Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 100: Yêu tướng đáng sợ



“Gì cơ? Tướng quân?”, Dương Hiên lập tức rùng mình, một điềm báo không lành bao trùm lấy hắn. So với các võ giả tông môn như Thất Tinh Tông, cấp bậc của thế giới Yêu tộc càng rõ ràng hơn, một con yêu có thể được gọi là tướng quân chỉ có đại yêu cấp yêu tướng.

Đây là một loại yêu còn đáng sợ hơn cả cao thủ đã ngưng tụ được linh cốt. Dù là một con yêu tướng hạ vị bình thường cũng không phải Dương Hiên của lúc này có thể địch nổi.

Chạy trốn! Mau mau rời khỏi trấn Thanh Sơn!

Còn sự an toàn của hơn mười nghìn dân chúng của trấn Thanh Sơn, lúc này hắn đã khó bảo vệ được mình, đâu rảnh quan tâm những chuyện khác. Người không vì mình trời tru đất diệt, ai thích làm anh hùng thì cứ làm, dù sao hắn cũng sẽ không làm. Trong trường hợp không liên quan đến sự an toàn của mình, hắn không ngại ra tay giúp đỡ, bắt hắn hi sinh bản thân vì tính mạng của người khác, hắn tự nhận mình không vĩ đại như vậy.

Vào thời khắc sinh tử, khả năng tiềm tàng của Dương Hiên hoàn toàn bùng nổ, tốc độ của hắn tăng nhanh như bão táp, nháy mắt đã vọt xa trăm trượng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Luồng yêu khí đáng sợ như có thực thể lập tức từ sân sau của phủ thủ trấn phóng thẳng lên trời, nháy mắt đã bao trùm khắp phạm vi mấy dặm, kể cả Dương Hiên.

Từng luồng yêu khí nặng như núi thổi qua như những con cá bơi lội, xé không gian tạo thành nhiều vết rách, chữ viết Yêu tộc thượng cổ lập loè như quỷ mị.

Trong tích tắc, Dương Hiên chỉ cảm thấy như đang có một ngọn núi trăm trượng đè lên người, khiến cho tốc độ của hắn liên tục giảm đi, thậm chí còn chậm hơn những võ giả cảnh giới Khai Mạch trung giai.

“Yêu... Yêu tướng, thật... thật sự là yêu tướng...”, luồng yêu khí đáng sợ phủ kín bầu trời đã đập tan chút may mắn cuối cùng trong lòng Dương Hiên. Yêu khí khủng khiếp như thế, làm sao Yêu tộc cấp yêu binh có thể có được?

“Bạch chủ sự ơi là Bạch chủ sự, lần này ông hại ta rồi!”

Đã nói chỉ có mấy con yêu binh trung vị thôi, hắn chỉ cần đi ngang qua làm nền, kết quả xuất hiện một con yêu binh thượng vị, chuyện này thì hắn nhịn được. Với thực lực của hắn hiện giờ, yêu binh thượng vị bình thường với yêu binh trung vị cũng không khác bao nhiêu, nhưng yêu tướng là cái quái gì? Có gài bẫy cũng không nên bày trò này chứ, rõ ràng là buộc hắn đi chết mà!

Lúc này...

Ánh sáng đen lướt nhanh qua trên không trung, cuối cùng con yêu tướng ép Dương Hiên không thở nổi kia cũng hiện thân. Đó là một con đại yêu cao khoảng một trượng, trên đầu có một cặp sừng trâu màu đen, da cũng màu đen, những đường gân to như nghiệt long dưới da ngọ nguậy phát ra tiếng va chạm, người nó đầy những gai nhọn, trên mỗi cây gai đều lập loè tia điện, đuôi nó thô to, cũng phải dài một trượng. Lúc đi, đuôi nó đung đưa qua lại, quất mạnh vào không khí, trong cơ thể nó loáng thoáng phát ra tiếng gào thóc thảm thiết.

Quanh người nó được bao phủ bởi một lực lượng khó có thể diễn tả bằng lời.

“Đồ ăn hại!”, đôi mắt trâu nhìn về phía con yêu binh thượng vị nằm hấp hối dưới đất, nó như thiên thần cao ngạo đang nhìn loài sâu kiến, vô cùng lạnh nhạt.

“Bùm!”

Không hề báo trước, thân thể yêu binh thượng vị nổ tung, máu yêu tanh hôi vương vãi đầy đất.

Tàn bạo, lạnh nhạt, hung ác, khát máu... Đây chính là Yêu tộc, tất cả những kẻ vô dụng đều không nên tồn tại trên đời!

Ngay sau đó...

Cái đầu to kếch của con yêu tướng sừng trâu xoay lại, nó nhìn về phía Dương Hiên đang cố hết sức bỏ chạy: “Tiểu tử nhân loại, trước mặt bản toạ còn dám bỏ chạy, chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ!”

Giọng nó như tiếng chuông đồng, tựa thần linh cao cao tại thượng tuyên bố vận mệnh của Dương Hiên, có cảm giác như khống chế mọi thứ trong tay.

“Ầm ầm!”

Yêu tướng sừng trâu động nhẹ tay phải, cánh tay đó lập tức dài ra theo gió, không ngừng to lên rồi biến thành một bàn tay khổng lồ che trời, yêu khí mù mịt cả bầu trời, đập về phía Dương Hiên như đập ruồi.

Mặc dù chỉ là cái vung tay hời hợt, không sử dụng yêu pháp nhưng nó vẫn cực kì đáng sợ, đủ để trấn áp mọi thứ. Bàn tay khổng lồ lướt qua, không khí hỗn loạn, nghiền bẹp vạn vật.

“Muốn lấy mạng của ta không dễ vậy đâu!”

Nỗi kinh hoàng khi đứng giữa sự sống và cái chết cực lớn, lúc này Dương Hiên hợp nhất khí và thần, tiến vào trạng thái huyền ảo như kì tích, sinh tử vinh nhục dường như không còn đau đớn nữa!

Xương cốt toàn thân đồng thời nổ tung, khí thế quanh người điên cuồng tăng vọt, đao khí ác hiểm cuồn cuộn như thuỷ triều, cắt đứt mọi thứ chung quanh.

“Bát Hoang Lục Hợp Trảm, phá!”

Dưới áp lực cực lớn, Bát Hoang Lục Hợp Trảm của Dương Hiên đột nhiên tăng vọt, tiến thẳng lên cảnh giới đại thành. Hắn chém một nhát, đao khí có kích thước chừng tấm ván gỗ, với thế huỷ diệt sơn hà đại địa, chém đứt cả Bát Hoang Lục Hợp Trảm, xông thẳng về phía bàn tay khổng lồ kia.

Nhát đao ấy ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần của Dương Hiên, là chiêu mạnh nhất của hắn thì sao có thể bình thường. Đến cả cao thủ vừa thăng lên Võ Sư nếu bất cẩn cũng có nguy cơ mất mạng vì chiêu này.

“Ầm!”

Trời đất rung chuyển, đao khí tan biến.

Máu đen từ trên trời nhỏ xuống từng giọt to bằng hạt đậu.

“Máu? Đây là máu của bản toạ? Con kiến hôi nhà ngươi lại có thể làm bản toạ bị thương ư?”, yêu tướng sừng trâu sửng sốt, giọng đầy khó tin. Tuy đây chỉ là một đòn hời hợt của nó, thậm chí nó chỉ điều động lượng yêu lực rất nhỏ trong cơ thể, nhưng sức mạnh của cú đập này không dưới mười lăm ngàn cân, dưới Võ Sư không ai có thể đỡ được đòn này mới đúng, nhưng nhân loại này thì ngược lại, hắn không chỉ đỡ được mà còn làm nó bị thương. Mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ không đáng chú ý, một lát là có thể khép lại, nhưng đó cũng là làm bị thương!