Tiêu Xuân Thu chạy ào vào nhà bếp, Tiêu Xuân Hạ vì đỡ Huyền Diệu Khả, chậm hơn.
Vừa tới gần, lập tức nghe thấy mùi hương kỳ dị.
Không thể nói rõ mùi gì, nghe có cảm giác thoải mái, phảng phất giật lại ký ức màu sắc xưa cũ, lại phảng phất không ngừng hoà tan thời gian hôm nay, lại như thương mang không biết rời xa tương lai.
Chỉ tính khẩu vị, sẽ khiến người nghĩ là nhân gian mỹ vị, thế nhưng khi thấy thành phẩm, Tiêu Xuân Thu lập tức tan thành mây khói, khoé miệng co rút, sững sờ một chữ không nhổ ra được.
Một nồi cháo lớn đủ mọi màu sắc sôi trào, cuồn cuộn, vui vẻ nổ bong bóng.
Nguyệt Vũ như hài tử làm sai chuyện co quắp đứng bên, Huyền Huyễn một hồi trừng màu sắc quỷ dị trong nồi, một hồi trừng Nguyệt Vũ.
"Nấu gì vậy? Thơm quá—— đây là gì?!"
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rớt mắt, giật mình nhìn vật chất trong nồi.