Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 89: Đến thành Hoành Dương



Vương triều Đại Đường trị vì có 36 đạo, 108 quận, mà trong 108 quận lại được phân thành các thượng hạ bộ, trong đó có 36 thượng bộ, 72 hạ bộ, mỗi một thượng bộ bất kể là diện tích hạ hạt hay là kinh tế phồn hoa đều vượt xa hạ bộ.

Quận Đan Dương, nơi đặt thủ phủ của đạo Tây Thục, không chút nghi ngờ chính là một trong 36 thượng quận, hơn nữa còn đứng ở vị trí không thấp trong danh sách 36 thượng quận, đứng hàng 18, hạ hạt thành trì tổng cộng có 28.

Thành Hoành Dương là trọng trấn phía bắc của quận Đan Dương, trong 28 thành thuộc quận Đan Dương có thể gọi là đứng đầu danh sách, nơi này rất thịnh vượng, cũng là trung tâm kinh tế của Châu Thành, thành Đan Dương và quận Đan Dương, Khúc Dương Thành có thể ổn định trấn áp một bậc.

Nhưng thành Hoành Dương này có kết cấu hình tứ phương, liên miên kéo dài hàng trăm dặm, long bàng hổ cứ, muôn hình vạn trạng! Trước cổng thành còn có con sông hộ thành.

Sông hộ thành vừa sâu vừa rộng, cộng thêm tường thành cao đến mười trượng, mang lại cho người khác khí thế vĩ đại một người cũng đủ giữ cửa, vạn người không thể mở.

Bên ngoài thành còn có quân doanh liên miên, tinh kỳ như biển, trên cổng thành ba bước lại có một tốp lính, năm bước có một trạm canh gác, giương cung bạt kiếm, như rồng như hổ!

Hay cho một tòa thành lớn!

Giờ thìn vừa qua, hàng chục dặm bên ngoài cổng phía đông thành Hoành Dương có một nam tử thanh niên mặc một thân áo đen, dung mạo khí vũ hiên ngang, người thanh niên đó bước đi nhìn trông có vẻ rất chậm, mang lại cho người khác cảm giác như đang tùy ý du sơn ngoạn thủy, nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ trong vài hơi thở đã lướt qua trăm trượng rồi.

Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Dương Hiên xuống núi thực hiện nhiệm vụ!

Lúc này đã qua 3 ngày kể từ lúc Dương Hiên giết chết lão tổ Mã gia, Mã Nguyên Võ, trong ba ngày này, đầu tiên Dương Hiên thôn phệ tinh huyết huyết mạch của Đường Phi Vũ, thành công trị khỏi thương thế của bản thân, sau đó liền tìm một nơi bí mật, bắt đầu nuốt vào linh dược nhị tinh, Huyết Linh Thảo. Mặc dù phải luyện hóa thành Huyết Linh đan mới có thể hoàn toàn phát huy công hiệu của Huyết Linh Thảo, thế nhưng không dễ tìm được dược liệu phụ trợ bách vị đó, mà bản thân Dương Hiên cũng không phải là nhà luyện đan gì cả, không biết thuật luyện đan, cuối cùng chỉ có thể biết khó mà lui, lựa chọn trực tiếp nuốt vào.

Huyết Linh Thảo không hổ là linh thảo nhị tinh thượng phẩm mà ngay đến các võ sư cao cấp cũng phải thèm thuồng, dược hiệu cường đại, có thể chống đỡ được 10 tia huyết mạch bát phẩm trung đẳng của Đường Phi Vũ mà Dương Hiên vừa thôn phệ, thậm chí còn nhiều hơn. Đang tiếc gông cùm giữa huyết mạch bát phẩm và huyết mạch thất phẩm quá lớn, cuối cùng Dương Hiên vẫn không thành công tấn thăng lên huyết mạch thất phẩm, chỉ là giúp huyết mạch của hắn đến rất gần với thất phẩm mà thôi.

Có điều cho dù như vậy cũng đã giúp thực lực của Dương Hiên có bước nhảy vọt về chất, chiến lực tựa hồ như trở mình một phen. Ra hết các con bài chưa lật, Dương Hiên có tự tin có thể trấn áp được Vân Phi Dương đó. Linh Vân Phong to lớn có lẽ chỉ có đệ nhất nhân cuồng sư Sư Vạn Sơn thần bí khó lường đó mới có thể phân cao thấp với hắn!

Ngoài huyết mạch lớn mạnh vượt bậc ra thì kho tàng cất giấu bên người của Đường Phi Vũ và Mã Nguyên Võ cũng không khiến hắn thất vọng, hai người một người là đệ lục nhân của Linh Vân Phong, cường giả Nhân bảng, một người lại là lão tổ một gia tộc, đại cao thủ cửu trọng thiên viên mãn, giá trị rất cao, vượt xa tượng tưởng của người thường. Chỉ nguyên linh thạch thôi đã gần hai trăm, linh đan linh binh khác cộng lại giá trị e là cũng không dưới trăm miếng linh thạch. Điều khiến Dương Hiên vui mừng nhất đó là trong đó lại còn có hai bộ võ kỹ cấp Hoàng thượng phẩm.

Không phải thứ gì khác mà chính là tuyệt sát mạnh nhất của Đường Phi Vũ - Bát Hoang Lục Hợp Trảm cùng với tuyệt học trấn tộc suýt chút nữa đã giết chết Dương Hiên - Mộc Trang Đại Pháp. Có hai bộ võ kỹ mạnh mẽ này cũng coi như đã bù đắp được thiếu sót về võ kỹ của Dương Hiên.

"Một tòa thành trì hùng vĩ!"

Dương Hiên nhìn về phía thành Hoành Dương nguy nga sừng sững đó, không kiềm chế được lên tiếng cảm thán. So với quê nhà thành Phượng Dương của hắn thì quả thực là nhỏ bé, cách biệt một trời một vực, nói là thành trì chi bằng nói là một trấn nhỏ ở thôn quê thì hơn, căn bản không có một chút khả năng để so sánh!

"Không biết trong thành có những cảnh tượng gì?", trong mắt Dương Hiên lóe lên vẻ tò mò, cất bước tiếp tục đi về phía thành Hoành Dương, rất nhanh Dương Hiên đã lướt qua cây cầu treo trên sông hộ thành, đến trước cửa cổng thành.

Nhìn thấy lính canh cổng thành đang thu phí vào thành, trong lòng Dương Hiên khẽ chấn động, võ giả tứ trọng thiên, phóng mắt nhìn khắp cả thành Phượng Dương bọn hắn cũng có thể coi như là cao thủ một phương rồi. Phải biết rằng cho dù Dương gia hắn là đệ nhất gia tộc trong thành Phượng Dương thì đa số bộ phận chấp sự, quản sự chẳng qua cũng chỉ có tu vi tứ trọng thiên mà thôi, thế nhưng ở đây lại chỉ là một tên lính quèn gác cổng thành. Sự khác biệt giữa thành này với thành kia đúng là không phải lớn bình thường!

Đúng trong lúc này...

Một người lính gác thành mặc áo giáp đi đến trước mặt Dương Hiên nói: "Tiểu tử, đứng ngây ra đó làm gì, muốn vào thành à, một đồng tiền lớn!"

"Một đồng tiền lớn?", trong lòng Dương Hiên lại kinh ngạc, phàm trần thế tục, vàng là quý nhất, sau đó đến bạc trắng, tiền đồng rẻ mạt đứng cuối, nhưng tiền đồng còn có đồng lớn và đồng nhỏ, một đồng tiền lớn tương đương với một trăm đồng tiền nhỏ, đủ để một hộ ba người chi tiêu ba ngày, như ở thành Phượng Dương hắn thì phí vào cửa thành chỉ có vẻn vẹn 5 đồng tiền nhỏ mà thôi, chênh lệnh không chỉ mười lần!

"Nhìn bộ dạng của ngươi ăn mặc không ngờ lại là một tên nghèo kiết xác, đến một đồng tiền lớn cũng không có, giả vờ công tử đại gia cái gì chứ", tên lính gác cổng đó khinh bỉ liếc xéo Dương Hiên một cái, miệng vẫn không khách sáo nói: "Không có tiền thì đừng làm ảnh hưởng đến người khác vào thành, còn không mau..."

"Thứ hèn mạt, nói xằng nói bậy cái gì đó", còn chưa kịp nói từ cút ra khỏi miệng thì một giọng nói chửi bởi vang lên sau lưng hắn ta, rất nhanh đã thấy một người trung niên dẫn đầu đi tới, đi về phía Dương Hiên cúi đầu khom lưng nói: "Vị công tử này, xin mời, xin mời..."

Khi Dương Hiên vào trong thành, người trung niên đó mới thở phào một hơi, trở tay giáng cho tên lính gác cổng một cái bạt tai.

"Đau... ông... sao ông lại đánh tôi?", tên lính gác cổng đó bưng mặt oan ức nhìn người trung niên dẫn đầu.