Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 5



Thanh niên tên Vệ Lâm, 18 tuổi, là thợ săn trong thôn Vệ gia dưới chân núi. Hắn không ra khỏi núi, theo lời của những người già thì thôn Vệ gia nằm ở biên giới Đại Tấn.

Đại Tấn? Như thế là địa phương của người Hán rồi. Hạ Cơ đã không biết bản thân nên có cảm giác gì, sau khi trải qua liên tiếp những chuyện ly kỳ cổ quái, từ biên giới Đại Tấn và thảo nguyên đột nhiên tới nội địa Đại Tấn tựa hồ cũng không phải là chuyện khiến người ta giật mình cỡ nào. Hồi tưởng toàn bộ thực giống như ở trong mộng, nếu chân không đau, toàn thân không nhức.

Thôn Vệ gia không lớn, chỉ có vài chục hộ gia đình, không lẫn với họ khác, săn thú mà sống. Trong thôn cho dù là nam hay nữ đều cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, ngay cả hài tử nhỏ tuổi cũng thoăn thoắt gan dạ.

Ba người ở tạm trong nhà Vệ Lâm. Nhà hắn là nhà ngói năm gian, chỉ có hắn cùng tổ phụ lớn tuổi ở, thừa sức thu nhận ba người.

Sau khi bố trí an ổn, Hạ Cơ liền ngã bệnh.

Trong hỗn loạn mơ hồ biết có người mớm thuốc cho mình, lau trán, còn thỉnh thoảng nói nói gì đó. Cũng không biết thời gian qua bao lâu, một ngày nọ, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, tựa hồ không có người khác, nàng cảm thấy an bình nói không nên lời, vì thế vẫn như cũ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác lười biếng đã lâu kia. Chính vào lúc này, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng y phục ma sát nhỏ, không chờ nàng mở to mắt, chân đã bị một bàn tay cầm lấy.

Bàn tay kia rất lớn, cực kỳ ấm, nhưng mà…

Hạ Cơ nhíu đôi mày thanh tú, theo bản năng rụt chân lại, đồng thời mở mắt ra.

Khiến cho nàng bất ngờ chính là nắm chân nàng không phải là Vệ Lâm, cũng không phải là nam tử có ý đồ bất chính như nàng tưởng, mà là Vũ chủ tử. Hắn ngồi ở cuối giường, một bàn tay đang nắm chân nàng, một cánh tay kia đang cầm cái gì đó màu đen tuyền muốn thoa lên chân.

Cảm giác được động tác của nàng, tay hắn nắm chặt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nàng.

“Muốn cái gì?” Hắn hỏi, bình thường như thế, đối với việc nàng tỉnh lại tựa hồ không có tí ti kinh ngạc hoặc kinh hỉ.

“Chủ tử… khụ…” Mở miệng mới phát hiện bởi vì mới vừa tỉnh lại, cổ họng có chút khô, Hạ Cơ ho mấy tiếng.

“Bên cạnh có nước.” Vũ chủ tử nói, đầu lại cúi thấp xuống, tiếp tục đem cái thứ màu đen gì đó có mùi lạ xoa trên mắt cá chân của nàng.

Hạ Cơ cảm thấy toàn thân đều cực kỳ thoải mái, cũng không nằm nữa, chống thân thể ngồi dậy. Sau đó quả nhiên ở bên giường cạnh vị trí nàng gối đầu có đặt một cái ghế gỗ hình vuông, trên ghế đặt một ấm trà cùng một cái bát bằng gốm. Đưa tay sờ vào ấm gốm phát hiện nóng, liền rót ra hơn nửa chén nước.

Bưng bát nước, nàng thật cẩn thận uống từng ngụm, sau đó xuyên qua hơi nước ở miệng bát nhìn Vũ chủ tử.

Vẻ mặt Vũ chủ tử chuyên chú, dường như không cảm nhận được chút gì đối với cái nhìn chăm chăm không chút che giấu nào của nàng. Lông mi dài nửa buông xuống, che lại con ngươi thâm thuý bên dưới, chiếu ở giữa là sống mũi cao thẳng, cực kỳ đẹp. Hắn lúc này đã cởi bỏ hắc bào, mặc một bộ y phục cũ giặt đến bạc màu, nhìn qua có chút ngắn, nhưng không ảnh hưởng tới sự tao nhã của hắn chút nào. Một đầu tóc đen chấm đất được bện thành một bím tóc dài buông xuống trước ngực, theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng lắc lư.

Ở trên mắt cá chân của nàng xoa cái loại màu đen dính dính gì đó thật dày, sau đó dùng miếng vải sạch sẽ quấn lại, cuối cùng thắt lại. Lúc này Vũ chủ tử mới ngẩng đầu lên.

“Hạ Nhi, trước khi tới điện Hắc Vũ nàng tên gì?” Hắn đột ngột hỏi.

Động tác uống nước của Hạ Cơ ngừng lại, thần sắc có chút mê mang, không biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này. Nhưng cũng không quan hệ, nàng cong mắt cười đến ấm áp.

“Thiếp là Băng thành Thu Thần gia, tên gọi Băng Quân. Có điều Luyến Nhi… tỷ tỷ, còn có những người khác đều thích gọi thiếp là Tiểu Băng Quân.” Nhớ tới Băng thành, nhớ tới dĩ vãng, nàng đột nhiên phát hiện, ngoại trừ việc Luyến Nhi xuất giá, tựa hồ mỗi một sự kiện mỗi một người đều tốt đẹp cả.

Vũ chủ tử ưm một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bởi vì bệnh nặng mới khỏi mà mang theo chút trắng xanh, trong sự mỹ lệ lại tăng thêm một chút điềm đạm đáng yêu phong tình.

“Về sau nàng vẫn nên gọi là Tiểu Băng Quân, đừng dùng hai chữ Hạ Cơ này nữa.” Hắn nói, mặc dù nhận thấy sự kinh ngạc bất an của nàng, lại không giải thích, mà chuyển đề tài. “Nàng biết mị thuật?”

Ngày đó trong điện Thương Minh, mặc dù hắn bị người vây công thụ thương, nhưng cũng không bỏ qua một màn bất ngờ của mọi người kia.

Hạ Cơ nâng lên bát che khuất nửa gương mặt chính mình, đôi mắt đẹp lộ ra ngoài tràn ngập sợ hãi cùng chột dạ.

“Là mẫu thân dạy.” Nàng nhẹ nhàng mà thật cẩn thận đáp lại, sợ Vũ chủ tử không thích, lại sốt ruột bổ sung một câu: “Nhưng mà… thiếp chỉ dùng qua một lần.” Nàng không dám giải thích, một lần kia lại vẫn là do bất đắc dĩ. Lực ảnh hưởng của mị thuật của Băng thành Vương tộc có bao lớn, nàng tự nhiên biết, cho nên nào dám dễ dàng sử dụng, không tự rước lấy hoạ.

Ánh mắt Vũ chủ tử sáng quắc nhìn nàng một lúc lâu sau, mãi đến khi thấy trên trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, mới gật gật đầu, dời ánh mắt.

“Đám người Ngôn Vệ tất nhiên đã phái người đuổi giết ta, hiện giờ hành động của ta không tiện, tự bảo vệ mình còn không được, nàng và Xuân Nhi chỉ sợ bị ta liên luỵ…”

“Chủ tử!” Hạ Cơ không đợi hắn nói xong, buông bát trong tay ra, trên mặt không còn tươi cười.

Vũ chủ tử dừng lại, xuyên qua cửa mở nhìn Vệ Lâm đang chẻ củi ở ngoài phòng.

“Chủ tử đi đâu, thiếp liền đi theo đó.” Hạ Cơ từng chữ từng chữ nói rõ ràng, ánh mắt sáng tỏ mà kiên định.

Vũ chủ tử trầm mặc, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Đừng hối hận.” Hiển nhiên đã buông tha cho suy nghĩ tìm cách khuyên nàng rời đi. Nói xong, khom lưng rửa sạch tay trong thau nước ở trên ghế bên cạnh, lại cầm lấy khăn lau khô, mỗi một động tác đều tao nhã ung dung như thế, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Đương nhiên sẽ không hối hận. Hạ Cơ mấp máy môi đem những lời này nuốt xuống, khoé miệng hiện lên hai lúm đồng tiền, trong lòng nhưng lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Từ nay về sau, nàng sẽ gọi mình bằng cái tên vốn có, Tiểu Băng Quân.

Ba người với diện mạo quá mức xuất sắc ở tại thôn Vệ gia có vẻ hết sức trêu người. Ngay lần đầu nhìn thấy Vũ chủ tử mà bái hắn như thần tiên, mặc dù về sau biết không phải, vẫn thường thường có người đến nhà Vệ Lâm gọi cửa hoặc là ở trước cửa xì xầm. Nếu không phải trên người Vũ chủ tử tản ra sự tôn quý cùng lạnh lùng khiến người ta khó có thể thân cận, cánh cửa Vệ gia chỉ sợ đã bị đạp phá.

Dược hiệu của loại thuốc màu đen kia rất tốt, không tới hai ngày, Tiểu Băng Quân đã có thể xuống giường đi bộ. Xuân Cơ hôn mê thời gian dài, thời gian tỉnh lại cũng ngắn ngủi, toàn bộ đều dựa vào canh sâm hàng ngày để nuôi sống.

Bốn phía núi rừng sản sinh ra loại sâm núi thượng đẳng, người trong thôn Vệ gia lại chưa bao giờ rời núi, đào được sâm thì liền cất trữ, không xem như là vật hiếm lạ gì, biết cái người giống như thần tiên này cần, liền liên tục không ngừng có người đưa tới. Ba người Vũ chủ tử xuất thân tôn quý, đối với vật trân quý này cũng không có khái niệm gì, nhận được cũng không chút áy náy.

Căn nhà ngói này của Vệ Lâm vẫn là do tổ tiên từ đời đầu đến đây ở truyền lại, hiện giờ đã dần dần rách nát, thêm nữa trong nhà người lớn đơn bạc, lại không có nữ nhân, ngày qua ngày so với nhà của những người khác trong thôn còn tệ hơn. May mà Vệ Lâm là một thợ săn giỏi, người lại chịu khó lanh lợi, sống qua ngày cũng không khó. Sau khi ba người tới, áp lực của hắn lại càng nhiều hơn, dần dần có chút chống đỡ không nổi, nhưng hắn lại vẫn như cũ mỗi ngày đều hài lòng vui vẻ ra ngoài săn thú đào sâm, cũng không có nghĩ cách đưa bọn họ chuyển tới nhà khác, mặc dù có không ít người tình nguyện thu nhận.

Cho dù là ở nơi nào, Vũ chủ tử vĩnh viễn đều ung dung đạm mạc như vậy, cho dù hai chân không thể di chuyển, hắn cũng không biểu hiện chút khổ sở hoặc khó chấp nhận nào. Ngược lại là Tiểu Băng Quân, biết cứ như vậy ở tại nhà người ta ăn không ở không là không được, bởi vậy sau khi có thể đi lại, liền bắt đầu học làm một chút chuyện có thể làm.

Thổi lửa nấu cơm, giặt quần áo quét rác, cùng với việc lau thân thể cho Xuân Cơ, nàng từ chỗ không biết gì đến cuối cùng toàn bộ đều phải qua tay. Vệ Lâm vốn không dám để cho nàng làm, nhưng tổ phụ tuổi già, hắn vừa phải lên núi săn thú hái thuốc, vừa phải chiếu cố ba người, quả thật cũng bận vô cùng, thêm nữa Tiểu Băng Quân lại kiên trì, cũng tuỳ nàng thôi.

Tiểu Băng Quân ở cùng với Xuân Cơ trong một gian nhà, ngủ trên cái giường gần cửa sổ kia, để thuận tiện ban đêm chăm sóc.

Giúp Xuân Cơ chà lau thân thể, ánh mặt trời ngày thu xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào khuôn mặt hôn mê bất tỉnh của nàng, mặc dù mang theo một chút tiều tuỵ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người nói không nên lời.

Nhớ tới bộ dáng nàng tươi cười trước kia, Tiểu Băng Quân không khỏi thở dài, bưng nước ra bên ngoài đổ. Khi trở về bất ngờ phát hiện người trên giường đang mở mắt, trong con ngươi nâu nhạt có sự thanh tỉnh lâu nay không thấy.

“Tỷ tỷ!” Nàng có chút kinh ngạc, nhưng càng có nhiều hơn là vui sướng.

Xuân Cơ nhìn nàng, nhất thời có chút mê mang, rồi sau đó mắt đẹp nheo lại. “Đây là đâu? Vì sao ngươi ở chỗ này?” Thanh âm khàn khàn suy yếu nhưng lại rõ ràng.

Tiểu Băng Quân giật mình, lúc này mới nhớ tới sau khi rơi xuống nước, Xuân Cơ chưa từng thanh tỉnh qua, cho dù là đến nơi đây, thỉnh thoảng tỉnh lại cũng là mơ mơ màng màng, khó trách không biết bản thân cùng bọn họ đã trải qua những gì.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, môi nàng lộ ra nụ cười yếu ớt.

“Tỷ tỷ, chúng ta theo chủ tử trốn…” Tựa hồ cảm thấy dùng từ trốn với Vũ chủ tử thật sự là rất bất kính, Tiểu Băng Quân cà lăm một phen, mới lại nói: “Sau khi ra khỏi điện Hắc Vũ, liền đến nơi đây…”

“Chủ tử? Chủ tử ở nơi nào?” Không chờ nàng nói xong, Xuân Cơ đã kích động ngắt lời nàng.

Tiểu Băng Quân cũng không giận, cười mỉm mà nói. “Chủ tử ở cách vách, ta đi gọi người.” Nói xong, cơ hồ là nhảy ra ngoài. Tuổi nàng tuy không nhỏ nhưng rất nhiều khi nói chuyện làm việc lại giống như thiếu nữ, giống như năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên người nàng.

Nhìn bím tóc của nàng tung bay rồi biến mất tại cửa, tim Xuân Cơ đập mạnh, trong lòng mơ hồ có chút ghen tị, mặc dù cảm thấy loại ghen tị này không rõ ràng.

Tiểu Băng Quân hấp tấp chạy đến bên vách, đẩy cửa một cái liền vọt vào trong.

“Chủ tử! Chủ tử! Xuân tỷ tỷ tỉnh rồi…”

Âm cuối lại vẫn mắc kẹt trong cổ họng, lúc nàng nhìn thấy tình huống trong phòng lúc đó, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Vũ chủ tử đang nằm nghiêng ở trên giường, thân thể cuộn lại, một bàn tay gắt gao đặt ở trên đùi, dường như đang chịu đựng đau đớn thật lớn. Hiển nhiên không nghĩ tới nàng đột nhiên xông vào, trong ánh mắt hắn nhìn qua hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, sau đó tư thế cứng đờ kia đột nhiên giống như không có việc gì buông lỏng ra, khôi phục lại sự bình tĩnh hàng ngày.

“Xuân Nhi tỉnh dậy?” Hắn hỏi, giọng nói cực thấp lại vẫn để lộ ra một chút khàn khàn.

Tươi cười trên mặt Tiểu Băng Quân mất đi, nhanh chóng đi hai bước tới bên giường, nhìn thấy mồ hôi trên trán Vũ chủ tử chưa kịp lau đi, cùng với nét trắng xanh không cách nào che dấu trên mặt kia.

“Chủ tử, chân rất đau sao?” Quỳ xuống bên giường, nàng thử thăm dò đưa tay đặt lên chân Vũ chủ tử, cảm thấy nơi đó vô cùng căng xiết. Một loại khổ sở nói không nên lời từ đáy lòng dâng lên, xông lên cổ họng.

Đã bao lâu? Có phải vẫn đau như vậy không? Vì sao không nói cho nàng biết?

“Vẫn tốt.” Vũ chủ tử thản nhiên nói, lại vẫn đang nằm, không hề động đậy. “Nàng đến nói cho Xuân Nhi, chút nữa ta sẽ qua thăm nàng ấy.”

Tiểu Băng Quân nhớ tới tình cảnh trong cung điện dưới nước khi đó, đôi mi thanh thú nhẹ nhàng chau lại.

“Được.” Nàng thuận theo đáp lại, đứng lên liền đi ra bên ngoài, nhưng sự hưng phấn lúc tới dĩ nhiên biến mất không tung tích.

Biết Vũ chủ tử không yên lòng Xuân Cơ, nàng trước đi tới nhà bếp, bưng bát canh sâm đã nấu xong, mới trở lại phòng hai người. Một bên hầu hạ Xuân Cơ uống xong bát canh, một bên truyền đạt lại lời Vũ chủ tử, nhưng không nhiều lời. Xuân Cơ hiển nhiên đã quen với thái độ lạnh lùng của Vũ chủ tử, nghe vậy cũng không có gì bất mãn, thêm nữa thân thể suy yếu, sau khi uống qua nước canh liền nằm ngủ.

Tiểu Băng Quân nhớ tới tình huống của Vũ chủ tử, đỡ Xuân Cơ nằm xuống liền đi ra ngoài. Đến nhà bếp, lấy một chậu nước đặt trên lửa đun nóng, bưng tới phòng Vũ chủ tử.

Vũ chủ tử một tay gối đầu, có vẻ như đang chợp mắt, nghe tiếng mở mắt ra nhìn thấy nàng, thật cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Chủ tử, thiếp xoa chân cho người.” Tiểu Băng Quân nói.

Vũ chủ tử ừm một tiếng, sau đó lại khép mắt.

Nhẹ nhàng giúp hắn cuộn ống quần lên, sợ động tác mạnh sẽ làm tăng thêm đau đớn cho hắn. Lúc chiếc khăn ấm áp được đặt lên đôi chân cứng ngắc của hắn khi đó, Tiểu Băng Quân tựa hồ nghe hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Chủ tử, Xuân tỷ tỷ ngủ rồi.” Cách chiếc khăn ấm áp nàng nhẹ nhàng xoa bóp bắp thịt căng cứng phía dưới, nói.

Dừng một chút, không có đáp lại, nàng cũng không bất ngờ.

“Chủ tử, việc kia…” Do dự một chút, sau khi tỉnh lại trong lòng suy nghĩ thật lâu nghi vấn đang muốn thốt ra, chân dưới tay đột nhiên giật nhẹ một cái, nhất thời làm mất đi toàn bộ ý định của nàng.

“Đau lắm sao?” Lực đạo trên tay lại càng nhẹ hơn, nàng hồi hộp đến nỗi chóp mũi cũng toát mồ hôi.

Vũ chủ tử giương hàng mi dài lên, con ngươi đen như bảo thạch rạng rỡ phát sáng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của nàng, mãi đến khi nhìn thấy gò má nàng đỏ hồng, mới không khỏi cong mắt cười.

“Hạ Nhi, liệu nàng có vật gì cần tìm hay là chuyện gì muốn làm không?” Ánh mắt lướt qua hai nụ cười nhẹ kia của nàng, hắn có vẻ đăm chiêu hỏi.

Vấn đề này tới đột ngột, Tiểu Băng Quân sững sờ một chút, mới đỏ mặt nói: “Thiếp muốn gặp Luyến Nhi, muốn biết tỷ ấy sống có tốt không.” Đây là tâm nguyện nhiều năm của nàng, mỗi lần bị hỏi đến liền tự nhiên nghĩ tới.

Vũ chủ tử không có tiếp lời, như là đang chờ nàng nói tiếp.

Tiểu Băng Quân lại nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, “Băng thành lại cũng không… không cần dâng người đến tộc khác.” Nói đến đây, nàng len lén đưa mắt dò xét vẻ mặt Vũ chủ tử, thấy hắn không tức giận, mới yên lòng. Khăn dưới tay đã lạnh, nàng lại nhúng vào trong chậu, vắt khô, lại đắp trở lại.

Đợi một hồi, thấy nàng cũng không nói thêm gì, Vũ chủ tử hỏi: “Nàng không muốn gặp Minh Chiêu Thành Gia sao?”

Tiểu Băng Quân ngây người, “Người nào?”

Vũ chủ tử liếc nàng một cái, giật giật thân thể, thay đổi tư thế thoải mái hơn, mới từ từ nói. “Không phải nàng vẽ hắn sao?”

Bị hắn nhắc tới vấn đề này, Tiểu Băng Quân mới nhớ tới chuyện bức hoạ, trên mặt càng thêm ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói: “Cái đó trái lại không nghĩ tới. Việc đó…” Nói lắp một hồi, nhịn không được hỏi: “Người, người vì sao lại đề câu thơ kia ở trên bức hoạ?”

Thơ? Chân mày Vũ chủ tử khẽ nhúc nhích, lúc này mới nhớ ra mình hình như là có viết chút gì đó ở trên mặt bức hoạ, trong lòng mặc dù có chút xấu hổ, trên mặt lại không có tí ti dao động.

“Ưm, đừng ngừng.” Hắn không trả lời ngay, giương cằm chỉ vào dưới chân, thấy đầu ngón tay trắng mịn của nàng lại bắt đầu xoa nắn, đau đớn co rút trên đùi liền dịu xuống.

Đề cái gì? Đầu ngón tay xẹt qua thái dương, hắn rũ mắt trầm ngâm. Sống quá lâu, không phải mỗi sự kiện đều có thể nhớ rõ. Hình như là cái gì thiếu niên phong lưu….

“Ngày xuân du lãng, hoa hạnh thổi đầy đầu. Ruộng nhà ai còn non, chân đi phong lưu.” Đang lúc suy tư, bên tai truyền đến giọng ngâm khẽ của Tiểu Băng Quân.

Nàng dừng lại, hắn giật mình nhớ lại.

Ngày đó đội đưa dâu Băng thành đem đồ của nàng đưa tới, lúc đó hắn đang vô cùng chán ngán xem ca từ mỹ lệ của Đại Tấn. Thời khắc kia khi hắn ra đời liền định sẵn trở thành Thiên Tế tư trong tộc, thất tình lục dục vốn đạm mạc, không hề biết cái gì là tình yêu nam nữ. Sau lại trải qua mấy vạn năm ma luyện, ngay cả chút cảm xúc nhân loại còn sót lại kia cũng cơ hồ không cảm giác được, đương nhiên không cách nào lĩnh hội được cách biểu đạt tình cảm. Song khi biết được đó là do Tiểu Băng Quân chính tay vẽ, trong đầu tự nhiên liền nghĩ tới lời thơ này.

“Thiếp nghĩ đem thân đi gả, cả đời ngừng nghỉ. Lại bị vô tình lãng quên, không hổ thẹn…. cũng không phải như vậy…”

“Thích một người là cảm giác gì?”

Tiểu Băng Quân đem lời thơ còn chưa ngâm xong muốn giải thích, lại đồng thời vang lên câu hỏi của Vũ chủ tử, không khỏi nghẹn lời, ngây ngốc nhìn hàng mi dài tạo nên một vệt bóng mờ của hắn.

“Thích một người là cảm giác gì?” Vũ chủ tử lại lặp lại một lần. Hắn không rõ thích là cảm giác gì, cũng không hiểu rõ hoan ái của nhân loại vì sao mãi mãi chỉ dừng như vậy.

“Cái này…” Lần này Tiểu Băng Quân thật sự mờ mịt, bàn tay vô thức xoa xoa chân kia đã dần thả lỏng, ánh mắt tối như mực có chút đăm đăm. Nàng không nghĩ tới Vũ chủ tử sẽ hỏi vấn đề này, nàng không thể tin chính mình nghe được Vũ chủ tử anh minh thần võ, không gì không làm được, không gì không biết hỏi vấn đề này.

“Chủ tử.” Lắc đầu, nàng thật cẩn thận gọi.

Vũ chủ tử ừ, giơ mắt lên, “Nói đi.”

Tiểu Băng Quân giơ tay lên lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, “Thích là…. Thích là…”

Nàng cân nhắc dùng từ, Vũ chủ tử nhìn nàng hồi lâu cũng không nói được một câu, trong mắt từ từ hiện lên một tia hứng thú cùng với chờ mong. Có thể để cho Thương Ngự liều lĩnh, cuối cùng dẫn tới hoạ diệt tộc, có thể làm cho nhân loại nhiều thế hệ ca tụng, có thể để cho thiếu nữ dù cho bị bỏ quên cũng không oán không hối hận gì đó, tất nhiên phải cực kỳ tốt lắm. Mấy vạn năm nay, hắn một mình cô độc, mặc dù thành lập điện Hắc Vũ, qua lại với vô số người, lại chưa từng hỏi qua bất luận kẻ nào về vấn đề này. Một là vì không nghĩ tới, hơn nữa cũng không ai giống như nữ tử trước mắt dám ở gần hắn như vậy.

Cảm nhận thấy sự chờ mong của hắn, Tiểu Băng Quân có chút sốt ruột.

“Thích chính là… là trong lòng nhớ người nọ, muốn lúc nào cũng được ở cùng một chỗ với người nọ.” Nói hai câu, nàng đột nhiên bắt đầu không rõ.

Vũ chủ tử kinh ngạc, nhìn bộ dáng chần chờ của nàng, không khỏi giơ tay lên che mắt mình. Xem ra, hắn hỏi sai người rồi.

Mặt Tiểu Băng Quân đỏ thẫm, khẩn trương đổi đề tài, “Chủ tử, chân người còn đau không?”

“Tốt hơn nhiều rồi, nàng…” Vũ chủ tử dừng một chút, rồi sau đó vẫy tay, “Đi nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Băng Quân như lấy được đại xá, bỏ khăn vào trong nước, kéo ống quần hắn xuống, bưng chậu lên cơ hồ là chạy trốn ra ngoài. Đổ nước, đứng ở trong viện, ánh mắt nàng xuyên qua bức tường thấp cách đó không xa nhìn xuống cánh rừng, nhẹ nhàng thở ra lại mơ hồ có chút ảo não mất mát. Khó có khi chủ tử có tâm tình cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng lại vô dụng chạy ra ngoài.

Quay đầu nhìn người suốt một ngày phải buồn bực ở trong phòng, đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, trong lòng hiện lên một chủ ý.

Thôn Vệ gia có một người thợ mộc lớn tuổi, trong thôn cần làm ghế làm giường hoặc cửa sổ gì gì đó đều tìm ông. Ông lớn tuổi rồi không thể đi săn nữa, cũng chỉ đành dựa vào nghề này sống tạm.

Lúc Tiểu Băng Quân tìm đến Vệ Lâm, hắn đang dùng nước sôi vặt lông gà rừng, nhìn thấy nàng thiếu chút nữa làm đổ chậu nước.

“Vệ tiểu ca, ta muốn làm phiền huynh một chuyện.” Thấy thế, Tiểu Băng Quân nhịn không được cười, nhưng cũng không dám tiến gần thêm chút. Ở trong này rất nhiều ngày, thiếu niên trước mắt trước sau đều để ý đến nàng, khiến cho nàng có chút lúng túng.

“Cô, cô nói đi.” Vệ Lâm bị nàng cười đến chân tay cũng không biết để chỗ nào. Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào đẹp như ba người đang ở tại nhà hắn này, trong lòng đã ngưỡng mộ lại sùng kính, lại có chút tự biết xấu hổ, bởi vậy đa số thời gian chỉ dám từ xa nhìn bọn họ, trừ phi cần thiết nếu không đều không đến gần.

“Ta muốn làm cho chủ tử một cái ghế dựa có bánh xe, người trước sau vẫn thẫn thờ ở trong phòng mãi cũng không tốt.” Tiểu Băng Quân dịu dàng nói, mặc dù biết vẫn đang làm phiền nhà người ta, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều như vậy rồi.

“Được, được, chuyện này ta đi tìm Thuỷ Sinh bá…” Vệ Lâm vừa nghe liền quay đầu chạy ra bên ngoài, ngay cả con gà chưa vặt lông xong trong tay cũng không phát hiện.

“Chờ…” Tiểu Băng Quân muốn gọi hắn lại, làm sao biết động tác của hắn quá nhanh, đảo mắt người đã không thấy tăm hơi. Nàng yên lặng thở dài, quay đầu nhìn về phía phòng ốc đã có vẻ rách nát, lại liếc mắt nhìn đến tổ phụ của Vệ Lâm chẳng biết từ lúc nào đã đi ra, đang ngồi trên bậc cửa hút tẩu thuốc.

“Lão nhân gia…” Nàng đi tới, đối với ông lão này trong lòng vừa cảm kích vừa mắc cỡ ray rứt.

Vệ lão gia tử nhếch môi cười với nàng, lộ ra hàm răng thưa thớt, đáng yêu nói không nên lời.

“Lão tổ bối đã nói nơi này có tiên nhân mà…” Trong cổ họng lầm bầm một tiếng, ông cười tít mắt tự mình lên tiếng.

Tiểu Băng Quân cảm thấy thú vị, cũng không sợ bẩn, ngồi xuống cạnh ông.

“Nhưng mà thế hệ này tới thế hệ khác, cho tới bây giờ cũng không có người tin.” Lão gia tử rít lấy tẩu thuốc, tiếp tục nói, hương vị kích thích của tẩu thuốc tràn ngập bốn phía.

Tiểu Băng Quân chống khuỷu tay trên đùi, lấy tay di di, nghiêng đầu nhìn lão nhân, vẻ mặt chuyên chú.

“Thật sự có tiên nhân sao?” Nàng hỏi, đột nhiên liền nghĩ tới Vũ chủ tử.

“Có chứ.” Vệ lão gia tử ha ha nở nụ cười. “Không phải các ngươi sao.”

Tiểu Băng Quân tức cười, một hồi lâu mới ngồi thẳng lưng, cảm thấy phải nói chút gì đó. “Ta, chúng ta không phải.”

Đối với phủ nhận của nàng lão gia tử cũng không phản bác, chỉ híp mắt cười, ra sức rít tẩu thuốc, vẻ mặt giống như cái gì cũng hiểu rõ.

Tiểu Băng Quân cảm thấy thái dương có chút đổ mồ hôi, chợt đột nhiên tựa hồ có chút hiểu rõ tâm tình lúc trước của Vũ chủ tử khi nàng nhận định hắn là thiên thần. Không giải thích, đó là cố ý khiến người hiềm nghi, giải thích thì lại không dễ dàng nói rõ, giống như không cần thiết vậy. Đang trong lúc nàng xoắn xuýt, lão gia tử lại nói.

“Lớp người già có người gặp qua tiên nhân, cho nên mới dừng lại đây an cư.” Khói từ trong miệng trong lỗ mũi phun ra, lão gia tử ho lớn hai tiếng, sau đó nhổ một cục đàm ở bên chân.

Tiểu Băng Quân nghiêm mặt, cuối cùng vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề động đậy.

“Tiên nhân trông như thế nào?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, thực sợ ông lại một câu là các ngươi như vậy.

May mà lão gia tử cũng không nói như vậy, mà nheo mắt lại giống như hồi tưởng cái gì đó, giống như ông tận mắt thấy qua thần tiên. Qua một lúc lâu sau, ông mới hồi phục tinh thần, kề sát mặt Tiểu Băng Quân, vẻ mặt thần bí.

“Lão nhân nói cho ngươi nha……” Nói đến đây, ông lại nhìn chung quanh một chút, biểu tình kia khiến cho thân thể Tiểu Băng Quân không tự giác nhích lại gần, cả hai lỗ tai đều dựng thẳng.

“Chỗ chúng ta…” Lão gia tử không chút rõ ràng, còn chưa nói hai chữ đã dừng lại, “Nha đầu ngươi phải bảo đảm không nói với người khác.” Giống như bọn hài đồng chia sẻ bí mật với nhau, chính mình nhịn không được muốn nói, lại muốn cho đồng bọn không nói. Hành vi ngây thơ như vậy cùng với giọng nói già nua cùng khuôn mặt già nua che kín nếp nhăn, thật sự là muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.

Tiểu Băng Quân thật không phát hiện, vừa nghe đến không thể cùng người khác nói, lập tức ngồi thẳng người dậy.

“Chủ tử cũng không thể nói sao? Ta đây không nghe đâu.” Nàng không muốn gạt Vũ chủ tử, lại không muốn thất tín với người, bởi vậy thà rằng áp chế tò mò trong lòng không nghe.

Vệ lão gia tử không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, không khỏi có chút há hốc mồm, hự hai tiếng, mới có chút ủ rũ thoả hiệp.

“Được, được, có điều chỉ có thể nói cho một mình hắn.”

Ánh mắt Tiểu Băng Quân sáng lên, vội vàng gật mạnh đầu, cười đến xuân về hoa nở.

Không biết là vì bí mật có người chia sẻ hay là vì nàng cười quá đẹp, Vệ lão gia tử cũng cao hứng lên, cũng không tiếp tục rít thuốc, đập đập tẩu thuốc dưới đế giày sau đó dắt vào bên hông.

“Chuyện này ngay cả Tiểu Lâm tử cũng không biết.” Ông bắt đầu nói. “Ngay tại dưới lòng đất này của chúng ta vốn có một cái hầm, vì tránh rước phiền toái, khi ta còn chưa lớn đã bị niêm phong.”

Nghe được điều này, trong lòng Tiểu Băng Quân mơ hồ có chút bất an. Lão nhân gia ngay cả tôn tử của chính mình cũng không nói, vì sao lại nói cho nàng? Mặc dù hoài nghi như vậy nhưng nàng cũng không cắt ngang lời ông, nghĩ đến có Vũ chủ tử ở đây, Xuân Cơ cũng tỉnh táo lại, tự nhiên không có gì phải lo lắng.

“Lúc ta còn nhỏ cùng người trong nhà đi vào một lần…” Lão gia tử nheo mắt nhớ lại, “Lâu lắm, lâu lắm rồi…”

Tiểu Băng Quân không biết ông vì sao lại lặp lại lời cảm thán như vậy.

“Đều đã không nhớ gì cả. Có điều lão nhân còn nhớ rõ tiên nhân nhìn thấy bên trong giống như… ây da, thật sự là đẹp vô cùng. Lão nhân sống đến tuổi này, cho tới bây giờ cũng không gặp qua người đẹp như vậy, tựa như… tựa như…” Ông nắm nắm mái tóc bạc lơ thơ cơ hồ không thể gài trâm qua, suy nghĩ hơn nửa ngày, thân thể tuổi già sức yếu đột nhiên chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Băng Quân bắn ra tia sáng kỳ dị.

Tiểu Băng Quân bị phản ứng của ông doạ sợ, không khỏi nhích lại gần khung cửa. “Giống cái gì?” Hẳn là không giống nàng chứ? Nghĩ đến khả năng như vậy, lông tơ toàn thân nàng đều đã dựng thẳng.

Lão gia tử thu lại ý cười trên mặt, run rẩy giơ tay hướng phòng Vũ chủ tử, thần sắc nghiêm túc trước giờ chưa từng có.

“Giống hắn.”

Tiểu Băng Quân há miệng thở dốc, nhất thời không biết nói gì. Nàng nghĩ lão gia tử có phải trêu đùa nàng hay không, lại nghĩ có phải ông nhớ lầm hay không, nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhớ rõ ràng như thế. Nhưng mà nhìn đến bộ dáng ngây thơ chất phát trước đó của đối phương trở nên nghiêm túc, lại nghĩ đến dung mạo Vũ chủ tử, thành thử nghi ngờ gì cũng không thể nói ra được. Cho dù là ai gặp qua dung mạo Vũ chủ tử, mặc dù chỉ một lần, chỉ sợ cả đời khó có thể quên.

“Ta có thể đi hầm nhìn xem không?” Nàng lúng ta lúng túng hỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, có lẽ chỗ này và đoàn cung điện kỳ quái dưới nước trong điện Thương Minh cùng với Vũ chủ tử có liên quan gì đó.