Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 949: Chiến đấu đột phá (2)



Mà bởi vì Diệp Huyền thời khắc di động, cũng làm cho lượng lớn Hắc y võ giả tạo thành viên cầu màu đen, không ngừng biến hình, nhúc nhích.

Đồng thời đối mặt tám tên Hắc y võ giả, có thể làm cho Diệp Huyền kịp phản ứng, đồng thời có thể tìm cơ hội đánh giết kẻ địch.

Hắn giờ khắc này, đại não như một đài cơ khí cao tốc vận chuyển, điên cuồng chuyển động.

Chỉ trong chốc lát, thì có sáu tên tinh thần thể chết ở trên tay Diệp Huyền, mà Diệp Huyền đổi lại, vẻn vẹn là một vết thương nhỏ bé.

- Tính toán, kiên trì, cẩn thận!

Diệp Huyền biểu hiện sốt sắng, hắn lại như một võ giả ở trên mũi đao bay múa, quyết không thể có nửa điểm sai lầm, ánh mắt như chim ưng điên cuồng sưu tầm khe hở cùng cơ hội, lần lượt vung kiếm chém ra.

Số lần Diệp Huyền xuất kiếm cũng không nhiều, nhưng mỗi một kiếm vẽ ra, tất có một tên tinh thần thể đầu một nơi thân một nẻo, từ trong không gian thí luyện bị đào thải.

Dần dần, Diệp Huyền đã hoàn toàn chìm đắm ở trong giết chóc, hắn chiến đấu, đã hình thành một loại bản năng, triệt để hòa tan vào thân thể.

Đầu óc của hắn điên cuồng tính toán.

Chỉ là loại tính toán này, nhất định là có sai lầm, bởi vì bất luận người nào, cũng không thể tính toán hành động của người khác đến mức tận cùng.

Quả nhiên, một chi tiết nhỏ lơ đãng, khiến cho đội hình chiến đấu vì đó biến đổi, một khe hở lộ ra, làm cho Hắc y võ giả thứ chín ở ngoại vi được cơ hội xuất thủ.

- Không xong!

Xì xì!

Hắc y võ giả thứ chín tiến công, lập tức thay đổi cân bằng chiến cuộc, ngực của Diệp Huyền bị chém ra một vết thương hẹp dài, máu tươi từ bên trong phun tung toé ra.

Nhẫn nhịn đau đớn, Diệp Huyền đánh giết một tên tinh thần thể, đồng thời thân hình lưu chuyển, làm cho chiến cuộc lần thứ hai khôi phục trạng thái cân bằng.

- Đáng chết, lực lượng của ta đang trôi qua nhanh chóng.

Trong lòng Diệp Huyền cảm giác nặng nề, thương thế ngoài ý muốn này, khiến cho thân thể của hắn nhanh chóng suy yếu.

Nếu như đối mặt võ giả bình thường, đây không tính là gì, thế nhưng đối mặt lượng lớn võ giả cùng cấp, lại biến thành một nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành.

- Đã giết chết mười bảy tên tinh thần thể, còn còn lại mười lăm tên, liền muốn thua sao?

Trong lòng Diệp Huyền lẩm bẩm, nằm ở trong công kích, hắn cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Thành tích như vậy, đã không thể không nói là một thành tích tương đối kinh người, tuyệt đối vượt lên tuyệt đại đa số đệ tử nội viện, tiến vào xếp hạng trước mấy.

Nhưng này không hề là thành tích để Diệp Huyền thoả mãn.

Hắn không để ý mình xếp hạng cao thấp như thế nào, hắn chỉ quan tâm, phương thức chiến đấu của mình, đến tột cùng có vấn đề chỗ nào, làm sao mới có thể cải tiến.

- A, lẽ nào ta chỉ có thể chịu thua? Không, không tới thời khắc cuối cùng, Diệp Huyền ta tuyệt không chịu thua, coi như đến thời khắc cuối cùng, biết rõ phải chết, Diệp Huyền ta cũng phải chiến đấu đến cùng, cũng phải nắm chiến đao ngã xuống!

Diệp Huyền nghĩ đến ngoại giới Huyền Cơ Tông mắt nhìn chằm chằm, nghĩ đến Hoàng Phủ Tú Minh tung tích không rõ, nghĩ đến cha mẹ người thân ở mười ba quốc liên minh, cũng nghĩ đến Doanh Thai Nguyệt giờ khắc này không biết ở nơi nào.

Một luồng lực lượng không tên ở trong ngực hắn kích đãng.

- Giết!

Rít lên một tiếng, động tác của Diệp Huyền nguyên bản có chút hòa hoãn lập tức ác liệt lên.

Xì xì!

Hai tên tinh thần thể bị Diệp Huyền ở trong nháy mắt giết chết, nhưng đồng dạng, trên người hắn lần thứ hai tiêu ra một chùm máu tươi.

- Có thể giết mấy cái là mấy cái!

Thời khắc này, ánh mắt Diệp Huyền sáng sủa trước nay chưa từng có, hắn đã không suy nghĩ thêm nữa mình rốt cuộc có thể xông đến một bước nào, có thể giết chết bao nhiêu tên tinh thần thể, đến thời điểm xếp hạng đến mức độ nào, hắn giờ phút này đã hoàn toàn chìm đắm ở trong chiến đấu, không chỉ Huyền lực, thân thể, ý niệm chìm đắm ở trong chiến đấu, ngay cả tâm linh cũng chìm đắm ở trong đó.

Hắn, chỉ muốn chiến đến thời khắc cuối cùng.

Vèo!

Xì xì!

Cheng!

Điên cuồng chiến đấu, lại có vài tên tinh thần thể chết ở trên tay Diệp Huyền, mà trên người Diệp Huyền lại thêm hai vết thương, nhưng hắn như không hề hay biết, vẻ mặt thành kính, phảng phất như đã hoàn toàn quên thống khổ, tiến vào một loại đại triệt đại ngộ.

Vèo vèo vèo!

Còn lại chín tên tinh thần thể phát động tiến công với Diệp Huyền, ánh kiếm đầy trời bao phủ tới, triệt để bao phủ lại quanh thân Diệp Huyền, căn bản không thể tránh khỏi.

Nhưng Diệp Huyền không hề hay biết, ở trong nháy mắt hẳn phải chết, vẫn công kích mãnh liệt.

Khi trường kiếm vung ra, một loại cảm giác không tên từ trong đầu Diệp Huyền vọt lên.

Thời khắc này, trong đầu của hắn như có món đồ gì đó trong nháy mắt nứt ra, một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh, rộng rãi sáng sủa từ đáy lòng Diệp Huyền bắt đầu bay lên.

Trong không gian thí luyện, Diệp Huyền vung ra trường kiếm đột nhiên bùng nổ ra hào quang óng ánh trước nay chưa từng có.

Xì xì!

Một chiêu kiếm chém xuống, ba tên tinh thần thể phía trước tan vỡ.

Ba người mất mạng, Diệp Huyền rốt cục ở trong ánh kiếm đầy trời tìm được một khe hở, thả người chạy ra ngoài.

Còn sót lại sáu tên tinh thần thể.

- Cái cảm giác này... Đây là...

Diệp Huyền tay phải nắm chiến đao, cả người run rẩy, loại cảm giác đó để hắn có một loại cảm giác chân chính tìm tới chiến đấu chi đạo.

Nhưng không chờ hắn có cảm ngộ, còn lại sáu tên tinh thần thể đã lần thứ hai không chút biểu tình giết tới.

- Chết!

Diệp Huyền không chút do dự chém ra một chiêu kiếm, tuần hoàn cảm giác trước đó.

Rầm!

Ánh kiếm ác liệt tràn đầy không gian thí luyện, mờ ảo vô thường, lơ lửng không cố định, sau một khắc, phạm vi bị ánh kiếm bao phủ, ba tên tinh thần thể lần thứ hai tan rã, trong nháy mắt ngã xuống.

- Chỉ còn ba người cuối cùng.

Khóe miệng Diệp Huyền phác hoạ lên vẻ tươi cười, ánh mắt trong suốt cùng tinh khiết trước nay chưa từng có, trường kiếm trong tay quay về ba phương hướng từng người chém ra một kiếm, ba tên tinh thần thể căn bản không thể chống đối, chết ở trong tay Diệp Huyền.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian thí luyện tầng thứ sáu ba mươi hai tên tinh thần thể hết sạch, chỉ còn dư lại Diệp Huyền.

- Ta thông qua tầng thứ sáu!

Trong lòng Diệp Huyền ngạc nhiên, chợt mừng rỡ, nhưng càng kinh hỉ là hắn rốt cuộc tìm được chiến đấu chi đạo, hoặc nói là võ đạo chân chính.

- Chiến đấu chân chính, là bản năng, mà không phải tính toán, tính toán tinh diệu nữa, cũng không cách nào so với bản năng của thân thể.