Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 82: Dương Phong chết



Dương Hiên cười lạnh một tiếng: “Nhận ngươi làm người hầu? Xin lỗi, không có hứng thú!”. Hắn không muốn bị Diệp Phong này đâm một dao sau lưng vào lúc nào đó. Cảnh tượng huynh đệ phản bội, một mình chạy thoát vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hơn nữa, nói thẳng ra thì kẻ huyết mạch bát phẩm hạ đẳng như hắn ta còn chưa có tư cách làm thuộc hạ cho hắn!

Kẻ có huyết mạch bát phẩm hạ đẳng cũng được gọi là thiên tài một quận, trong một nước rộng lớn như Đại Đường thì đó là một nhân tài, nhưng nếu đi ra khỏi Đại Đường thì e là cũng chẳng thể gọi là nhân tài được, cũng chỉ tốt hơn người thường một chút mà thôi, mà Dương Hiên hắn sớm muộn gì cũng phải ra khỏi Đại Đường, ra khỏi Nam Lãnh Vực. Từ sau khi có được đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa thì tương lai của hắn đã không còn như người trần có thể tưởng tượng được nữa rồi!

“Được rồi! Ngoan ngoãn xuống địa ngục đi!”, không cho Diệp Phong có cơ hội lên tiếng, Dương Hiên đã đánh một cái đè đầu xuống!

“A! Đừng!”

Diệp Phong đã sức cùng lực kiệt căn bản không còn chút sức lực chống trả nào, chỉ kịp thét lên một tiếng gào thét không cam lòng trước lúc chết thì đã bị một cái tát đánh vỡ đầu.

Dương Hiên thành thạo lục soát trong người Diệp Phong, lấy ra cái túi Càn Khôn nhỏ giấu bên người. Hắn cũng không rời đi ngay, mà khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ vận dụng đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa, hấp thu tinh hoa huyết mạch của Diệp Phong!

Dương Hiên cũng không bảo thủ, biết được con đường võ đạo đầy chông gai, nếu không nắm bắt được cơ hội nâng cao bản thân thì cuối cùng cho dù hắn có kỳ ngộ kinh thiên nào, rốt cuộc e là thành tựu cũng sẽ có hạn, hơn nữa chỉ là hấp thụ tinh hoa huyết mạch, lại không phải bảo hắn giết người ăn thịt, cũng không mâu thuẫn quá lớn!

Đương nhiên Dương Hiên cũng có nguyên tắc, giới hạn mình, hắn có thể vô tình với kẻ thù nhưng chắc chắn sẽ không giết người vô tội vạ vì nâng cao huyết mạch bản thân, sẽ không đại khai sát giát người vô tội, dù sao loài người cũng không phải là dị thú!

Một lát sau, Dương Hiên từ dưới đất chậm rãi bật nhảy lên, ánh mắt có chút kinh ngạc khó nói thành lời: “Chỉ là một kẻ hèn mọn như Diệp Phong đã khiến huyết mạch ta tinh tiến hơn đôi chút rồi, vậy Đường Phi Vũ không chỉ là huyết mạch hay là tu vi kia, có thể cũng vượt xa Diệp Phong này…”

Càng nghĩ, trong lòng Dương Hiên càng quyết liệt!

“Ầm!”

Một quyền khiến thân thể Diệp Phong đã tan thành tro bụi, thân hình Dương Hiên khẽ động, mau chóng quay về, hắn có chút không chờ đợi được nữa, muốn hấp thụ luyện hóa Đường Phi Vũ rồi!

Chưa đến hai phút, Dương Hiên đã đi được hơn mười dặm, đột nhiên, thân hình Dương Hiên chợt bị kiềm hãm lại, nét mặt có chút nghiêm trọng, một mùi máu tươi lẳng lặng bay đến từ khắp nơi!

“Có chuyện?”, Dương Hiên nhíu mày, có chút nghiêm trọng, hắn đã chém giết vô số dị thú, nên rất nhạy cảm với mùi máu tươi.

Ngay sau đó…

Dương Hiên bước chậm, thu lại hơi thở của mình, cẩn thận đi qua nơi toả ra mùi máu tanh kia, con người luôn có lòng hiếu kỳ, Dương Hiên cũng không ngoại lệ.

Rất nhanh sau đó, Dương Hiên đã đến gần nơi xảy ra chuyện, chỉ thấy một vùng đất trống phía trước, có một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng ở đó, mà xung quanh xe ngựa có không ít người nằm ngổn ngang lộn xộn, máu tươi đầm đìa, nhuộm đỏ cả đất, những người này đa phần đều mặc giáp đen, nghĩ có lẽ là hộ vệ của một thế lực gia tộc nào đó!

Mà ở chính giữa những thi thể này lại là hai người một nam một nữ đang đứng, nam ước chừng ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, dáng người rắn rỏi, khí thế như núi, trên tay cầm một thanh trường kiếm nhỏ đầy máu, sát khí lạnh thấu xương khắp người!

Nữ thì dáng vẻ chưa đến ba mươi, trang điểm như thiếu phụ, đôi mắt phượng, môi anh đào, đặc biệt là đôi thỏ ngọc như sắp trút bỏ xiêm y khiến người ta mơ mộng viễn vông, nhưng song đao uyên ương trong tay ả ta lại khiến người ta có cảm giác như La Sát giáng trận, cảm giác kinh nhi viễn chi!

Rõ ràng, những người này đều đã chết thảm trong tay hai người họ, chỉ thấy Tiếu La Sát kia cầm song đao uyên ương rút về, cũng không để ý bên trên còn có máu chảy nhỏ giọt, nhanh chóng đã xông vào bên trong xe ngựa, tựa như đang tìm kiếm gì đó!

Ngay sau đó, Tiếu La Sát kia tìm ra một hộp bạch ngọc dài khoảng một thước từ trong xe ngựa, vẻ mặt vui mừng chui ra từ trong xe ngựa, miệng không ngừng reo lên: “Vân ca, tìm được rồi, tìm được rồi…”

“Thật sự tìm được rồi sao? Tiểu Huệ, đây chắc chắn là Huyết… Huyết Linh Thảo?”. Người đàn ông trung niên cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.

“Cái gì? Huyết Linh Thảo?”

Dương Hiên ẩn nấp trong tối nghe thấy, trong lòng kinh ngạc, hai mắt bất giác chợt loé lên ánh sáng nóng rực, đan dược có chia ra phẩm cấp, linh dược luyện chế các loại linh đan cũng vậy, cũng được chia phẩm cấp, mỗi một tinh cấp lại phân thành tứ phẩm cực, thượng, trung, hạ, giống như thảo dược chủ đạo luyện chế Tẩy Tuỷ đan là Tẩy Thân Thảo cũng thuộc vào linh thảo cực phẩm nhất tinh, mỗi một nhánh cũng đủ để đổi một ngàn điểm cống hiến ở điện Công Đức của tông môn. Mà Huyết Linh Thảo kia lại là linh thảo thượng phẩm nhị tinh, cũng giống với Tẩy Thân Thảo đều có công hiệu năng cao huyết mạch, nhưng hiệu quả lại gấp mấy lần Tẩy Thân Thảo, chính là đối với thiên kiêu huyết mạch bát phẩm thượng đẳng thì đều hỗ trợ không hề nhỏ, nếu có thể thu nhặt được trên một trăm loại linh thảo, đem luyện thành Huyết Linh Đan, thì có thể trực tiếp khiến một người huyết mạch bát phẩm hạ đẳng một bước nhảy vọt thành tuyệt thế thiên tài huyết mạch thất phẩm, một lần đã bước vào nhóm yêu nghiệt đỉnh cao của vương triều Đại Đường!

“May mắn! Thật là may mắn! Có được Huyết Linh Thảo này, hấp thụ được mấy ngươi Đường Phi Vũ cũng đủ để ta bớt được rất nhiều khổ cực, cho dù không thể một lần đột phá được nút thắt huyết mạch, thì e là cũng không kém cạnh bao nhiêu…”, Dương Hiên đã hoàn toàn động lòng rồi: “Huyết Linh Thảo này, cho dù như thế nào, ta nhất định cũng phải có được. Con đường võ đạo rất gập ghềnh khó khăn, muốn thật sự đứng vững trên đỉnh võ đạo, chỉ có cách nắm lấy cơ hội có thể nâng cao thực lực, nếu không, cho dù miễn cưỡng có thể trở thành kẻ mạnh một vùng thì cuối cùng cũng khó tránh khỏi trở thành bàn đạp cho người khác, dần dần tan biến khỏi hậu thế…”

Thế giới võ đạo, tài nguyên nhiều như vậy, nếu ngươi không tranh giành thì chỉ có một kết quả, là bị thế giới vô tình này đào thải!

“Vân ca, ánh mắt của ta, huynh còn không an tâm!”, Tiếu La Sát cười xinh đẹp.