Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 668: Chỉ điểm sai lầm (2)



Nói là học đồ, người này chính là một tên đệ tử của Lê Húc đại sư, là luyện khí sư tứ giai, địa vị tại Luyện Khí Phường không thấp.

- Cao đại ca, tiểu đệ hổ thẹn, dạy bảo vô phương, đắc tội Luyện Khí Phường các ngươi, ta có tội ah.

Ngô cục trường vừa thấy được luyện khí sư kia, vẻ mặt hổ thẹn.

Tên học đồ này tên là Cao Tuấn, luận tuổi còn nhỏ hơn Ngô cục trường một ít, và Ngô cục trường lúc này nhìn thấy Ngô cục trưởng hắn liền lắc đầu:

- Ngô cục trường ah Ngô cục trường, ngươi bảo ta nên nói cái gì mới tốt đây, không có việc gì ngươi chọc Luyện Khí Phường ta làm gì, chuyện lần này Thành Kiến Ti các ngươi náo lớn rồi.

Ngô cục trường nghe vậy sắp khóc:

- Cao đại ca, không phải ta muốn đắc tội Luyện Khí Phường ah, thật sự là bọn thủ hạ không hiểu chuyện, đầu óc toàn là phân, Cao đại ca, xem giao tình chúng ta nhiều năm, ngươi hỗ trợ nói tốt vài câu với Luyện Khí Phường ah.

- Chuyện này không thể được.

Cao Tuấn vội vàng khoát tay, nói:

- Ngô cục trường, đừng nói giao tình ta và ngươi bảy tám năm, cho dù ngươi là phụ thân của ta, chuyện này ta cũng không giúp ngươi được, ngươi không biết, Thành Kiến Ti ngươi chọc đại sư đấy.

- Có nghiêm trọng như vậy không? Ta nghe nói không phải đắc tội Hủ Lịch đại sư sao? Luận địa vị, ngươi cũng không kém Hủ Lịch đại sư mà?

Ngô cục trường mở to mắt và hoảng sợ nói ra.

Cao Tuấn cười khổ một tiếng:

- Đắc tội Hủ Lịch đại sư? Ngô lão đệ, nơi này không có người ngoài, ta cũng không ngại nói rõ ngọn ngành cho ngươi biết, ngươi không biết chuyện Thành Kiến Ti các ngươi đã làm sư tổ Lục Ly đại sư tức giận, sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều bị sư tổ mắng chửi một lần đấy.

Cái gì?

Ngô cục trường lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán.

Ngay cả Lục Ly đại sư đều bị kinh động, đây là muốn mạng người đấy.

- Tại sao có thể như vậy, ta đã nghe ngóng qua, ngày đó cũng chỉ có Hủ Lịch đại sư mà thôi, tại sao lại kinh động tới Lục Ly đại sư?

Ngô cục trường cũng đã không nghĩ ra, khó trách Luyện Khí Phường cử động tàn nhẫn như vậy, thì ra là Lục Ly đại sư tức giận.

- Ta cũng không biết, theo ta được biết, trừ Hủ Lịch đại sư ra, hiện trường còn có một thiếu niên, có lẽ mấu chốt trên người của hắn.

Cao Tuấn trầm giọng nói.

- Một thiếu niên? Ngươi nói là người xuất đầu thay La gia, có địa vị ngang với Tần gia Tần Vũ công tử, thiếu niên tên là Huyền Diệp đúng không? Hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường sao?

Ngô cục trường vội vàng hỏi, hắn biết được đắc tội với Luyện Khí Phường cho nên tìm hiểu nguyên nhân một lần, bởi vậy vừa nói tới thiếu niên liền nghĩ tới Diệp Huyền.

- Như vậy xem ra chính là hắn.

Cao Tuấn cười khổ một tiếng:

- Lão đệ, nói thật với ngươi a, chuyệnthành Kiến Ti của ngươi, mấu chốt nằm trên người hắn, hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường thì ta không biết, có lẽ ngươi cũng nghe nói, hôm nay có một thiếu niên nói ẩu nói tả trong Luyện Khí Phường, chửi bới huyền binh Luyện Khí Phường?

- Chẳng lẽ chính là hắn? Điều đó không có khả năng a.

Ngô cục trường vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, hắn có nghe nói qua chuyện này.

- Thật đúng là hắn.

Cao Tuấn thở dài:

- Thiếu niên kia lúc ấy bị sư tổ gọi vào trong, qua thật lâu mới đi ra, thời điểm đi ra sư tổ tự mình tiễn hắn đi, kể cả sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều cực kỳ cung kính với thiếu niên kia, tôn xưng một tiếng đại sư, hết lần này tới lần khác Thành Kiến Ti các ngươi gây phiền toái cho hắn, lúc này mới rước lấy Hủ Lịch đại sư và sư tổ tức giận như vậy.

Cao Tuấn vừa nói như vậy, Ngô cục trường mới lộ ra vẻ giật mình, trong nội tâm hắn hiểu rõ chân tướng.

- Ta nói vì sao, thì ra ta chọc nhân vật như thế.

Vẻ mặt Ngô cục trường đắng chát, nhân vật ngay cả đám người Lê Húc đại sư cũng tôn xưng là đại sư, Ngô cục trường đã không cảm tưởng thân phận của người ta, trọng yếu nhất thiếu niên kia chưa tới hai mươi.

Ngô cục trường cũng không có hỏi Cao Tuấn thân phận của Diệp Huyền, bởi vì hắn biết rõ Cao Tuấn rất có thể không biết, cho dù biết rõ cũng không nói trước mặt hắn.

- Cao đại ca, vậy ngươi bây giờ cho lão đệ một chủ ý đi.

Ngô cục trường vẻ mặt đau khổ nói.

Cao Tuấn thở dài nói:

- Nếu ngươi muốn đạt được Luyện Khí Phường tha thứ, tìm Hủ Lịch đại sư là phải làm, nhưng mấu chốt nhất chính là Huyền Diệp đại sư, dù sao căn nguyên nằm trên người hắn, ta cũng chỉ nói tới đây, về phần chuyện khác ta không nhiều lời, cáo từ.

Sau khi nói xong, Cao Tuấn cũng không ngừng lại, hắn quay người ra khỏi Thành Kiến Ti.

Hiện tại Luyện Khí Phường đang tức giận Thành Kiến Ti như vậy, hắn làm như thế đã xem như không tuân theo quy định.

- Cao đại ca, ngươi đi thong thả, sau khi chuyện này kết thúc ta tìm ngươi uống rượu.

Ngô cục trường tiễn bước Cao Tuấn, hắn cũng m thầm hạ quyết tâm, xem ra mấu chốt nằm trên người trẻ tuổi kia.

Thời điểm Thành Kiến Ti thất kinh, Thiên Long vệ cũng không khá hơn chút nào.

Hiện tại mấy đại thống lĩnh Thiên Long vệ không ngừng tụ tập với nhau, thương lượng đối sách.

- Chuyện lần này kỳ thật Thiên Long vệ chúng ta không có bao nhiêu sai lầm, có trách là trách Thiệu Quân đi sai nơi, cũng xử lý sai lầm.

- Đúng vậy, Thiệu Quân cho rằng một bên có Tần gia và Thành Kiến Ti nên không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng đã là bất công, hắn cũng không nghĩ Thiên Long vệ chúng ta cần nịnh bợ Tần gia và Thành Kiến Ti sao?

- Mấu chốt nhất là thiếu niên kia nói ra tên tuổi Luyện Khí Phường nhưng Thiệu Quân vẫn chấp mê bất ngộ.

- Hừ, Thiệu Quân cũng ngu ngốc, thiếu niên kia không có bối cảnh thì hắn dám nói ra lời như vậy sao? Luyện Khí Phường biết có người giả mạo cửa hàng của bọn họ, tiểu tử kia còn sống sao?

- Được rồi, chúng ta cũng không nên nói chuyện của Thiệu Quân, mấu chốt là giải quyết vấn đề như thế nào, nếu như Thiên Long vệ chúng ta thông truyền cho hoàng thất, chỉ sợ đám người chúng ta cũng bị trách phạt.

Vài tên thống lĩnh có tức giận, có bất đắc dĩ, lại có lo lắng.

- Ta đã nghe ngóng qua việc này, mấu chốt nhất chính là thiếu niên kia, bỏ đi bỏ đi, ngày mai ta sẽ mang Thiệu Quân đi một chuyến.

- Tthống lĩnh, vậy thì vất vả ngươi.

- Có cái gì vất vả, cùng lắm không cần cái mặt mo này, ta vẫn có chút giao tình với Hủ Lịch, chỉ có tên thiếu niên làm ta không có chủ ý, cùng lắm không tiếc giá nào.

Sau khi thương thảo một phen, Thiên Long vệ cũng đã thương lượng ra đối sách.