Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 85: Lão tổ Mã gia Mã Nguyên Võ



“Tốc độ quá nhanh!!!”, sắc mặt Dương Hiên căng thẳng, thoáng cứng người, khựng lại tại chỗ, hắn quả thật không thể yên tâm tiến lên cắn nuốt huyết mạch tinh hoa của Đường Phi Vũ!!!

Chẳng bao lâu sau, trong không khí dần dần tỏa ra mùi gỗ nhàn nhạt, hương thơm thoang thoảng, dư vị lâu dài, tựa như mùi thiền mộc, lại tựa như mùi gỗ tùng, trong mơ hồ còn ngửi được cả mùi kim quế.

Ngay sau đó…

Một lão giả mặc áo xanh hạ xuống cách Dương Hiên mấy trượng, tóc trắng như tuyết, sắc diện hồng hào, mặc dù không dưới tám mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn thấy ông ta chưa đến sáu mươi, vóc dáng cao gầy, nhưng khí huyết châu thân mạnh mẽ như thủy triều cực thịnh, kình khí tỏa ra vô cùng thực chất, tựa như vạn ngựa cùng phi, thanh thế khiến người không khỏi hoảng sợ!

“Cửu trọng thiên đạt tới đại viên mãn, xem ra phiền phức rồi đây!”, sắc mặt Dương Hiên ngưng trọng, so với một số võ sư luyện cốt thì cảnh giới tinh thần của hắn không hề thua kém, chỉ cần liếc mắt lập tức nhìn thấu tu vi của lão giả trước mắt như thế nào ngay!

“Tiểu tặc, mau giao Huyết Linh Thảo ra đây, lão phu sẽ niệm tình cho ngươi được chết toàn thây!”, lão già gầy từ trên cao nhìn xuống Dương Hiên, hoàn toàn không thèm coi hắn ra gì.

“Lão gia à, ông tìm nhầm người rồi, Huyết Linh Thảo gì gì đó ta chẳng có!”, Dương Hiên lạnh lùng đáp, tán tu trong giang hồ tuy không sánh bằng đệ tử tông môn bọn họ, nhưng tu vi của lão giả này đã đạt tới cảnh giới nào rồi, nếu thực chiến chỉ e khó chiếm lợi thế, cho nên nếu được thì không đánh là tốt nhất!

“Tiểu tặc, đừng nói láo, lão phu đã tận mắt thấy ngươi lấy Huyết Linh Thảo của Mã gia ta, bây giờ khôn hồn thì giao Huyết Linh Thảo ra đây, sau đó tự cắt đứt tâm mạch…”, bỗng nhiên, ông ta thoáng biến sắc, kinh ngạc nói: “Ngươi là đệ tử Thất Tinh Tông?”, lão giả gầy này cuối cùng cũng nhìn thấy huy hiệu Bắc Đẩu Thất Tinh màu bạc trên ngực trái Dương Hiên.

“Không sai!”, Dương Hiên thản nhiên thừa nhận.

“Nhìn tiểu tặc nhà ngươi chỉ sợ còn chưa quá mười sáu tuổi, việc này ngược lại có hơi rắc rối …”, nghĩ vậy, đôi mắt sắc bén của lão giả xẹt qua một tia kiêng kỵ sâu sắc, ông ta khác với Chương Tiểu Huệ, hiểu biết về Thất Tinh Tông cũng chỉ nửa vời, ông ta biết đệ tử ngoại môn của Thất Tinh Tông có thể hạ sơn, thông thường chỉ quanh quẩn trong phạm vi mấy trăm dặm quanh núi Thất Tinh, những đệ tử có thể tung hoành ngàn dặm ngoài núi Thất Tinh về cơ bản đều là những kẻ nổi bật trong hàng đệ tử ngoại môn. Huống gì người trước mặt còn trẻ như vậy, chỉ e là mầm non tương lai trong hàng ngũ đệ tử, nếu thực sự giết hắn lúc này, lỡ có một ngày sự việc bại lộ sẽ gây nguy hiểm cho Mã gia bọn họ. Nhưng chuyện Huyết Linh Thảo quan hệ trọng đại, nếu lọt tin tức ra ngoài thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được…

“Thiếu hiệp, Mã gia ta và Thất Tinh Tông các ngươi cũng có quan hệ không tồi, chỉ cần ngươi giao Huyết Linh Thảo ra, sau đó dùng đạo tâm để thề không tiết lộ chuyện Huyết Linh Thảo với bất kỳ ai, vậy thì lão phu sẽ thả ngươi đi”, giết chết một mầm non phong mạch của tông môn khác phải nói là một việc vô cùng phiêu lưu, lão giả gầy gò trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc vẫn nén sát ý trong lòng xuống.

“Lão tiên sinh, ta thật sự không có Huyết Linh Thảo như lời ông nói, ông chắc chắn đã hiểu lầm rồi!”, Dương Hiên khoát tay lười nhác đáp, ông ta là võ giả đạt cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn, cũng là lão quỷ tu luyện trăm năm, kinh nghiệm hẳn là phong phú, không hề dễ đối phó, huống hồ hắn vừa đánh một trận với Đường Phi Vũ chưa được bao lâu, nội tức vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có thể không đánh là tốt nhất!

“Chàng trai trẻ, ngươi rất được tông môn coi trọng, có thể nói tiền đồ vô lượng, nhưng ngàn vạn lần không nên đùa giỡn với tính mạng như thế!”, lão giả sầm mặt, sát khí vờn quanh.

“Điều này không cần lão tiên sinh nhắc nhở, tiểu tử ta đây không hay đùa giỡn!”

“Chàng trai trẻ, lão phu hỏi ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có chịu giao Huyết Linh Thảo ra đây hay không?”, lão giả gầy còm sắc mặt lạnh lùng, dường như ông đã đã nhẫn nhịn đến cực hạn.

“Ta cũng nói lần cuối cùng, ta không có Huyết Linh Thảo!”, Dương Hiên cũng nghiêm mặt lạnh lùng, giương mắt tranh phong.

“Được! Được! Được lắm! Tiểu tử thối, ta có lòng giữ cho ngươi một mạng, ngươi lại không biết quý trọng, vậy thì đừng trách lão phu thủ đoạn độc ác vô tình!”, lão giả cười giận dữ, trong nháy mắt, sát khí kinh khủng tỏa ra khắp thân thể ông ta, khí thế vô hạn: “Tiểu tử, hôm nay lão phu sẽ dạy cho ngươi một đạo lý, khi tiềm lực vẫn còn chưa chuyển hóa thành thực lực thì cũng chỉ là con số không, với tiềm lực nội tại của ngươi, đối phó với một số võ giả bát trọng thiên trên giang hồ may ra có chút thực chiến, nhưng với lão phu mà nói, ta không phải là loại tán tu giang hồ chỉ biết vài ba thế võ mèo cào. Mấy năm trước lão phu đã đạt đến cảnh giới viên mãn của cửu trọng thiên, chỉ còn thiếu một cơ duyên là có thể ngưng tụ được linh cốt, bước vào cảnh giới võ sư!”

“Ha ha ha… Hơn nữa, lão phu đã đi ngang về dọc quận Đan Dương này hơn mười năm nay, giết chóc nghìn vạn, nhưng chưa bao giờ bóp chết thiên tài tông môn các ngươi, hôm nay quả nhiên may mắn, đúng là chuyện đại hỉ của đời người! Giết được ngươi không chỉ có thể đoạt lại Huyết Linh Thảo của Mã gia, mà hơn nữa, võ kỹ công pháp mà thiên tài tông môn như ngươi tu luyện tuyệt đối không tầm thường, có những bảo bối này của ngươi, ta có thể hoành dương Mã gia thêm ba phần thực lực, ha ha ha…”, khí thế của lão giả tỏa ra toàn thân, kình khí bốc hơi trên đỉnh đầu, cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực thể: “Hãy nhớ, giết ngươi chính là lão tổ Mã gia Mã Nguyên Võ, nếu Diêm Vương có hỏi thì ngàn vạn lần đừng báo sai tên!”

“Lão tổ Mã gia Mã Nguyên Võ?”, Dương Hiên liếm môi, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Ông thật sự cho rằng ăn tươi nuốt sống được ta rồi đấy à?”, Dương Hiên tuy không muốn đánh nhau, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Mã Nguyên Võ, đừng tưởng tu vi Mã Nguyên Võ vượt xa Đường Phi Vũ là lợi hại, nếu như chỉ đơn thuần ẩu đả chưa chắc đã là đối thủ của Đường Phi Vũ, Đường Phi Vũ có đao khí ngưng tụ, chiến lực của hắn ta vượt xa mọi tưởng tượng của võ giả cửu trọng thiên.