Hủy Hôn

Chương 10



《 Hot! KB Thảm bại dưới tay YY, nguyên nhân là do thông tin nội bộ đã bị bán đi! 》

Tiêu đề màu đỏ khổng lồ khiến mọi người chói mắt.

Bên dưới còn có đoạn video Chử Kiều Kiều bị phóng viên phỏng vấn.

Trong video Chử Kiều Kiều tỏ vẻ oan uổng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, cho thấy lần trước Tô Dao xuất hiện ở câu lạc bộ KB, cô ấy đã cãi nhau với đội trưởng Lục của chúng tôi, sau đó đi đến văn phòng của mình, gói rất nhiều đồ và rời đi."

“Sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng tất cả dữ liệu trên máy tính trong văn phòng đều bị mất. Chúng tôi tưởng cô ấy đã xóa nó, nhưng phải đến khi đội KB của chúng tôi thua liên tiếp hai trận, các thành viên trong đội mới tình cờ ở ngoài cửa nghe được thành viên đội YY ở bên trong phòng nghỉ nói chuyện..."

"Tôi mới phát hiện có người đã bán thông tin của chúng tôi cho YY, nhưng các thành viên trong nhóm của chúng tôi sẽ không làm chuyện như vậy. Người lưu giữ thông tin trước đây cũng đều là Tô Dao. Đến cùng tôi không biết là ai..."

"Bang!" A Sơn tức giận đấm xuống bàn: "Đây không phải là vu khống sao?! Chị Tô Dao đã lấy trộm thông tin của đội KB ư? Lời nói dối phi lý thế này mà cô ta cũng có thể nói ra miệng!"

Tiểu Cửu nhìn về phía Hoắc Tử Minh sắc mặt cũng âm trầm không kém, tức giận nói: "Đại ca, KB bắt nạt Tô Dao của chúng ta hết lần này đến lần khác, chuyện này không thể bỏ qua được!"

Lý Đông cau mày: "Nếu KB làm ầm ĩ như vậy, thành tích thắng hai trận liên tiếp của UI chúng ta cũng sẽ bị lên án rằng Tô Dao đã cho chúng ta biết thông tin nội bộ của họ."

Sau khi xem xong video, Tô Dao là người bình tĩnh nhất, cô đặt máy tính bảng lên bàn, bình tĩnh nói: "Mấy năm nay tất cả thông tin của KB tôi đều lưu giữ, lúc rời đi tôi đã gửi một bản sao cho Lục Lệ Thành. Còn những thứ trong máy tính của tôi thì tôi đã xóa hết rồi. Nhưng không có bằng chứng gì cả, tôi không thể tự bào chữa được.”

A Sơn và Tiểu Cửu đồng thời nói: "Chị Tô Dao, chị không cần giải thích, chúng tôi tin chị!"

Tô Dao cười nhẹ: “Nhưng chuyện này các cậu tin tưởng tôi cũng không giải quyết được.”

Mấy tên nhóc lại như quả bóng xì hơi.

“Sẽ có biện pháp.” Hoắc Tử Minh khoanh tay trên bàn, “UI sẽ không ngồi yên chờ c..hết, tôi cũng vậy.”

Mọi người im lặng một lúc, đột nhiên, điện thoại di động của Hoắc Tử Minh vang lên.

Anh liếc nhìn thì thấy đó là một số lạ. Có lẽ là một phóng viên nào đó có ý đồ xấu, nhưng anh ấy vẫn bắt máy.

“Alo?” Giọng Hoắc Tử Minh bình tĩnh.

Nhưng bên kia lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Là tôi, tôi muốn nói chuyện với Tô Dao.”

“Lục Lệ Thành?” Hoắc Tử Minh nheo mắt lại: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

Trong lúc họp, điện thoại của Tô Dao đã tắt máy, vừa biết được tin kia nên đương nhiên cũng không bật lên làm gì. Lục Lệ Thành không liên lạc được với cô, nếu không thực sự vội, anh ta đã không hỏi số điện thoại di động của Hoắc Tử Minh.

“Tất nhiên là tôi có chuyện liên quan đến cô ấy” anh ta lạnh lùng nói.

Hoắc Tử Minh nhìn Tô Dao, dùng ánh mắt hỏi thăm ý của cô. Tô Dao thở ra, gật đầu: "Để tôi nghe."

Anh đưa điện thoại tới nhưng trong lòng vẫn có chút cáu kỉnh.

Tiểu Cửu nhìn ông chủ của mình, cậu cảm giác ngột ngạt như “mây đen đang bao trùm thành phố”.

Hoắc Tử Minh là mây đen, Lục Lệ Thành là thành phố.

Tô Dao trả lời điện thoại: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng nói của Lục Lệ Thành lập tức thay đổi so với vừa nãy, anh ta lo lắng nói: “Nhóc con, chuyện trên mạng anh không biết.”

"Ừ, bây giờ anh đã biết, anh cũng nghi ngờ tôi đánh cắp thông tin à?" Tô Dao mặt không có cảm xúc, giọng điệu lãnh đạm.

"Đương nhiên sẽ không." Lục Lệ Thành kiên định nói.

Tô Dao không trả lời, cô có trực giác lời này còn chưa xong. Quả nhiên, giọng nói bên kia lại trở nên do dự: “Nhóc con, anh biết em không làm, nhưng… hiện tại anh không thể làm sáng tỏ, vì danh tiếng của KB…”

Không thể nào diễn tả được cảm giác lúc này, nhưng Tô Dao biết trái tim mình đã đau đến c..hết lặng.

Người của KB nói rằng cô đã đánh cắp thông tin, bây giờ nếu người của KB đứng ra nói rằng không phải vậy thì KB sẽ trở thành một tên hề tự biên tự diễn.

Tô Dao nhếch môi, cô không ngờ kết quả này lại xảy ra, Lục Lệ Thành coi trọng KB hơn bất cứ thứ gì khác, cô biết điều đó.

Nhưng khi tình cảnh này thực sự đã xảy ra, cô tự giễu nghĩ——

À, hóa ra tình bạn hơn mười năm lại thực sự không bằng câu lạc bộ của anh ta.