Huyền Động Thiên Nhai

Chương 47: Ngươi vẫn là giết ta đi…



“Bốp bốp bốp”.

Vốn hai người đã đủ buồn bực, đáp ứng? Không dám, sợ dọa người. Không đáp ứng? Không dám, sợ dọa người.

Vậy mà trong lúc hai người đang rối rắm buồn bực lại có tên khốn nạn nào không có nhãn lực không biết sống chết công khai vỗ tay, đây là muốn gây sự sao!!!

Tịch Thành lúc này hoàn toàn cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Giả trang! Cho ngươi đóng giả ta này! Xem ngươi có tiếp tục đóng kịch nữa được không!

Xem biểu cảm hai người một tên như nuốt ruồi bọ một tên như có tang cha, trong lòng Tịch Thành thật sự thống khoái. Ngay cả Tiêu Tương Vũ Hề cũng cảm thấy có chút hả hê.

“Mẹ kiếp! Không nghe thấy lão tử bảo đả kiếp sao! Người trên xe đều lăn xuống hết cho lão tử! Đừng để lão tử đi lên làm thịt các ngươi!” Kiếp phỉ gặp không có người xuống xe lại kêu gào. Trong lòng hắn thì nghĩ, người bây giờ gan cũng lớn quá đó chứ! Đến lời của kiếp phỉ cũng dám không nghe, không đến nỗi cả xe đều là kẻ điếc chứ?

Nghe thấy lời này, những người trên xe cũng không dám lại chần chừ, chậm rãi kinh hồn táng đảm xuống xe, còn tự động xếp thành hàng.

Tịch Thành có vẻ tò mò cặp cẩu nam nữ đồ giả sẽ kết thúc chuyện ngốc nghếch tự mình bày ra ra sao nên cũng án binh bất động theo mọi người xuống xe, đứng vào hàng theo quy củ, còn giả vờ bị kinh sợ, khiến cho Tiêu Tương Vũ Hề cảm thán, kỹ thuật diễn của người này có thể sánh bằng diễn viên đoạt giải Oscar.

“Kiếp phỉ đại ca, trên người tiểu đệ cũng chỉ có chút lộ phí, tất cả đều kính đại ca, mong đại ca nương tay thả cho đệ một con đường sống, đệ xin vạn phần cảm kích.” Một người dẫn đầu mở miệng cầu xin.

Tịch Thành có chút khinh bỉ, chơi cái trò chơi thôi còn khúm núm như vậy, cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ? Huống chi nhìn bộ dạng hắn ta đại khái chỉ là người mới đến thành thị muốn đi dạo địa đồ, đến tân thủ sáo trang còn chưa thay, cho dù bị chém chết thì có mất đi bao nhiêu đâu? Như vậy mà còn khách khí với một tên NPC kiếp phỉ?

Lại nói NPC kiếp phỉ không giống với người chơi, nếu gặp phải tên nào có lòng dạ hẹp hòi thì có thể bị đuổi giết một thời gian, nhưng NPC kiếp phỉ thì khác, căn bản chính là cướp xong một lần rồi thôi, đâu thèm quản ngươi sau này làm gì ở đâu đâu chứ? Hiện tại vô duyên vô cớ hạ thấp mình thấp hơn người ta một cái đầu, quả nhiên là làm cho người ta khinh thường.

Người mới dạt dào tưởng rằng mình thức thời như vậy nhất định sẽ được buông tha, cũng không nghĩ tới tên kiếp phỉ kia đến nhìn hắn một cái cũng lười mà quét một vòng nhìn mọi người, nói: “Hôm nay lão tử đến đả kiếp là không sai, nhưng nếu các ngươi thức thười, lão tử tự nhiên sẽ thả các ngươi đi.”

“Vâng vâng vâng, kiếp phỉ đại ca, không biết ngươi muốn chúng ta làm gì đây? Dù lên núi đao xuống biển lửa vượt lửa qua sông ta đều sẽ không tiếc thân mình.” Người mới nịnh hót nói.

Tịch Thành không lý do khinh thường nhìn hắn.

“Được, lão tử chỉ có một ham thích, thì phải là thích ca hát! Nhưng mà trong sơn trại đều là một đám không biết thưởng thức giọng hát tuyệt vời của lão tử, rõ ràng hâm mộ ghen tị lại cố tình trái lương tâm nói ta hát không xuôi tai. Lão tử không phục! Hiện tại, lão tử sẽ hát cho các ngươi nghe, nếu các ngươi đều nói lão tử hát bùi tai, lão tử lập tức thả các ngươi đi, hơn nữa không lấy một xu. Thế nào?” Biểu cảm ‘tiếc hận vì mọi người không hiểu’ của tên kiếp phỉ làm cho người ta nhìn đều nhịn không được oán trách đám ngu xuẩn không biết thưởng thức trong sơn trại.

“Vậy tốt thôi. Mời đại ca hát!” Người mới tiếp tục vuốt mông ngựa.

“Được, nếu các người đều đã đồng ý thì lão tử liền hát đây!” Kiếp phỉ nóng lòng ho nhẹ hai tiếng, sau đó lại nói: “Lão tử thật sự hát đây!”

Tịch Thành đặc biệt muốn nói, ‘mẹ kiếp ngươi muốn hát liền hát, không hát liền cút’, một người đàn ông lại dong dài líu ríu như con chim nhỏ, ngươi có thấy phiền không vậy!

Kiếp phỉ nghĩ muốn làm chuẩn bị, hắn nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp nhận chén trà trong tay tiểu đệ nhuận nhuận cổ họng, bắt đầu hát: "Đại (một tiếng) phản (một tiếng) thành (một tiếng) đích (một tiếng) cô (một tiếng) nương (một tiếng) biện (hai tiếng) tử (bốn tiếng) dài (bốn tiếng) a (một tiếng), hai (ba tiếng) cái (một tiếng) mắt (ba tiếng) con ngươi (một tiếng) thực (ba tiếng) phiêu (một tiếng) lượng (bốn tiếng), ngươi (một tiếng) phải (một tiếng) là (hai tiếng) đó (một tiếng) nhân (một tiếng) không (ba tiếng) phải (một tiếng) đó (một tiếng) cấp (một tiếng) đừng (một tiếng) nhân (hai tiếng), nhất (một tiếng) định (ba tiếng) phải (một tiếng) đó (một tiếng) cấp (ba tiếng) tôi (một tiếng)..."

(Cô gái thành Osaka có mái tóc dài, đôi mắt thật xinh đẹp, nếu ngươi lập gia đình thì không được gả cho người khác, nhất định phải gả cho ta…” [mời tham chiếu xướng pháp của Ngưu Quần trong vở tấu nói[1] <Tiều Giá Lưỡng Đa> của Ngưu Quần và Phùng Củng])

Kiếp phỉ vừa mới mở miệng, Tiêu Tương Vũ Hề đã lảo đảo suýt ngã, cũng may Cô Cầm kịp thời đỡ hắn một phen mới tránh cho hắn nguy cơ đánh mất một đời anh minh.

Nha đầu Linh Sơn thì càng khoa trương hơn, giọng hát kiếp phỉ còn chưa lạc đã ôm bụng cười phá lên, cẩn thận nhìn thì tựa hồ nước mắt đã sắp chảy xuống khóe miệng rồi.

Tịch Thành bên này vốn đang uống nước, nào biết giọng hát của kiếp phỉ thật sự là khiến người nghe rợn cả người, suýt nữa cô sặc chết mất. Vỗ vỗ ngực, giờ phút này cô nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Về phần những người khác, có người khúm núm không dám nói gì, có người thì nhẫn nhịn rất vất vả. Có thể tưởng tượng được lực sát thương của ‘tiếng ca’ này có bao nhiêu lớn.

Kiếp phỉ làm bộ không nhìn thấy biểu cảm của mọi người, hắn không cần quá trình, chỉ để ý kết quả. Chỉ cần cuối cùng mọi người đều nói dễ nghe, những chuyện khác căn bản đều không trọng yếu. Thật rõ ràng, ‘lừa mình dối người’ đã được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

“Thế nào? Lão tử hát rất êm tai có đúng không?” Kiếp phỉ trừng mắt cho hung dữ hơn, hi vọng có thể mang đến một chút áp lực tâm lý cho đám người nghe.

“Đúng…” Người mới gian nan nói ra lời nói dối khó khăn nhất trong đời hắn.

“Quả thật, vị huynh đài này hát rất dễ nghe, thật sự làm cho tại hạ cùng tiện nội[2] xấu hổ.” ‘Tiêu Tương Vũ Hề’ giả nịnh hót, hắn sợ phải động thủ đánh lại đám kiếp phỉ này.

Tiêu Tương Vũ Hề nhíu mày, nhiên nhiên là rất bất mãn đối với đôi cẩu nam nữ này. Hắn đường đường là trang chủ Cầm Kiếm Sơn Trang, dùng tài nghệ chơi đàn mà nổi tiếng toàn giang hồ, khả năng cảm âm tự nhiên không nói chơi. Nhưng hôm này, đồ giả này thế nhưng khen tiếng ca quỷ dị ‘kinh chết tiểu quỷ hù chết lão quỷ’ này của tên kiếp phỉ làm người nghe như hắn cũng cảm thấy xấu hổ thay, thật sự là bố mẹ có thể nhẫn nhưng chú không thể nhẫn, chú có thể nhẫn nhưng thím không thể nhẫn!

Tịch Thành cũng nhíu mày, trước không tính đến tiếng ca khủng bố gào khóc thảm thiết như vũ khí hạt nhân này, chỉ riêng hai chữ ‘tiện nội’ trong miệng đồ giả kia thôi cũng đủ làm cô cực kỳ không thoải mái. Ngày hôm nay thôi, xưng hô ‘Tiểu Tam không biết xấu hổ’ đã đủ khiến cô tức hộc ba lít máu ngã xuống đất không dậy nổi, bây giờ còn bị gã ngu ngốc này gọi ‘tiện nội’, thật sự là chú có thể nhẫn nhưng thím không thể nhẫn, thím có thể nhẫn nhưng bà ngoại không thể nhẫn!

Kiếp phỉ vừa lòng gật đàu, tỏ ra vui mừng đi đến trước mặt Tịch Thành, dùng đôi mắt ti hí tràn ngập chờ mong nhìn Tịch Thành.

Tịch Thành nhìn đôi mắt hí vô tội của kiếp phỉ, đột nhiên nổi lòng trắc ẩn, nhưng lời nói mới đến bên miệng đã bị thứ gì đó vô hình ngăn cản, ngăn cản cô nói ra lời nói dối không biết xấu hổ như vậy. 

Tịch Thành bất đắc dĩ thở dài, vô cùng tiếc hận nói với kiếp phỉ: “Ngươi vẫn là giết ta đi…”

Sắc mặt kiếp phỉ nhất thời biến hóa rất đa dạng.

Đi cùng chuyến xe ngựa người qua đường Giáp Ất Bính Đinh đều há hốc mồm tỏ vẻ không hiểu. Nếu có thể dùng một lời nói dối đổi lấy sự bình an, vậy không phải lời rồi sao? Chỉ cần nhắm mắt coi như nghe thấy tạp âm mà thôi, nói dối cũng chỉ mất có vào giây, chỉ cần không phải nói dối cả đời thì cũng không đến nỗi khó khăn như vậy đi. Bây giờ chọc giận tên kiếp phỉ này, chẳng phải là tự mình tìm phiền phức hay sao?

Tịch Thành làm bộ thấp mi cụp mắt, ngoại nhân nhìn thấy còn nghĩ rằng vì sợ hãi cho nên khúm núm, nhưng trên thực tế thì người này thật sự ngượng ngùng để cho tên kiếp phỉ nhìn đến biểu cảm của cô, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn.

Tịch Thành tự nhận mình mặc dù ngũ âm không được đầy đủ, hát đại một bài nào đó còn thông qua chứ nhạc phổ hay những tri thức chuyên ngành như thất khiếu thông lục khiếu thì…cô không biết gì cả! Nhưng dù không đạt mức chuyên nghiệp cũng không thể hiện cô không biết nghe. Nếu nhịp điệu nghe có chút vi diệu thì cô cũng có thể nhắm một con mắt mở một con mắt mà trái lòng nói dối. Nhưng giống như tên kiếp phỉ này, vừa mở miệng nhịp điệu đã sớm chạy đến Siberia rồi, cô thật sự là không có cách nào mở miệng nói dối được.

Đây không phải là yêu thương đâu! Đây là hại kiếp phỉ đó! Thân là một vị giám khảo không chỉ biết khích lệ thí sinh, độc miệng đúng lúc cũng cần chứ!

Tịch Thành đặc tưởng nói cho vị thí sinh này, ngươi không thích hợp làm ca sĩ đâu! Vẫn nên đổi nghề đi, thân!

[1]tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

[2] tiện nội: khiêm xưng vợ mình