếc máy tính trong tay giống như một củ khoai tây nóng hổi, đốt cháy da thịt cô.

Cô cũng là phụ nữ, sao không cần ngủ cho đẹp?

Lục Lệ Thành không để ý tới cảm xúc của Tô Dao, liên tục thúc giục cô nhanh chóng vào trận.

“Hôm nay em không muốn chơi.” Tô Dao đặt laptop lên bàn cạnh giường, quay lưng về phía anh ta nằm xuống.

Lục Lệ Thành có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.

"Vậy thì đừng chơi nữa, em nói chuyện với anh một lát."

Anh ta dựa vào đầu giường, lật album ảnh được lưu trữ trong laptop rồi thở dài.

"Nhóc con, em có nghĩ rằng anh và Kiều Kiều vẫn có thể nối lại tình xưa sau nhiều năm xa cách không?"

Những cảm xúc vốn bị kìm nén của Tô Dao đã bị câu hỏi của Lục Lệ Thành trực tiếp phá vỡ.

“Em không biết.” Cô nhắm mắt lại, đè nén cảm giác đắng nghét trong cổ họng.

Lục Lệ Thành lúc này mới chú ý tới tâm tình của cô không tốt: "Sao vậy? Trong buổi họp lớp có chuyện gì sao? Ai chọc giận tiểu tổ tông của anh? Anh sẽ xử tên đó!"

Rõ ràng là những lời quan tâm, nhưng Tô Dao không cảm thấy chút ấm áp nào. Cô vùi đầu vào chăn không muốn nói thêm gì nữa.

"Em buồn ngủ rồi, anh ra ngoài đi."

Lục Lệ Thành ngơ ngác nhìn cô, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh sẽ chơi một mình."

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tô Dao từ từ cởi chăn bông che đầu ra.

Đôi má nhợt nhạt của cô lặng lẽ phủ đầy vết nước...

Trắng đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Dao đứng dậy đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Lệ Thành mặc bộ quần áo mới, khá trang trọng và lịch sự. Cô có chút kinh ngạc: “Anh đi ra ngoài à?”

Lục Lệ Thành gật đầu, vui vẻ mỉm cười: "Kiều Kiều về rồi, anh đi đón cô ấy."

Chương 3. Thay thế

Lục Lệ Thành vừa nói xong, Tô Dao liền cứng đờ.

“Cô ấy sắp quay lại à?”

Lục Lệ Thành gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đã hứa với anh lần này không rời đi nữa.”

Nghe niềm hân hoan và khao khát trong lời nói của anh ta, Tô Dao cảm thấy m..áu trong huyết quản như đã ngừng chảy.

Nhìn chiếc áo GUCCI cô lặng lẽ chọn cho anh ta, cô chỉ cảm thấy chướng mắt.

Nhìn thấy Lục Lệ Thành thay giày đi ra ngoài. Cổ họng Tô Dao giật giật, cô nói: "Hôm nay phải về nhà gặp ông."

Lục Lệ Thành xua tay: “Em đi ứng phó đi, nhớ đừng lỡ miệng nhé.”

Tô Dao muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tấm lưng tiêu sái của người đàn ông đã khuất dạng.

Nhìn cánh cửa đóng kín, bàn tay Tô Dao vô lực cuộn tròn. Cô đứng một mình trong hành lang một lúc lâu cho đến khi điện thoại di động reo.

"Tiểu Dao, tại sao em không có tên trong danh sách tham gia cuộc thi E-Sports hữu nghị thành phố này?" Giọng nói của huấn luyện viên câu lạc bộ Vương phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

Tô Dao đang định nói thì đột nhiên cảm thấy choáng váng. Cô chỉ có thể bám vào tường đứng yên, nhắm mắt chờ cơn chóng mặt qua đi.

“Tên tôi không phải sau tên Anh Thành sao?” Cô khàn giọng hỏi.

Huấn luyện viên Vương cũng khó hiểu: “Danh sách mới nhất đã có, đánh phụ trợ cho anh Thành là một người tên Chử Kiều Kiều.”

Chử Kiều Kiều—



Vào lúc đó, đầu óc Tô Dao trống rỗng.

Trước khi người phụ nữ đó trở về Trung Quốc, Lục Lệ Thành đã sắp xếp đường lui cho cô. Thậm chí... dẫm lên tất cả những gì thuộc về cô.

Tô Dao cúp điện thoại, lập tức bấm số của Lục Lệ Thành.

“Nhóc con, có chuyện gì vậy?” Bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông, vẫn êm tai và thân thiết như xưa nhưng lại khiến Tô Dao cảm thấy xa lạ.

“Anh rút tôi ra khỏi danh sách tham gia cuộc thi giao hữu này à?” Tô Dao hỏi thẳng vào vấn đề.

Lục Lệ Thành vui vẻ nói: “Loại thi đấu nhỏ này chỉ là hình thức thôi, em vẫn là nên ở nhà chờ anh trở về.”

Tô Dao nghe được lời này, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo: "Tại sao người thay thế tôi lại là Chử Kiều Kiều?"

Lục Lệ Thành ở đầu bên kia ống nghe im lặng một lúc rồi nói: “Cô ấy muốn trở về Trung Quốc phát triển, đây là quà gặp mặt của anh dành cho cô ấy.”

Tô Dao nắm chặt điện thoại, trong lòng có quá nhiều cảm xúc khiến cô không thể bình tĩnh được: "Vậy anh có bao giờ nghĩ rằng điều này không công bằng với tôi không?"

Giọng điệu Lục Lệ Thành bỗng chìm hơn mấy phần: “Chúng ta là anh em, em đừng làm khó anh.”

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng trái tim Tô Dao như bị thứ gì đó kéo lại, đau đớn không ngừng.

"Anh em..."

Tô Dao tự lẩm bẩm, cảm thấy tâm tình chua chát không cam lòng của mình biến thành tự giễu. Một lúc sau, cô điều chỉnh lại tâm trạng, thay quần áo rồi đi ra ngoài. Dù sự việc ở câu lạc bộ khiến cô đau lòng nhưng cô vẫn không quên lời hứa với ông cụ sẽ trở về nhà cũ.

Ngôi nhà cổ của họ Lục.

Tô Dao ôm túi quà vào nhà, mỉm cười chào ông Lục: “Ông nội.”

Ông Lục tháo kính đọc sách ra và nhìn về phía sau cô.

“Thằng nhóc kia không tới à?”

Tô Dao kìm nén cảm xúc, giả vờ tự nhiên nói: "Lệ Thành đang bận chuẩn bị cho trận đấu ở câu lạc bộ."

Ông cụ thoạt nhìn có thể biết cô đang nói dối, bộ râu trắng vểnh lên tỏ vẻ không hài lòng.

“Gọi nó ngay!” Ông cụ trực tiếp ra lệnh cho quản gia.

Quản gia không dám chậm trễ, lập tức tuân theo.

Nửa giờ sau, Lục Lệ Thành vội vàng chạy tới.

"Ông nội, có chuyện gì vậy?"

Tô Dao đang muốn nói, đột nhiên nhìn thấy trên cổ áo của anh ta có một vết đỏ tươi!

Vào lúc đó, hơi thở của cô như đông cứng trong giây lát.

“Nếu ta không đích thân mời anh, chắc anh cũng không có ý định quay về đúng không?!” Ông cụ tức giận mắng.

Lục Lệ Thành lén lút nháy mắt với Tô Dao muốn cô nói hộ anh ta như thường lệ. Nhưng Tô Dao lại cúi đầu không nói gì.

Lục Lệ Thành đành phải mỉm cười đáp lại ông già: “Không được, câu lạc bộ có quá nhiều việc phải làm nên bị trì hoãn.”

Ông cụ trừng mắt nhìn Lục Lệ Thành, sau đó chống nạng bước ra ngoài: “Tô quản gia chuẩn bị xe, hai người các con đi theo ta.”

Lục Lệ Thành bối rối liếc nhìn Tô Dao rồi đi theo bước chân của ông cụ.

"Ông nội, ông đưa chúng con đi đâu vậy?"

Ông Lục không nói gì, ra lệnh cho hai người lên xe.

Lái xe hơn mười phút, xe dừng lại trước cửa Cục Dân chính.

Tô Dao bước xuống xe, có chút kinh ngạc.

Lục Lệ Thành càng thêm ngơ ngác: “Ông dẫn chúng con tới đây làm gì?”

Ông cụ đưa cuốn sổ hộ khẩu đã chuẩn bị sẵn trên tay cho nhân viên, chiếc gậy nặng nề đập xuống đất: "Đưa con tới đây lấy giấy chứng nhận kết hôn."

[bạn dang đọc Hủy hôn được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Chương 4. Em thích anh phải không?

Lục Lệ Thành sửng sốt, sắc mặt thay đổi: "Tô Dao và con vẫn chưa sẵn sàng, vì vậy ông cũng đừng quan tâm."

Ông cụ nghe vậy, râu dựng lên tức giận: “Các con đã đính hôn ba năm, còn chưa chuẩn bị xong, con xem Tiểu Dao là cái gì.”

Nhìn thấy nhân viên cầm sổ hộ khẩu chuẩn bị quét vào hệ thống, Lục Lệ Thành liền chộp lấy.

"Con sẽ không kết hôn!"

Anh ta chỉ yêu Chử Kiều Kiều, không thể kết hôn vào lúc này.

Ông cụ tức giận vung gậy ném lên người Lục Lệ Thành: “Đồ khốn nạn, anh sắp làm ta tức c..hết mất…”

Anh ta còn chưa kịp nói lại, sắc mặt ông cụ đột nhiên tái nhợt, sau đó ôm ngực ngã về phía trước!

"Ông nội!" Tô Dao kêu lên.

Bệnh viện.

Ông cụ nằm trên giường bệnh, bên cạnh có thuốc hạ huyết áp trên tủ. Tô Dao ngồi ở bên giường, chăm chú theo dõi số liệu trên máy đo huyết áp. Đột nhiên, cô cảm thấy choáng váng, đồng thời, một cơn đau nhẹ từ đầu truyền tới.

Tô Dao ấn chặt thái dương, cố gắng ổn định cơn đau.

"Các khối u nội sọ chèn ép dây thần kinh thị giác, có thể gây mù từng đợt, thậm chí đứt động mạch não. Nếu không điều trị kịp thời, nhiều nhất thì còn nửa năm nữa."

Trong lần khám sức khỏe tháng trước, lời nói của bác sĩ liên tục văng vẳng bên tai cô.

Tô Dao mím chặt môi và ấn huyệt đạo của mình mạnh hơn.

Sau một thời gian ngắn trong bóng tối, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh sáng lại. Mồ hôi lạnh toát ra, cô gần như ngã gục. Cô liếc nhìn ông cụ vẫn còn chưa tỉnh, suy yếu đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.

Ở hành lang, Lục Lệ Thành vừa trả tiền thuốc men xong liền đi tới. Khi nhìn thấy Tô Dao, anh ấy ta bất mãn mắng cô: "Nhóc con, em thật không có nghĩa khí, lại bẫy anh trước mặt ông nội."

Tô Dao đứng tại cửa sổ, có cơn gió thổi tới, nhẹ giọng nói: “Tôi không hề nói gì cả.”

“Dù sao thì cũng sẽ không kết hôn.” Lục Lệ Thành không quan tâm phán đoán của mình đúng hay sai, anh ta chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, “Kiều Kiều vừa mới trở về Trung Quốc, anh không thể làm tổn thương trái tim cô ấy vào lúc này.”

Tô Dao vô lực co quắp ngón tay, cảm thấy lạnh buốt. Anh ta không muốn làm tổn thương trái tim người phụ nữ đó nên có thể chà nát trái tim cô thành từng mảnh?

Lục Lệ Thành thấy Tô Dao im lặng, liền tự mình nghĩ ra một kế: “Đợi ông nội tỉnh lại, em có thể nói không muốn gả vào Nhà họ Lục, được không?”

Ông Tô có một doanh nghiệp lớn và một số công ty niêm yết gần như độc quyền toàn bộ khu thương mại Thượng Hải. Còn nhà họ Lục, họ chỉ ngang hàng với nhà họ Tô về mặt tài chính. Tô Dao nghe anh ta nói, tức giận đến run lên: "Lục Lệ Thành, anh đang nói tiếng người sao?!"

Lục Lệ Thành sửng sốt, vội vàng nói với Tô Dao: "Đừng tức giận, anh chỉ đang nghĩ cách để vẹn toàn đôi bên."

Nói rồi, anh ta theo thói quen giơ tay vòng qua vai Tô Dao, ôm cô một cái như anh em.

Nhưng lần này, Tô Dao đẩy anh ta ra: "Tôi về nấu canh cho ông nội, anh ở lại đây với ông đi."

Sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi hành lang mà không ngoảnh lại. Lục Lệ Thành nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt có chút trầm xuống.

Trong phòng bệnh.

Ngay khi ông cụ tỉnh dậy, ông đã cẩn thận giáo dục cháu trai mình.

"Khi ta yêu cầu con kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, con đã từ chối làm và nhất quyết tham gia E-Sports. Hiện tại công ty đang suy thoái và cần sự hỗ trợ của nhà họ Tô, con vẫn ở đây không làm gì cả. Con đến cùng là nghĩ gì vậy?"

Lục Lệ Thành đang gọt táo, khuôn mặt ngỗ ngược vẫn mang theo cảm giác nổi loạn của tuổi trẻ.

"Hôn nhân không nên qua loa. Tô Dao và con chưa đủ hiểu nhau..."

Ông cụ thở dài: “Hai đứa lớn lên cùng nhau, lúc còn nhỏ hay lên cây đào tổ chim. Khi con đi học, nó thường cùng con trốn học bỏ nhà đi. Con đánh nhau tập thể và bị bố dùng gậy đánh, con nhóc liền liều mạng ngăn cản vì con, con còn có điều gì mà chưa biết đủ về nó à?”

Lục Lệ Thành ngừng gọt táo, mí mắt rũ xuống không có chút cảm xúc.

Ông cụ nhìn anh ta nói: "Đồ nghich tử, con không thể quá ích kỷ. Con nên tự suy nghĩ kỹ đi."

Ban đêm.

Tô Dao nhờ bảo mẫu mang canh đã nấu đến bệnh viện rồi nghỉ ngơi sớm. Lời nói ban ngày của Lục Lệ Thành đâm thẳng vào trái tim cô. Cô thực sự không thể giả vờ bình thường trước mặt ông cụ được nữa.

Mười một giờ tối, có tiếng khóa cửa vang lên. Tô Dao biết Lục Lệ Thành đã về, liền tắt đèn đầu giường, giả vờ ngủ.

Nhưng chưa đầy một phút, cửa phòng ngủ của cô bị đẩy ra, Lục Lệ Thành nồng nặc mùi rượu bước vào.

“Nhóc con…” Giọng nói anh ta khàn khàn, khiến lòng người ngứa ngáy.

Tô Dao muốn giả vờ như không nghe thấy, lại cảm nhận được thân hình cường tráng của người đàn ông đang tiến lại gần.

Cô giật mình mở mắt vì kinh ngạc: "Anh vào nhầm phòng rồi!"

Lục Lệ Thành ôm lấy mặt cô, vẻ mặt dưới ánh trăng có chút lạnh lùng: "Nhóc con, em thích anh phải không?"

Chương 5. Trái tim của anh ta không phải trái tim của tôi

Hơi thở của Tô Dao bị đình trệ. Nhìn vào đôi mắt nheo lại vô cảm của người đàn ông, cô nuốt lại những lời gần như buột miệng thốt ra.

"Không."

Giọng nói khàn khàn và run rẩy gần như đã phản bội lại cảm xúc của cô.

Lục Lệ Thành nhéo mặt cô, nằm nghiêng xuống bên cạnh cô như cảm thấy nhẹ nhõm.

"Anh xem em như anh em, nhưng em lại muốn ngủ với anh đấy."

Nghe vậy, sắc mặt Tô Dao tái nhợt, không biết trả lời thế nào. Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ muốn trở thành anh em với anh ta.

Lục Lệ Thành duỗi người nói: "Giường của em mềm quá, tối nay anh ngủ ở chỗ này."

Tô Dao sửng sốt, vừa định kéo anh ta xuống, liền nghe thấy tiếng ngáy.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ của người đàn ông, trong mắt cô hiện lên vẻ buồn bã.

Trắng đêm chưa ngủ. Tô Dao ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong phòng khách cho đến khi trời sáng.

Tám giờ sáng, cô làm bữa sáng như thường lệ, nhưng không đợi Lục Lệ Thành dậy mà đi thẳng đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, ông cụ lại cáu kỉnh, không chịu ăn sáng.

"Ông nội, cháu đặc biệt nấu canh và cháo cua mà ông yêu thích, ông có muốn thử không?"

Tô Nghiêu đem cháo dinh dưỡng trong hộp giữ nhiệt đổ vào tô, hương thơm tràn ngập.

Ông cụ không khỏi thở dài khi nhìn dáng vẻ đức hạnh của cô: "Tiểu Dao, con muốn nói gì với ông sao?"

Tô Dao nghe được ý của ông cụ, trong lòng cảm thấy đắng chát.

Sau khi ông cụ ăn sáng xong, cô cất hộp giữ nhiệt đi và nói ra quyết định của mình sau khi suy nghĩ suốt đêm.

"Ông ơi, cháu muốn hủy hôn ước."

Sắc mặt ông cụ thay đổi: "Tiểu Dao, nhà họ Lục và nhà họ Tô là thế giao..."

Tô Dao lấy ra một tập tài liệu từ trong túi và đưa tới.

"Ông yên tâm, cháu sẽ chuyển toàn bộ cổ phần nhà họ Tô cho Lệ Thành."

Ông cụ nhìn dòng chữ chuyển giao lớn màu đen trên văn kiện, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Cháu gái, cháu giao mọi thứ cho Nhà họ Lục, lại hủy hôn ước, cháu đang có mưu đồ gì?"

Mưu đồ gì ——

Tô Dao đè nén nỗi buồn trong lòng, thấp giọng đáp: "Năm đó cha mẹ cháu qua đời vì tai nạn ô tô, số gia tộc muốn liên hôn cùng nhà họ Tô nhiều đến mức không đếm xuể, cháu có thể mưu đồ gì khi lựa chọn nhà họ Lục gần như phá sản chứ?"

Lúc này, cô nhếch môi với giọng điệu tự giễu: "Ông nội, từ đầu đến cuối, ông chỉ nghĩ đến nguồn lực và mối liên hệ của nhà họ Tô, còn cháu từ đầu đến cuối cũng chỉ vì anh ấy thôi."

Sự thật trước đây chưa từng được đưa ra ánh sáng giờ đã được tiết lộ khiến ông Lục có vẻ hơi xấu hổ. Ông cụ im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

"Tiểu Dao, mặc kệ tên khốn đó nghĩ thế nào, chấu dâu của nhà họ Lục cũng chỉ có thể là cháu."

Tô Dao nghe thấy lời này, không nói thêm gì về anh ta nữa. Dưa hái xanh thì không ngọt, cô hiểu điều này. Lục Lệ Thành không muốn kết hôn, việc cô kiên trì muốn kết hôn sẽ chỉ làm tổn thương cả hai bên. Một người thành toàn, tốt hơn ba người xoắn xuýt......

Rời khỏi bệnh viện.

Tô Dao một mình đi đến Bến Thượng Hải, chân trần giẫm lên bãi cát mềm, mặc cho sóng vỗ từng đợt.

Khi Lục Lệ Thành còn đi học, anh ta cãi nhau với gia đình và quyết định bỏ nhà đi, cô thuyết phục anh ta suy nghĩ lại nhưng anh ta lại kéo cô lên xe.

"Là anh em cùng chung hoạn nạn, em có muốn đi theo anh không?"

Tô Dao lần đầu biết yêu, nhìn bàn tay nắm trong lòng bàn tay anh ta, tim cô đập nhanh hơn.

“Chân trời góc biển...... Em đều nguyện ý.”

Cô đỏ mặt coi chuyến đi này như một cuộc bỏ trốn.

Lục Lệ Thành đưa cô đến bờ biển, nằm trên bãi cát. Hai người cùng nhau tắm gió biển, nhìn mặt biển thẳng tắp, bầu trời đầy sao sáng ngời, thời gian đẹp đến mức mọi thứ cứ như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ cuối cùng sẽ thức dậy.

Lục Lệ Thành trẻ trung và tràn đầy năng lượng nắm lấy tay Tô Dao và hét lên biển——

"Tôi, Lục Lệ Thành, thề với Chúa rằng tôi sẽ coi Tô Dao như anh em của mình, đến c..hết cũng không thay đổi!"

Khuôn mặt của Tô Dao trở nên tái nhợt ngay lập tức, m..áu trên mặt như bị rút cạn. Hóa ra âm thanh đau lòng cũng giống như tiếng biển va vào đá...

Thu hồi suy nghĩ của mình, Tô Dao nhìn mặt biển trên bãi cát lần cuối rồi quay người rời đi. Có những kỷ niệm nên dần dần bị lãng quên.

Ngày hôm sau.

Tô Dao đến Câu lạc bộ E-Sports KING sớm và muốn chỉnh sửa tư liệu các cuộc thi cô đã từng tham gia trên máy tính. Nếu đã không có tư cách dự thi vậy những thông tin này không cần thiết phải tồn tại.

Vừa bước vào văn phòng, cô đã nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng đang ngồi trên ghế.

Trái tim Tô Dao thắt lại khi cô nhìn thấy toàn bộ văn phòng dã bị thay đổi.

"Cô là ai sao lại ở trong văn phòng của tôi?" cô hỏi.

Lúc này, một cô gái mới gia nhập câu lạc bộ đi tới, thấp giọng giới thiệu: “Cô ấy là Chử Kiều Kiều, bà chủ tương lai của câu lạc bộ chúng ta.”