Huyền Giới Chi Môn

Chương 530: Chân hỏa trấn tà



Dịch giả: Độc Đoán Vạn Cổ
Biên: nila32

"Ta biết rồi. Lát nữa nếu có người khiêu chiến thì ngươi tiếp tục đặt cược phần Linh Thạch kia của ta nhé." Thạch Mục trả lời.

"Toàn bộ sao?"

"Toàn bộ."

"Được, ta hiểu rồi." Mã Lung trả lời.

Sau chốc lát, thanh âm của xích mi thanh niên trên lôi đài lại lần nữa vang lên:

"Các vị đệ tử, vẫn còn người đưa ra khiêu chiến chứ?"

Vừa dứt lời, một tên thanh niên cao gầy mọc ra đôi tai nhọn trên đầu, trên mặt có hoa văn màu đen lập tức nghiêng mình trong đội ngũ bước ra rồi rơi vào giữa lôi đài, nói lớn:

"Đệ tử Thái Đà bài danh thứ bốn mươi ba, xin lĩnh giáo sư đệ Thạch Mục bài danh thứ ba mươi bảy."

Thạch Mục nghe xong liền mang theo thần sắc ung dung từ đội ngũ đi đến trước mặt tên thanh niên cao gầy, nội tâm có chút rung động.

Người thanh niên trước mặt này khí tức tuy rằng nội liễm, nhưng gã ta là một võ giả Thiên Vị sơ kỳ hàng thật giá thật!

Sau khi hai người báo xong họ tên, Thạch Mục mới biết được người thanh niên cao gầy gọi là Thái Đà này giống với Thanh Trường Thiên đều đến từ Hắc Nguyệt Tinh.

Vào lúc Thạch Mục trong Vạn Pháp Các xác nhận nhiệm vụ thì trong lúc vô tình đã từng thấy qua giới thiệu về Hắc Nguyệt Tinh này.

Nghe nói tinh cầu này bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, phần lớn khu vực quanh năm đều không có ánh sáng bao trùm vậy do đó tất cả mọi người đều sinh hoạt trong một hoàn cảnh đen như mực, cũng vì vậy công pháp hay võ kỹ mà võ giả tu luyện trên Tinh Cầu này phần lớn đều nghiêng về hướng âm u nên được một số tổ chức ám sát trong Di Dương Tinh Vực ưu ái.

"Hắc hắc, ngươi là Thạch Mục đúng không? Nghe nói tên đệ tử mới nhập môn như ngươi dường như không hiểu quy củ lắm nhỉ?" Lông mày Thái Đà nhảy lên, nói khẽ.

"Không biết quy củ mà các hạ nói là gì?" Thạch Mục hỏi.

"Biết rõ còn cố hỏi! Cái gọi là thiếu nợ trả tiền vốn là đạo lý hiển nhiên, tên đui mù như ngươi dám lo chuyện bao đồng, đụng chạm vào rủi ro của người khác thì có tính là làm hỏng quy củ hay không?" Thái Đà nói.

"Ồ, vậy ngươi muốn thế nào?" Thạch Mục hỏi.

"Đương nhiên là được người khác nhờ vả đến dạy ngươi biết thế nào là quy củ." Thái Đà nói.

"Nói xong rồi hả?" Thạch Mục cười lớn nói.

"Muốn chết!"

Thái Đà nhếch miệng cười lạnh, hai tay nắm chặt hư không, trong lòng bàn tay liền có thêm hai thanh dao găm hình rồng.

Cùng lúc đó bộ mặt tràn ngập hoa văn màu đen lóe lên, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng hào quang màu lục.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, ngay lập tức liền chứng kiến bên trong tầng ánh sáng màu xanh này mơ hồ có một đạo Long Ảnh màu xanh thẫm đang uốn lượn du động.

Hắn nắm trong tay Như Ý Tấn Thiết Côn, ánh sáng màu đỏ quanh thân ẩn hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cử động của đối phương không hề động đậy.

"Tiềm Long Quyết!"

Thái Đà sải bước nhanh về phía trước, ánh sáng màu xanh trên bề mặt hai thanh dao găm lóe lên bỗng nhiên đâm về phía trước.

Đạo Long Ảnh màu xanh thẫm kia trên người gã bỗng nhiên thoát ra từ trong hai tay gã rồi một phân thành hai sau đó uốn lượn đi lên, trực tiếp bắn mạnh ra từ mũi nhọn trên đầu rồng của hai thanh dao găm hình rồng.

"NGAO..."

Hai đạo Long Ảnh màu xanh thẫm kia thét dài một tiếng liền uốn lượn phóng tới Thạch Mục.

Hai mắt Thạch Mục ngưng tụ, đôi tay chuyển động, trường côn trong tay nhanh chóng quấy một cái kéo theo một luồng khí lưu màu trắng, ở giữa không trung kéo lê một đạo vòi rồng màu trắng lớn cỡ lu nước, sau đó hắn bỗng nhiên thu côn rồi bước về phía trước một bước, đột nhiên trường côn đâm thốc về đằng trước.

"Linh Xà Xuất Động!"

Vòi rồng màu trắng cuồn cuộn không dứt. thuận theo tiếng quát khẽ của Thạch Mục nó liền giống như một con Bạch Sắc Giao Long dâng lên từ đỉnh của trường côn, trực tiếp va chạm với cái hai đạo màu xanh thẫm Long Ảnh kia.

Oanh!

Sau khi vang lên một tiếng nổ mạnh thì vòi rồng và Long Ảnh hầu như đồng thời tán loạn, hai luồng hào quang xanh trắng đại thịnh, cả tòa lôi đài trong nháy mắt chìm trong khói bụi.

Vèo!

Một đạo Hỏa Ảnh từ thoát ra trong bụi mù rồi thẳng tiến về phía Thái Đà với tốc độ kinh người.

Thái Đà thấy vậy, thân hình liền mơ hồ mang theo tàn ảnh liên tục lui về sau.

Nhưng điều làm gã kinh ngạc chính là tốc độ mà gã vốn tự hào nếu so sánh với Hỏa Ảnh kia lại không chiếm được chút ưu thế nào, trong nháy mắt liền bị đuổi theo.

"Thái Sơn Áp Đỉnh!"

Bên trong Hỏa Ảnh, Hỏa Dực sau lưng Thạch Mục đập mạnh một cái, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay nhoáng lên liền huyễn hóa ra côn ảnh như những ngọn núi nhỏ rậm rạp chằng chịt nện xuống đỉnh đầu Thái Đà.

Thái Đà thấy rằng tránh né không kịp thì bỗng nhiên lấy dao găm hình rồng trên hai tay đan xen vào nhau để nghênh đón đòn tấn công.

"Thăng Long Quyết!"

Hai đạo Long Ảnh màu xanh thẫm quấn quanh nhau đi lên nghênh đón về phía từng tầng côn ảnh như núi.

"Boong boong" - một tiếng va chạm sắt đá truyền đến!

Thái Đà nhìn như thông qua đôi dao găm hình rồng tiếp được toàn bộ đòn tấn công mang theo côn ảnh đầy trời kia nhưng mặt đất hai chân đã vỡ vụn, thân người với tốc độ mắt thường có thể thấy hạ thấp xuống.

"Sức mạnh của Thạch sư đệ thật lớn!" Thái Đà đột nhiên ngẩng đầu cười quái dị vài tiếng.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, phát hiện hai mắt Thái Đà vào giờ phút này đã chìm trong huyết hồng, cả khuôn mặt chẳng biết lúc nào đều đã bị ám văn màu đen chiếm cứ, kể cả nửa người để trần bên phải lúc này cũng đã chuyển thành một màu đen kịt một cách quỷ dị.

Nội tâm hắn hơi rùng mình, sau chốc lát hắn phát Như Ý trường côn ở dưới đột nhiên rơi vào khoảng không, Thái Đà dưới thân côn đã biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó là một tiếng "Phanh", chỗ sườn phải truyền đến một luồng sức mạnh cực lớn.

Chẳng biết lúc nào Thái Đà lại quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Thạch Mục, chân như roi hung hăng quét mạnh vào sườn của hắn đánh cho hắn lăn lộn ngã ra ngoài.

Thạch Mục hừ nhẹ một tiếng, mấy khối Kim Lân dưới xương sườn vỡ vụn, thân hình ở giữa không trung lảo đảo một cái khó khăn lắm mới dừng lại được.

Thế nhưng không đợi hắn ổn định thân hình liền cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió, hai đạo chủy ảnh liền một trên một dưới đâm về phía đầu lâu và chân của hắn.

Thạch Mục vội vàng thu hai tay lại lấy Như Ý Côn chắn bên người.

Hai tiếng "Keng keng" truyền đến, ngay sau đó là một tiếng "Bành".

Hắn dùng trường côn chặn lại thế đâm của hai thanh dao găm thế nhưng lại không thể tránh khỏi một cú ám quyền ở phần bụng, một lần nữa bị hung hăng đánh văng ra ngoài.

Lúc này bởi vì thế đi quá mau, trực tiếp đâm vào mặt đất của lôi đài.

Bàn đánh bạc gần đó, Triệu Trầm Lôi đứng sóng vai với hai nam một nữ, ánh mắt nhìn về phía lôi đài.

"Triệu huynh, ngươi nói tên Thái Đà này khi đó đã là thích khách nằm trong bài danh mười thứ hạng đầu của Hắc Hồn Đường thật ư?" Một đại hán da đen thân hình cao lớn chợt hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi. Theo ta biết tên này lúc ấy nếu như không phải vì né tránh sự đuổi giết của kẻ thù thì sợ rằng gã ta vẫn còn không chịu gia nhập Thánh Địa của chúng ta rồi." Triệu Trầm Lôi còn chưa mở miệng thì một gã thanh niên khác cầm trong tay quạt xếp thản nhiên nói.

"Xem ra lần này tên Thạch Mục sẽ nếm mùi đau khổ rồi! Lần này còn phần nhiều nhờ vào việc Triệu huynh sớm báo cho chúng ta biết!" Vị nữ tử duy nhất trong ba người nói.

"Đúng vậy, đa tạ Triệu huynh rồi."

Hai người còn lại nghe vậy thì cũng liên tục nói phải.

"Chư vị không cần khách khí như thế, tại hạ chẳng qua có vài phần giao tình với Thái Đà mà thôi. Hơn nữa, vui một mình không bằng vui chung mà." Hai tay Triệu Trầm Lôi để sau lưng, khẽ mỉm cười nói.

Cách mấy người đó không xa, Mã Lung đưa lưng về phía ba người, sắc mặt có chút âm tình bất định nhìn về phía lôi đài, trong tay vẫn nắm chặt một cái túi Linh Thạch còn hơi phồng.

...

Trên lôi đài, Thạch Mục lần nữa bị một quyền đánh bay ngã xuống đất.

Hắn vừa rơi xuống đất thì ngay lập tức ưỡn người đứng lên, ánh mắt quét qua xung quanh những lại không thể nhìn thấy thân ảnh Thái Đà.

Hai mắt hắn lúc này kim quang lưu chuyển, Kim Lân trên người vỡ vụn, máu tươi chảy lênh láng, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.

Tuy hắn vận dụng Linh Mục thần thông nhưng lại chỉ có thể nhìn được một đạo thân ảnh màu đen cực kỳ mơ hồ đang di động rất nhanh, liên tục biến đổi vị trí với tốc độ mắt thường khó bắt kịp.

Làm hắn có chút phiền muộn là hắn không cách nào thấy được một quỹ tích di động nguyên vẹn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đạo hắc ảnh kia không ngừng chớp động từng đoạn ngắn, hơn nữa hầu như không cách nào cảm nhận được một tia khí tức thế cho nên hắn mấy lần ra tay chẳng những không thể tấn công ngược lại lộ ra sơ hở bị đối phương bắt được.

May mà sau khi Thoát Thai Quyết của hắn viên mãn, thân thể của hắn bây giờ mạnh mẽ vượt xa cùng giai, cộng thêm Kim Lân hộ thể quanh thân, tuy rằng thể lực và chân khí tiêu hao không ít nhưng cũng không bị vết thương trí mệnh nào.

Đúng lúc này, tốc độ của bóng đen kia lại đột nhiên trì trệ rồi hướng về phía bên hông mình nhanh chóng tập kích.

Ánh mắt Thạch Mục ngưng tụ, thân hình bỗng nhiên nhoáng một cái, Như Ý Côn trong tay không nói hai lời quét ngang về phía bên hông.

Nếu như không cách nào bắt được quỹ tích di động của đối phương vậy liền dứt khoát lấy tĩnh chế động, dù sao đã nhận lấy nhiều lần công kích như vậy hắn cũng dần dần thăm dò hết công kích của đối phương một cách quen thuộc.

Bóng đen thấy thế, thân hình trước khi chạm vào Như Ý Côn bỗng nhiên lui về, lần nữa hóa thành một đạo thân ảnh màu đen mơ hồ không rõ đứng ở phạm vi cách Thạch Mục không xa không gần mà băn khoăn.

Theo đó không đến mười cái hô hấp, tên Thái Đà này lần nữa biến thành bóng đen phát ra mấy lần tập kích, mỗi lần đều mạnh hơn lần trước, góc độ càng xảo trá hơn, nhưng Thạch Mục mỗi lần đều có thể phát hiện trước rồi trực tiếp hóa giải bằng côn pháp đại khai đại hợp.

Đột nhiên, Thạch Mục phát hiện tốc độ đạo hắc ảnh đang băn khoăn kia trì hoãn lớn.

Hai mắt hắn kim quang ngưng tụ, phát hiện một tay Thái Đà lúc này đang bụm chặt lồng ngực của mình, tay kia cầm chặt lấy dao găm, dường như đang phải chịu đựng nổi đau đớn nào đó nên tốc độ mới giảm lớn.

Nội tâm Thạch Mục khẽ động, Hỏa Dực sau lưng múa may, bỗng nhiên xông đến trước người Thái Đà, trường côn múa một cái liền đập về phía đầu lâu của gã.

Đúng lúc này, trên mặt Thái Đà đột nhiên lộ ra một tia tươi cười vì âm mưu thực hiện được, cái tay trái kia đang bụm chặt lồng ngực của gã đột nhiên dựng thẳng lên, trong miệng khẽ quát:

"Ảnh Long Quyết!"

Chỉ thấy cái bóng của gã đột nhiên thoát ly mặt đất rồi dựng lên trước người gã, hóa thành hơn mười đạo Long Ảnh màu đen thoáng uốn lượn một cái dọc theo hai chân Thạch Mục trực tiếp trói vào eo hắn.

Nội tâm Thạch Mục cả kinh, vung vẩy Hỏa Dực muốn bay người thoát khỏi nhưng mà nửa người dưới lại bị Long Ảnh màu đen trói chặt, hoàn toàn không cách nào thoát thân.

"Hắc hắc, chịu chết đi!"

Pháp quyết trong tay Thái Đà biến đổi, sau lưng bỗng nhiên hiện ra một Pháp Tướng hình người màu đen cao vài trượng, tay cầm một thanh lưỡi liềm dài quét về phía đầu lâu Thạch Mục.

Đúng lúc này, ánh lửa sau lưng Thạch Mục đột nhiên tăng vọt, hai đạo Hỏa Dực bỗng nhiên biến mất không thấy đâu thay vào đó là Xích Sắc Cự Viên Pháp Tướng được bao bọc trong ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Nó vừa mới thành hình thì bỗng nhiên há miệng phun ra một luồng hỏa diễm gần như thuần trắng nghênh hướng Pháp Tướng hình người màu đen.

"Hỗn Nguyên Chân Hỏa!"

Thái Đà vừa thấy ngọn lửa này liền hô nhỏ một tiếng lập tức ngừng thế công lại, thân hình gã lóe lên mang theo vài phần kiêng kị lui ra, mà trên nửa đường cả Pháp Tướng hình người màu đen sau lưng cùng lúc biến mất không thấy.

Nội tâm Thạch Mục vui vẻ, pháp quyết trong tay biến đổi, Hỗn Nguyên Chân Hỏa cuốn ngược trở về, những Long Ảnh màu đen kia đang trói buộc hắn hơi chút chạm vào Chân Hỏa liền nhao nhao phát ra một tiếng gào thét rồi trở nên tán loạn.

Sau khi hắn thoát khỏi trói buộc liền nhấc Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay, Xích Viên Pháp Tướng sau lưng há miệng ra phun ra một luồng Hỗn Nguyên Chân Hỏa lên trường côn.

Một tiếng "Phần phật" vang lên.

Luồng hỏa diễm gần như thuần trắng kia rơi vào trên Như Ý Côn vậy mà quấn quanh từng vòng trên thân côn khiến thân côn được bao bọc trong bạch diễm!