Bỗng nhiên, Tiêu Xuân Thu nghĩ tới một việc, kỳ quái, tài xế kia hình như gặp qua ở đâu.
Anh cong ngón tay gõ đầu, nhíu mày suy tư.
Đột nhiên, Tiêu Xuân Thu cả người băng lãnh cứng ngắc.
Anh nhớ tới, anh ở bệnh viện từng gặp người đàn ông kia, tuy chỉ là một lần, thế nhưng trên mặt người nọ có vết sẹo rất rõ ràng, khiến anh ấn tượng khắc sâu.
Thế nhưng người nọ không phải đã chết sao? Anh ngày đó thấy thi thể ông ta ở nhà xác, vì đôi mắt mở to, tựa hồ chết không nhắm mắt, nhất thời trắc ẩn, thuận tay vuốt giúp ông ta.
Tiêu Xuân Thu nghĩ xung quanh bỗng nhiên lạnh rất nhiều, anh nhịn không được rùng mình.
Thiên hạ to lớn, không thiếu thứ lạ, nhiều người như vậy, có hai người lớn lên giống nhau là rất bình thường, rất bình thường...
Tiêu Xuân Thu tự an ủi.
Cú điện thoại mình vừa nãy gọi có thật không? Mình nghe được đúng là tiếng anh hai sao? Hay là tiếng người khác?...