Hủy Hôn

Chương 12



Về việc Tô Dao đánh cắp thông tin, KB không đưa ra bất kỳ tuyên bố giải thích nào như Lục Lệ Thành đã nói.

Mọi người ở UI đều đăng bài trên Weibo, ủng hộ Tô Dao và nói rằng cô ấy chưa bao giờ làm điều gì như vậy.

Hoắc Tử Minh cũng không ngoại lệ, vì muốn thay mặt Tô Dao nói chuyện, anh đã dành cả buổi chiều để lấy lại mật khẩu của Weibo. Nhưng rõ ràng câu nói của anh có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với những người khác trong UI.

[Tôi là Hoắc Tử Minh, đội trưởng UI. Về cáo buộc của KB rằng thành viên trong nhóm của tôi là Tô Dao đã đánh cắp thông tin và bán nó một cách ác ý, tôi phải đưa ra vài phát biểu.

Đầu tiên, tôi và tất cả thành viên đội UI đều không tin điều này. Theo tôi biết, ngày mà KB cung cấp trong đoạn phim giám sát chính là ngày Tô Dao rời KB. Cô ấy đến văn phòng để thu dọn đồ đạc, không thể chứng minh được cô ấy đã lấy cắp thông tin."

Thứ hai, ngày hôm đó Tô Dao đã gửi toàn bộ thông tin của KB cho đội trưởng KB. Nếu cô ấy muốn đánh cắp thông tin thì không cần phải làm điều thừa thãi như vậy.

Thứ ba, văn phòng của Tô Dao không khóa, máy tính cũng không có mật khẩu, không có gì đảm bảo trước đó chưa từng có người ra vào văn phòng của cô ấy. KB chỉ giám sát trong thời gian ngắn, cũng không loại trừ việc cố ý che giấu sự thật.

Thứ tư, UI sẽ cố gắng hết sức để điều tra chuyện này. Một khi xác định được Tô Dao không làm gì thì KB sẽ nhận được đơn kiện từ UI. UI sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ thành viên nào bị người khác vu khống và phỉ báng.]

Sau khi A Sơn, Tiểu Cửu và những người khác đọc bài đăng của Hoắc Tử Minh, họ im lặng liếc nhìn bài đăng của mình.

[Chị Tô Dao sẽ không làm chuyện như vậy! Tôi tin chị và nhất định sẽ tìm lại công lý cho chị!]

[Mọi người ở UI đều ủng hộ chị Tô Dao. Nếu bạn muốn ức hiếp chị Tô Dao, chúng tôi sẽ là người đầu tiên không cho phép!]

Sự khác biệt hiển nhiên như trời và đất.

Các thành viên đồng loạt thở dài, họ đang viết cái quái gì vậy? Thoạt nhìn như không có học thức.

Nhưng Tô Dao lại cười an ủi bọn họ: "Các cậu giúp tôi, tôi đã rất vui rồi. Hơn nữa, đội trưởng của các cậu dù sao cũng là người đại diện, phải nghiêm túc hơn một chút, đáng sợ hơn một chút, không cần so sánh với anh ấy."

Hoắc Tử Minh "nghiêm túc mà đáng sợ" nhìn cô, lặng lẽ nhếch khóe miệng.

Thật là không công bằng, những cậu nhóc đó đã mười tám tuổi rồi mà vẫn được coi như tám tuổi.

Các cậu trai mười tám tuổi được dỗ dành đều rất vui vẻ, mỗi người đều nói "Chị Tô Dao" ngọt xớt như thể bôi mật ong trên miệng.

“Được rồi, không muốn đấu trận chung kết nữa à?” Hoắc Tử Minh cố ý cau mày, lạnh lùng nói.

Các cậu nhóc đều đồng loạt im lặng và ngồi đàng hoàng, chắp tay sau lưng lắng nghe.

"Các cậu không cần lo lắng cho Tô Dao, lo lắng cũng không giúp được gì, mau đi huấn luyện đi, tôi xem ngày mốt trong trận chung kết ai dám phạm sai lầm!" Hoắc Tử Minh xua tay đuổi bọn họ đi.

Chỉ còn lại Tô Dao và Hoắc Tử Minh. Tô Dao ho khan một cách mất tự nhiên, đứng dậy nói: "Vậy tôi chuẩn bị cho cuộc thi..."

Hoắc Tử Minh bỗng nhiên nói: “Tô Dao.”

Tô Dao dừng bước chân lại, không nhúc nhích. Anh bất đắc dĩ cười: “Em không cần phải cảm thấy nặng lòng vì những gì anh nói, anh chỉ muốn em biết. Nếu em…”

“Sau trận chung kết chúng ta nói chuyện nhé!” Tô Dao ngắt lời anh.

Hoắc Tử Minh sửng sốt một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, sau trận chung kết rồi lại nói."

Tô Dao gật đầu và chạy đến phòng huấn luyện.

Sau hôm nay vẫn còn một ngày, ngày kia là trận chung kết của E-Sports World Cup.

UI chỉ còn một bước nữa là đến chức vô địch, Tô Dao nhìn những tấm áp phích quảng cáo dán trên tường, trong lòng cảm khái.

Tuy rằng cô theo đuổi E-Sports vì Lục Lệ Thành nhưng sau này cô lại rất thích E-Sports, nếu không cô đã không bị ám ảnh bởi World Cup như vậy.

Đi đến được đây là điều cô chưa bao giờ tưởng tượng được.

Người đứng bên cạnh ủng hộ và tin tưởng cô không phải là Lục Lệ Thành mà là Hoắc Tử Minh, người mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Quả nhiên số phận hay trêu đùa người, không thể đoán trước được. Tô Dao mỉm cười lắc đầu rồi bước vào phòng huấn luyện của UI.