Huyết Lang Báo Thù

Chương 114: Giải thích



“Ai là mẹ của cậu! Con trai tôi nho nhã lịch sự, đâu giống như cậu!”, Hác Hàm Nguyệt nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ.

“Mẹ à, con làm sao!”, Đông Phương Hạ đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt.

Hác Hàm Nguyệt đảo mắt, nói: “Con trai tôi không biết võ công, cũng không có sát khí khiến người ta kinh sợ! Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”

“…”, hai tay Đông Phương Hạ tóm lấy mái tóc bồng bềnh, sắp tóm phát điên rồi: “Mẹ à, võ công là do luyện mà có, con trai chạy trốn bên ngoài sáu năm, nếu không luyện võ công, không có chút võ phòng thân, có lẽ sớm bị người khác làm thành nước sốt thịt rồi! Còn sát khí, đó đều là từ chiến đấu mà ra”.

Đông Phương Hạ nói như vậy, Hác Hàm Nguyệt mới từ từ chấp nhận! Đúng thế, Đông Phương Hạ hiện tại và sáu năm trước hoàn toàn như hai người khác nhau, nếu anh không thừa nhận mình là Đông Phương Hạ, sẽ không có ai nhận ra anh.

Nam Cung Diệc Phi nhìn dáng vẻ bực bội của Đông Phương Hạ, nhẹ nhàng kéo tay của anh, nói với Hác Hàm Nguyệt: “Dì à, Đông Phương Hạ về rồi! Dì nghi ngờ anh ấy, anh ấy…”

“Diệc Phi, không được ăn nói với mẹ như vậy!”, Đông Phương Hạ ngăn Diệc Phi biện minh cho mình, nói với Hác Hàm Nguyệt: “Mẹ à, sáu năm, tất cả đều sẽ thay đổi, bất kể là cơ thể, vẻ bên ngoài, hay là tính cách! Dù sao môi trường con sống cũng khác! Con…”

“Đông Phương Hạ!”, Đông Phương Viêm nhìn ánh mắt của con trai không đúng, lập tức ngăn Đông Phương Hạ tiếp tục nói! Ông ấy nói: “Mẹ con không có ý như con nghĩ, Đông Phương Hạ, mấy năm nay con thay đổi quá nhiều! Đừng nói là mẹ ruột con, ngay cả người làm bố như bố, cũng nhất thời không chấp nhận được”.

“Đúng thế, Đông Phương Hạ! Đừng suy nghĩ lung tung!”, Đông Phương Hùng nói.

Ông cụ vỗ vai Đông Phương Hạ, gật đầu: “Cháu ngoan, toát hết mồ hôi rồi, mau đi tắm đi!”

Đông Phương Hạ cười ha ha, gật đầu với mọi người, mới nói với Hác Hàm Nguyệt: “Mẹ, con trai của mẹ trưởng thành rồi! Có thay đổi cũng là đương nhiên, mẹ không được hỏi con, con là ai nữa đâu đấy!”

Đông Phương Hạ nói xong, quay người đi về hướng biệt thự, trong lúc quay người, Đông Phương Hạ thấy đau lòng, sống mũi cay cay, bị mẹ ruột của mình hiểu nhầm, trong lòng Đông Phương Hạ thực sự khó chịu.

Đông Phương Hạ về đến biệt thự, tắm qua, rồi đi lên phòng ngủ thay quần áo!

Lúc này, Diệc Phi đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy khoang mắt hơi ửng đỏ của Đông Phương Hạ, liền biết Đông Phương Hạ đã khóc, chỉ là không để mọi người biết thôi. Thế nên, cô bước nhẹ nhàng đến phía trước Đông Phương Hạ đang thay quần áo.

“Đông Phương Hạ, mấy năm nay anh thay đổi quá nhiều! Lời của dì, anh đừng để trong lòng”.

“Ha ha, xem em nói kìa, bà ấy là mẹ của anh! Nhiều năm như vậy không gặp anh, nóng lòng lo lắng, có một ngày, bà ấy phát hiện con trai của bà ấy thay đổi hoàn toàn, khó tránh sẽ như vậy! Sao anh lại nghĩ lung tung chứ! Muốn trách phải trách mấy năm nay anh không gửi tin gì về cho gia đình”.

Đông Phương Hạ cài xong khuy áo sơ mi, ôm lấy Diệc Phi, nhẹ nhàng nói.

“Anh nghĩ được như vậy là tốt nhất! Đúng rồi, vừa nãy khi em đi lên đây, thấy một mình dì trốn trong phòng khóc đấy! Anh xuống xem đi! Từ sau khi biết anh bị bom nổ chết, dường như dì đều lấy nước mắt rửa mặt, anh và chú giao đấu ở sân trước, phóng ra sát khí, chẳng trách dì hiểu nhầm”, Diệc Phi ngước mặt nói.

Đông Phương Hạ thở dài, lắc đầu: “Một số việc cần một quá trình! Diệc Phi, chăm sóc mẹ giúp anh, anh còn có việc khác phải làm, tối nay sẽ không về”.

“Anh lại phải ra ngoài?”

“Ừm, anh muốn để mẹ yên tĩnh! Được rồi, anh đi đây!”

“Đông Phương Hạ!”, Diệc Phi gọi lại Đông Phương Hạ định rời đi, lưu luyến nhìn người trước mắt, hờn dỗi nói: “Cẩn thận nhé”.

Đông Phương Hạ gật đầu, quay người đi xuống tầng!

Đại sảnh tầng một, ba người ông cụ, Đông Phương Viêm, Đông Phương Hùng đều có mặt, Đông Phương Hạ nhìn ông nội, bố và chú hai của mình, trầm ngâm một lát, nói: “Ông nội, cháu biết mọi người có chuyện muốn hỏi cháu, đi thôi! Cháu đưa mọi người đến một nơi, từ từ nói với mọi người”.

Đông Phương Hạ nói xong, dìu ông nội của mình ra khỏi đại sảnh! Hai người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đợi ở sân sau. Mấy người ra sân sau, ông cụ nghi hoặc hỏi: “Đông Phương Hạ, không phải cháu muốn chuyển chỗ rượu đó sao! Sao lại đến đây?”