Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 4 - Chương 2



*

* *

Ngày mới một vạn tuổi với dáng vẻ khôi ngô thêm thân thế quyền quý, Nam Khuê nghiễm nhiên trở thành mục tiêu tranh giành cho các ái nữ nhà trọng thần trong Linh Miêu tộc. Biết dòng tộc Miêu Vương vốn chuộng những thứ nho nhã như cầm kì thi họa, những miêu nữ ấy liền đêm ngày luyện tập nhằm lấy lòng trưởng tử nhà tộc chủ. Ban đầu, hiểu rõ chuyện phu thê Miêu Vương lẫn thế tử đều yêu thích hội họa, các miêu nữ dần tập tành vẽ tranh nhằm thu hút người ta từ sở thích. Nói cho đúng đây vẫn là một cách hay, tuy nhiên làm thường đâu dễ dàng như tính toán, cụ thể có thể thấy ở điểm thế gian không phải ai cũng biết vẽ tranh. Vẽ tranh vốn thuộc nghệ thuật yêu cầu khéo léo và nhẫn nại rất cao, vẽ một bức hoàn chỉnh đã khó, vẽ đến độ hớp hồn người càng khó hơn trăm lần. Chưa kể song thân Nam Khuê đều là kỳ tài hội họa, bản thân thế tử cũng rất tài năng, giờ nếu mấy miêu nữ muốn chinh phục người ta bằng mấy bức tranh thì khác chi múa rìu qua mắt thợ.

Cách vẽ tranh đã không hiệu quả, mấy nữ tử kia đành tìm sang mấy thứ khác, có thể kể đến đánh cờ, thơ văn hoặc cầm ca,… Rồi sau một thời gian, mấy miêu nữ từ từ hiểu thơ văn hay đánh cờ đều nằm trong số các môn học Nam Khuê rèn luyện hằng ngày và cũng khá xuất sắc, nên nay ắt chỉ còn cầm ca là áp dụng được. Tuy thế, thế tử dẫu không có năng khiếu về âm luật thì cũng đâu đến nổi điếc mà chẳng nghe ra nhạc hay nhạc dở, còn chưa nói tới sở thích nghe nhạc mỗi người mỗi khác, gặp đúng thứ nhạc mình ghét thật chẳng những không có hảo cảm mà còn thành tra tấn như cực hình.

Phần thế tử sợ quát nạt thẳng các nữ tử nhà trọng thần sẽ bị phụ mẫu la mắng, phần mấy miêu nữ chẳng hiểu rõ tâm tư người ta nên mỗi phen ra ngự hoa viên vẽ tranh, ngắm cảnh, bao lời hát lại thi nhau chui tọt vào hai tai mèo, phiền tới không tập trung vẽ nổi. Mỗi phen Nam Khuê bực tức đến đỉnh điểm, vừa mở miệng góp ý dăm ba lời, các miêu nữ đấy lại thưa lên rằng bởi quá mải mê hát hò chơi nhạc mới quên để ý chuyện có làm phiền thế tử hay chăng. Nhưng nói dối vậy cũng đâu qua mắt người ngoài được, chẳng cần hỏi vẫn dễ dàng đoán ra họ cố tình hát hò cho Nam Khuê nghe. Qua những phen “trùng hợp” bị làm phiền lúc đang vẽ tranh, thế tử đã ghét lại càng ghét nữ nhân hơn. Rồi vài dịp lễ tiệc, tới lượt các bậc lão thần tận dụng cơ hội gợi chuyện mối mai con gái cho Nam Khuê, kẻ ẩn ý xa xôi, người thẳng thừng đề nghị, khiến mèo con đã thấy phiền càng thêm phiền, dự tiệc mà tâm trạng cứ nặng trình trịch hệt đeo chì.

Biết Nam Khuê khó chịu với những nhi nữ lởn vởn quanh mình, Miêu Vương đành lựa lời khuyên nhủ con trai chớ buồn bực và cũng đừng quá quan tâm tới lời mai mối xa xăm từ người ngoài, bởi bản thân không thích thì cũng đâu ai ép buộc nổi. Hơn nữa, theo luật lệ nơi Linh Miêu tộc, thế tử phải đúng mười vạn tuổi mới được lập thế tử phi, nghĩa là cần thêm bốn vạn năm thế tử mới có thể tính đến thành gia lập thất nên tộc chủ bình thản như thế. Nếu có gì phải lo thì ắt Lưu Đức chỉ lo con trai chưa đủ tuổi đã muốn lập phi.

Hiểu ý nghĩ nơi thân phụ nhưng Nam Khuê vẫn hoài khăng khăng mình sẽ rất khó lập phi, vì miêu nữ xung quanh toàn phiền nhiễu, nào có cảm tình với ai mà lập thành phi. Và mỗi lần nghe con trai than vãn nữ nhi phiền nhiễu, Lưu Đức luôn kể cho hắn nghe về chuyện tình của chính bản thân, chuyện tình về vị tộc chủ từng thề vĩnh viễn không kết bằng hữu, không giao du cùng ai, không tin tưởng ai, lời thề kiên cường giữa đất trời vạn năm cho đến ngày tiên nữ Đường Lệ xuất hiện. Tộc hậu tới trong đời tộc chủ đúng như cách bản thân nàng ấy đến với cuộc đời - từ trên trời rơi xuống, một hạt nắng từ trời cao rơi xuống lòng người cô độc, và rồi lời thề kia tự khi nào đã hóa tan tác như băng đá để dưới ánh mặt trời.

Mèo con nghe cha kể chuyện nhưng toàn dửng dưng vì nghĩ rằng thế gian đâu phải ai cũng may mắn được như phụ hoàng, trên đời cũng đâu ra hạt nắng thứ hai giống mẫu hậu. Nhẽ nào hắn ra đường lại bỗng dưng đâm sầm được vào nữ nhân nào đấy rồi đem lòng tương tư, việc ấy ngẫm thấy còn vô lý hơn cả chuyện loài voi mọc cánh.

Phần tộc hậu thì khuyên nhủ Nam Khuê theo cách khác, nàng dạy con trai tình yêu nhiều khi ở nơi chẳng ngờ tới, có lúc bản thân quyết từ bỏ, không đi tìm tình yêu nữa thì tình lại đến gõ cửa, muốn chạy cũng vô phương. Thậm chí Đường Lệ còn từng đùa rằng giờ con trai chưa muốn yêu chỉ vì chữ tình chưa tìm đến cửa, tình vốn khó lường, biết đâu lúc gặp tình còn bỏ nhà theo tình.

Trước những lời khuyên chán ngắt, Nam Khuê toàn để vào tai này rồi lọt qua tai kia, bởi cả tộc muôn vàn mỹ nữ, hàng hàng lớp lớp miêu nữ xinh đẹp đếm chẳng xuể mà còn chả ưng ai được, nói chi việc tình tự dưng gõ câu, chuyện hắn yêu đương ai đó hẳn còn xa.

……………………………..

Nam Khuê vừa đi vừa nghĩ việc nữ nhân phiền nhiễu nơi hoàng cung mà đâu biết lộc nữ bên cạnh cũng theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Linh miêu nói nữ nhân phiền phức, còn hươu sao lại cho rằng nam nhân toàn lũ mê sắc. Minh chứng rõ ràng nhất chính hai anh trai ở nhà, ngày còn bé thì thương yêu, chiều chuộng em gái nhiều lắm nhưng vừa có nhân tình lập tức cô em nhỏ bị bỏ mặc không thương tiếc. Trong nhà đã thế ngoài ngõ càng tệ hơn, mỗi phen lộc nữ đi dạo chơi thế nào cũng gặp vài ba tên nam nhân đi theo buông lời chọc ghẹo, đưa đẩy bướm ong, còn tặng biết bao lụa là gấm vóc cốt lấy lòng. Những lời tán tỉnh, những món quà tới tấp thật vui vẻ chẳng thấy toàn làm nàng thấy khó chịu. Quanh năm chỉ mấy lời khen nàng đẹp, chưa từng có ai khen nàng vì tính cách hay tài năng, hỏi sao hươu con chẳng nghĩ nam tử trên đời tìm tới nữ tử chỉ vì diện mạo.

Nay nàng mang dung mạo xấu xí ra ngoài quả thực chẳng ai thèm đến gần, nam nhân dọc đường lướt qua tựa đang lướt ngang người vô hình, thậm chí còn vài lời ác ý ám chỉ lộc nữ xấu xí đến bẩn mắt người nhìn, kẻ lại thầm rủa sả chỉ vì chướng mắt. Thỉnh thoảng nàng còn nghĩ giả khi về nhà vẫn giữ nguyên gương mặt này hẳn chả còn mấy kẻ muốn lả lơi tán tỉnh, biết đâu chừng bọn nam nhân đó sẽ lập tức tránh như tránh tà.

*

* *

Hai người đi cạnh nhau, mỗi bên lại một suy nghĩ riêng, đi mãi đến khi mỏi chân đành ngồi nghỉ dăm ba phút. Hươu sao tiên nữ nhìn hướng mặt trời, nhìn theo mấy con chim, con thú chạy qua chạy lại rồi chỉ mèo rừng hướng thoát khỏi thung lũng vì dựa vào kinh nghiệm bản thân nàng biết cứ nhìn muôn thú sẽ dễ dàng đoán được đường đi. Và Nam Khuê lại thêm lần ngỡ ngàng trước hươu sao nhỏ, thực khó để phủ nhận việc nàng ta hiểu biết khá nhiều, cụ thể là nhiều hơn những giai nhân lầu son gác tía linh miêu gặp hàng ngày. Hắn hiếu kỳ hỏi.

- Những điều này cô từ đâu mà biết? Nữ nhi mà biết loại chuyện này hiếm lắm.

Hươu con thật thà kể.

- Do một lão bà hầu tiên dạy ta.

Nói tới đó, nàng bỏ dở câu chuyện, lẳng lặng khoát tay ra dấu bảo linh miêu đi theo mình. Đi một hồi nàng lại hát, vẫn bài hát lúc nãy.

“Duyên sắt son bền lâu

Đôi lứa như chim phượng – hoàng

Tung bay đến phương trời xa

Say sưa với muôn ngàn hoa…”

Nam Khuê nhíu mày hỏi.

- Cô có vẻ thích bài nhạc này nhỉ, thổi sáo rồi còn hát lên tiếng, trong lời ca có câu nhắc tới chim phượng và chim hoàng làm ta sực nhớ tới một điệu nhạc mẫu thân từng kể cũng nhắc tới hai loài chim ấy.

Lộc nữ gật gù nói.

- Thế chắc mẹ anh đã từng xuống trần rồi, đó là điệu nhạc Phụng Cầu Hoàng - một trong bốn bài Chánh Oán của người trần.

Mèo nhỏ vốn chỉ biết chút ít về điệu Phụng Cầu Hoàng qua lời mẫu hậu kể chứ nào có am tường nên hắn ta mới tò mò hỏi ngược lộc nữ.

- Điệu nhạc đó thổi bằng sáo của cô được không?

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi đáp.

- Điệu nhạc đó rất bi thiết, âm điệu chứa đầy thất vọng, thường được tấu bằng đàn tranh hoặc đàn nhị, ta không mang đàn tranh theo nên đâu thể chơi.

Câu chuyện còn đang dang dở thì trời chợt đổ mưa, mưa lạnh buốt, dồn dập theo từng cơn gió thổi lạnh run người, hai tiểu tiên may mắn tìm được sơn động ẩn thân chờ qua cơn mưa bất ngờ. Thế tử đứng gần cửa hang nhìn ra màn mưa trắng xóa, mùa này phương nam mưa nhiều và thế tử linh miêu đi thật xa cốt tìm cảm hứng vẽ mưa. Từ lâu hắn đã vẽ bốn mùa, đủ loại cảnh vật, sắc thái nhưng vẽ mưa lại chưa đủ cái thần trong nét bút. Những lúc thấy con trai khó nhọc trong việc vẽ mưa, song thân lại giải thích do Nam Khuê chưa cảm được cái đẹp của mưa, chưa rung động trước làn mưa lất phất, chưa có cái tình gửi gắm trong mưa nên mãi vẫn chưa vẽ nổi cái hồn trong mưa. Tự bản thân còn không rung động được thì vô phương thể hiện cho người khác thấy được. Miêu Vương cũng thường kể ngày đầu gặp tộc hậu, thứ khiến Miêu Vương bồi hồi quyết đấu họa cùng tri kỷ mấy ngày liền chính là bức họa vẽ… đôi mắt mình. Ngày đó tài năng hội họa của tộc hậu chưa cao bằng bây giờ, nhưng lại khiến Miêu Vương cảm được cái tình trong bức họa, thần thái chưa đủ xuất thần nhưng ẩn chứa cái tâm, cái rung động đủ làm vua mèo không thể ngồi yên, phải lao vào dùng nét cọ tâm tình cùng kẻ xa lạ. Rung động là thế, khiến kẻ bên ngoài còn xao xuyến đó mới đúng cái tình trong tranh.

Hôm nay Nam Khuê vẫn lấy cọ ra vẽ màn mưa trước mắt, vẽ mà lòng chẳng đủ cảm nên mưa trong tranh cứng đờ như ai vừa lấy nước đổ lên trang giấy chứ chẳng phải đang vẽ trời mưa. Không cảm được rung động từ mưa, không đưa được cái tình vào trang giấy, nản chí mèo con cất cọ tranh vào, ngồi ngắm mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt, hắn đoán chừng chắc lại không kịp thoát ra khỏi thung lũng. Chốc chốc thế tử còn liếc hươu sao nhỏ đang ngồi nghịch thần phiến, sực nhớ đến việc đêm qua bị nữ tử mảnh mai ấy đánh bại thêm nghĩ vì khi đó mình đuối sức nên mới dễ dàng chịu thua nhưng nay sức khỏe đã phục hồi, hắn chắc chắn không có chuyện mình thua một nữ tiên tử phen nữa. Nghĩ là làm, Nam Khuê bất ngờ rút đao nhắm thẳng lộc nữ, dĩ nhiên ra tay không quá mạnh, chủ yếu chỉ muốn thêm lần trêu đùa nữ nhân kia. Ngay thời khắc lưỡi đao vung tới, hươu sao nhỏ liền nhanh nhẹn lách người né tránh, sơn động chật hẹp, chỉ chừng hai chục bước mà tiên tử di chuyển nhanh nhẹn, thân người như ảo ảnh. Nam Khuê càng không cam tâm cứ đuổi theo thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt nhưng càng đuổi càng thêm thất thế, thất thế không phải vì nàng ta thân thủ nhanh hơn mà vì nàng hiểu mèo con sẽ đến từ hướng nào. Linh miêu thế tử từ bốn trăm tuổi đã thân thủ phi phàm, từng một mình băng núi trong đêm để cứu một bé gái, thế mà vừa gặp cao thủ vừa suy yếu pháp lực do yêu khí nên đao pháp cứ rối tinh rối mù. Chợt Nam Khuê thấy lộc nữ di chuyện chậm lại, hắn tranh thủ vung đao lên và ngay lập tức mắc bẫy, hươu sao nhanh nhẹn móc ngược vào tay mèo rừng, sau một đòn rút chân, nàng thêm lần dễ dàng làm đối thủ nằm bẹp.

- Thôi! Chàng đừng đùa nữa! Chàng lại đang bị thương, ta không muốn động thủ với kẻ yếu thế, đợi khi vết thương của chàng lành hẳn chúng ta sẽ đấu công bằng. Nhưng lão bà hầu tiên từng dạy ta thời điểm sơ hở nhất là khi đưa tay lên, chàng quá sơ hở nên mới bị ta quật ngã. - Nữ tiên tử nói trong khi đỡ linh miêu dậy.

Nam Khuê chợt ngỡ ngàng bởi người ta không chỉ biết hắn đang đùa mà còn nhìn thấu cả chuyện thương tích.

- Sao cô biết? Ta đã cố không ra vẻ đau đớn rồi mà.

- Ta lúc đầu chẳng để ý lắm nhưng quan sát kỹ hơn trong những bước di chuyển mới thấy chàng đã bị trật khớp nhẹ. Chữa trật khớp không khó, chỉ cần dùng cây lá náng hòa rượu, đem nướng lên đắp lên chỗ trật khớp vài lần trong nhiều ngày nhưng phải nhớ tuyệt đối nghỉ ngơi trong mười ngày.

Nam Khuê có mẹ lang y, dĩ nhiên việc này hẳn cũng nghe lỏm được vài phen nhưng hươu con không cần hỏi chỉ cần nhìn đã nhận ra hắn bị gì, mức độ nặng nhẹ ra sao, chắc chắn phải học hành kỹ càng, chưa biết chừng còn là người tu luyện y thuật.

Như phát hiện ra bức tranh mèo nhỏ đang vẽ, lộc nữ tò mò bước tới ngắm nghía thật lâu. Nam Khuê thấy thế liền thuận miệng hỏi tiên tử có biết vẽ tranh chăng. Tuy nhiên về khoản này lộc nữ phải đành lắc đầu chịu thua, thân phụ nàng chẳng thích hội họa mấy, bức tranh duy nhất nàng tình cờ được xem lại là bức tranh bị giấu trong nhà kho. Cha nàng âm thầm kể bức tranh tuy vẽ cảnh đồng cỏ lau dưới trăng khuyết khiến ai cũng hiểu lầm tranh cố diễn tả vẻ đẹp hoa lau, chỉ người trong cuộc mới hiểu nhân vật chính trong tranh là hai bóng mờ nhạt nhòa đi về hai phía. Đặc biệt, cha còn căn dặn tận mấy lần rằng không được cho mẹ nàng biết được nơi giấu tấm tranh đấy.

Mưa rồi tạnh, nắng hửng lên xua tan hết mây đen u ám, bầu trời trong xanh trở lại, hươu sao tiên tử chạy ra ngoài lúc lâu rồi quay về cùng một mớ cây lá dài hoa trắng. Chẳng kịp để linh miêu nhỏ thắc mắc, lộc nữ đã giải thích thứ mình tìm về chính là cây lá náng, chưa kể trước đi chơi nàng đã ông ngoại nhắc nhở phải mang theo tí rượu để bóp tay bóp chân khi cần, vậy nên tình cờ mọi thứ giúp mèo con trị trật khớp đều có đủ. Nàng băng thành thục, tỉ mẫn vô cùng dù hoàn toàn làm không công, trong lúc vui miệng còn kể chuyện phụ thân luôn dạy rằng đã học thuốc thì phải giúp người bị thương khi có thể, giúp vì y đức chứ đừng vì lợi lộc, làm vậy mới không phí hoài công sức tu luyện y thuật.

Khi băng bó xong, hươu sao còn hỏi.

- Chàng rất thích trêu chọc nữ nhân đúng không? Bởi vậy mới tận hai lần nhắm vào ta mà ghẹo phá.

Nam Khuê chợt chưng hững chẳng biết trả lời sao cho phải, vì đây là nữ tử đầu tiên hắn có ý trêu ghẹo. Trước kia bao tiên tử đẹp đẽ, cao sang đến gần, lân la hỏi việc đao pháp đều bị từ chối lạnh lùng, tự dưng hôm nay lại cao hứng dùng đao pháp chòng ghẹo tiên tử xa lạ. Hắn chả hiểu đã ấn tượng với nàng ta vì điều gì, vì nàng ta võ công cao cường, vì nàng ta nhìn hắn với ánh mắt hờ hững, vì nàng ta dám sửa lưng hắn hay vì nàng khác biệt…

Trời ngã về chiều, cả hai trú lại trong hang chờ trời sáng, và Nam Khuê nhận ra nữ tiên tử vẫn còn điểm khác lạ... Khi được mời ăn trái cây nàng đều kiểm tra đến từng phân một dù toàn thứ hắn lúc sáng, hái trước mặt chứ đâu giấu giếm, khuất tất. Lúc hỏi tới hươu nhỏ mới trả lời rằng cha dặn dò cẩn thận lúc ăn uống bất cứ thứ gì người khác đưa cho, kể cả người mình tin tưởng nhất.

Nghe thấy làm lạ linh miêu bèn hỏi.

- Chẳng lẽ phụ thân cô từng bị hạ độc sao?

Nàng lắc đầu tỏ ý phản đối chứ không nói gì thêm, mà quả thực cha nàng từng bị hạ thuốc nhưng không phải độc dược, từ sau việc ấy cha luôn căn dặn kỹ loài hươu sao tính tình ngây thơ, dễ tin người, dễ thành mục tiêu dụ dỗ nên cẩn trọng vẫn hơn.

Mèo con thì chỉ lặng im phán đoán hẳn cha của tiên tử này cũng thuộc dạng đa nghi hiếm có, ngỡ phụ hoàng hắn đã thuộc dạng đa nghi nào ngờ có kẻ đa nghi hơn mấy bậc. Hơn nữa dẫu không muốn chê bai vẫn phải công bằng nhận định hươu sao tiên tử đâu đẹp đẽ thanh tú gì, cớ chi lo lắng đến thế, nhất định nếu có dịp Nam Khuê phải tìm gặp ông bác lạ lùng ấy xem sao.

Tuy vậy, cái cách ăn uống mà cứ xoay tới xoay lui của lộc nữ làm Nam Khuê nhíu mày giở câu nói quen thuộc.

- Đúng là nữ nhân phiền phức, ăn cũng bày vẽ.

Hươu sao hoài chẳng hiểu tại sao mèo con cứ nói nữ nhân phiền phức, nhẽ nào từng có nữ nhân nào làm hắn phật ý, hay hắn khó chịu vì nàng xấu xí. Nghĩ tới đây lộc nữ lắc đầu công nhận linh miêu ấy quả là kiểu nam nhân phổ biến, thấy nữ tử thiếu nhan sắc liền lập tức ghét bỏ dẫu người ta chẳng động chạm gì, đổi lại thử để hắn thấy dung mạo nàng lúc bình thường xem, biết đâu còn vồ vập hơn cả lũ nam nhân bướm ong hay lảng vảng trước nhà.

Qua một ngày nữa, lộc nữ xem khớp chân cho Nam Khuê, đồng thời thay thuốc hộ hắn luôn, nàng theo thói quen vừa làm vừa nghêu ngao hát.

“… Mây nước trôi êm đềm

Đưa ta đến nơi non bồng

Nhưng nay thấy đâu người thương

Thương nhớ ai mỏi mòn

Cố nhân biết tìm nơi đâu.”

Mèo nhỏ bịt hết cả hai ta, nói như mắng người.

- Cô hát mãi chưa chán sao, ở nhà cả trăm nữ tử vây quanh hát hò đẩy đưa trao tình đủ kiểu, trốn đến tận đây tưởng thoát, ai ngờ vẫn phải nghe tiếng hát nữ nhân.

Hươu sao bật cười.

- Ta hát vì thói quen, hát vì thích, chàng lại tự tưởng tượng ra ta giống những giai nhân dùng tiếng hát gợi tình. Chàng có thấy bản thân quá ảo vọng không, hai ta gặp nhau mới ba ngày đấy, ta biết chàng là ai mà đẩy đưa.

Nam Khuê bị phản đòn ngược thành bối rối, đành im tiếng trong khi hươu sao khúc khích cười.

Nàng vừa bó thuốc vừa kể.

- Lão bà hầu tiên từng dạy ta nam tử khôi ngô vốn đâu lạ lùng, người đẹp thế gian muôn trùng, lạ chi một kẻ bề ngoài hơn người khác dăm phần.

Mèo con nhướng mắt hỏi lại.

- Lão bà đó có vẻ thân thiết với cô nhỉ.

Lộc nữ thành thật trả lời.

- Bà ấy biết nhiều lắm, bà còn biết về đao pháp nữa cơ. Ta từng tận mắt nhìn bà múa Tứ Linh Đao – đao pháp biến hóa khôn lường theo hình tượng tứ linh, long lân quy phụng hay bài Phong Hoa Đao ba mươi sáu thế tựa gom hết mây trời tứ phương, khiến nhật nguyệt cũng xoay vần.

Nam Khuê cầm thử thần phiến của hươu nhỏ lên, vỗ vỗ hai ba cái rồi nói.

- Đã thấy đao lợi hại thế sao cô không học đao, lại học dùng quạt?

Nàng nhẹ nhàng đáp.

- Quạt chiến tưởng chừng mềm mại nhưng tính sát thương rất cao, sự mềm mại chính là ngụy trang nhằm đánh lừa đối thủ, những thanh sắt bên trong được mài bén hơn cả lưỡi dao, đối thủ khinh địch, thiếu đề phòng đều trở thành mồi ngon cho thiết phiến.

- Vậy đợi ta lành vết thương, ta sẽ dùng đao đấu cùng thần phiến của cô.

- Ta cũng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đao pháp của chàng sai điểm nào.