Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 52: Ta cũng chỉ là may mắn, may mắn thôi



“Khách khí quá, Vương công tử tìm bổn quan có việc gì vậy?”

Giấu đi sự nghi ngờ trong lòng, Triệu Tĩnh tỏ ra rất nhiệt tình. Trên mảnh đất cứ ba thước là gặp một con rồng này, chỗ nào chẳng xuất hiện những người có quyền có thế, hắn không muốn tự chuốc lấy rắc rối cho mình.

Vương Tam mỉm cười rút một tờ công văn từ trong tay áo ra: “Tại hạ đến đây là để đưa cho Triệu đại nhân tờ giấy này đây. Đây là công văn do bộ Lễ phê duyệt, yêu cầu Triệu đại nhân vào triều diện thánh trong buổi chầu ngày mai”.

Triệu Tĩnh vội vàng nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi giao cho người đánh xe mang xuống cất đi: “Thật sự là làm phiền Vương công tử”.

Hắn còn chưa nói hết lời cảm ơn thì Vương Tam đã xua tay: “Ôi dào, Triệu đại nhân khách sáo rồi, nếu không có Triệu đại nhân, lũ lụt ở Giang Châu không biết còn phải tràn

lan đến bao giờ, hiện giờ các đại thần trong triều đang bàn tán về Triệu đại nhân đấy”.

“Ta cũng chỉ là may mắn, may mắn thôi”. Triệu Tĩnh cười khổ một tiếng.

Vương Tam nhướng mày lên, lên tiếng mời: “Hiện giờ là hoàng hôn, Triệu đại nhân đã dùng bữa tối chưa? Trước khi ta đến, ta đã cho người chuẩn bị tiệc ở Xuân Phượng Lâu, không biết đại nhân có thể chịu nể mặt không?”

Nghe hắn ta nói vậy, trong lòng Triệu Tĩnh không khỏi nghi ngờ, mình và tên này lần đầu gặp mặt, sao hắn ta lại muốn lấy lòng một viên quan thất phẩm tép riu như mình?

Hết đưa đưa công văn lại tổ chức tiệc, đều là những việc bất thường.

Nhưng đối phương đã mở lời, Triệu Tĩnh cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý: “Vậy thì làm phiền Vương công tử rồi”.

“Không phiền không phiền”. Vương Tam mỉm cười đứng dậy.

Khi đến cửa, Triệu Tĩnh mới phát hiện ra đối phương đã chuẩn bị sẵn kiệu, rõ ràng là lên kế hoạch trước.

Có câu “sự lạ ắt có ma”, Triệu Tĩnh cảnh giác hơn.

Đến Xuân Phượng Lâu mà Vương Tam nhắc tới, so với tửu lâu mà Triệu Tĩnh từng đến trước đây thì nơi này cao cấp hơn biết bao nhiêu dù đều là nằm trong thành.

Trong đại sảnh, hơn mười vũ cơ đang nhảy múa khiến người ta không khỏi hoa mắt, ai cũng có dung mạo không tầm thường, vóc dáng yểu điệu.

Tiểu nhị cúi đầu chào rồi dẫn hai người lên tầng hai, bưng lên một bàn thức ăn ngon và quý, chỉ nhìn thôi cũng biết giá không hề rẻ, như thế càng khiến Triệu Tĩnh nghi ngờ trong lòng.

Hai người cùng uống rượu, phần lớn là Vương Tam nói, Triệu Tĩnh ngồi bên cạnh nghe rồi thi thoảng đáp lại vài câu.

Uống rượu ba lượt, dường như Vương Tam cũng nhìn ra Triệu Tĩnh không hứng thú lắm, nửa đùa nửa thật nói: “Đại nhân, chẳng lẽ đại nhân đang chê không có mỹ nhân bầu bạn? Sao trông đại nhân có vẻ nhàm chán thế?”

“Vương công tử nói đùa rồi”.

Triệu Tĩnh có chút ngượng ngùng, lúc nãy ánh mắt của hắn đúng là luôn chú ý tới những cô nương đang khiêu vũ trong đại sảnh, nhưng những điệu múa quá bảo thủ, không bằng những màn múa cột trong Di Hồng Viện.

Vương Tam tiến lại gần, lộ ra nụ cười ẩn ý: “Dưới kia chỉ là loại tầm thường hời hợt thôi, đại nhân đừng vội”.

Nghe vậy, Triệu Tĩnh tặc lưỡi: “Không lễ còn có tiết mục khác nữa?”.

Vương Tam sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: “Cái từ "tiết mục” của đại nhân dùng đúng chỗ lắm! Không sai, lát nữa sẽ có tiết mục khác”.

Hắn ta vừa dứt lời thì Triệu Tĩnh đã thấy trong tửu lầu bỗng nhiên xuất hiện nhiều cô gái ăn bận mát mẻ, mỗi cô một vẻ, đẹp như tiên nữ.

Khách trong tửu lầu cũng đông lên rất nhiều, những cô nương này lần lượt đến bàn của khách để bồi rượu và vui chơi khiến Triệu Tĩnh không khỏi ngạc nhiên.