Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 52: Gần vua như gần cọp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh Vũ ở nhà điều dưỡng một tháng, thương thế cũng gần như lành hẳn, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt, nàng lấy y kinh trong hòm gỗ mở ra, chuẩn bị một chén nước thuốc, sau đó đóng chặt cửa phòng, cởi quần áo đứng trước gương dùng bút lông chấm nước thuốc vẽ loạn lên miệng vết thương.

Lâm Lang lặng lẽ vào phòng, đứng sau lưng nàng nhìn hồi lâu, bỗng ánh mắt chuyển động ranh ma lấy tay đoạt đi bút lông cười hì hì:

"Những chuyện này sao lại để ngươi tự mình làm? Vẫn nên để ta giúp ngươi đi."

Thanh Vũ từ lúc bị thương đến nay đã bị nàng xem qua thân mình nhiều lần cho nên cũng không quá để ý, còn cảm tình nha đầu kia đối với mình càng ngày càng tốt, việc nhỏ này cũng là săn sóc 'phu quân' tương lai vì thế đưa chén thuốc cho nàng nói:

"Vậy thì làm phiền đại tiểu thư."

Nàng ngồi lên ghế vén áo để lộ ra vết thương kéo dài từ vai trái xuống đến bụng trái, cơ hồ muốn đứt nửa người, may mắn nhờ mệnh lớn giữ được tính mạng, vết thương lúc này đã đóng vẩy đôi chỗ lộ ra vết sẹo nhợt nhạt dài như con giun bám chặt vào người nàng.

Nghĩ tới con giun, Lâm Lang xém chút nữa nôn ra, đêm đó mùi vị thật kinh tởm, nàng vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu ép mình không nên suy nghĩ lung tung, dùng bút lông chấm nước thuốc, quỳ gối giữa hai chân Thanh Vũ cẩn thận đồ nước thuốc lên vết sẹo.

Nước thuốc mát lạnh như bạc hà trên miệng vết thương làm Thanh Vũ thoải mái thả lỏng cơ thể, nằm trên ghế để Lâm Lang tùy ý thoa dược.

Quỷ nha đầu lại nảy ra trò ma mãnh cố ý lấy ngòi bút phớt nhẹ qua ngực trái nàng, Thanh Vũ có chút run run mở mắt ra, trong miệng nhịn không được thốt 'A!' một tiếng, quỷ nha đầu làm bộ không cẩn thận vội vàng nói: "Vừa rồi tay ta hơi run, đại nhân chớ trách nhé!"

Mặt Thanh Vũ đỏ ửng, nhưng lại không thể nói rõ, phải làm bộ như không có việc gì:

"Ờm... không sao."

Cố gắng trầm ổn thân mình nằm giữa ghế, trong lòng Lâm Lang âm thầm cười trộm, cầm bút lông nghiêm túc tiếp tục thoa thuốc cho nàng.

Bất quá giây lát sau, ngòi bút kia du ngoạn lên chỗ vết thương chọc người vừa nhột vừa tê, Thanh Vũ chưa kịp nhắm mắt hưởng thụ thì ngòi bút chạm đến hạt châu hồng, lần này không phải phớt qua mà đánh qua vài vòng trên hạt châu.

Thanh Vũ phản xạ kéo nha đầu kia ôm vào lòng, cơ thể bị trêu chọc nóng ran lên nắm tay phải nha đầu trách: "Tào Lâm Lang! Ngươi lại muốn giở trò gì?!"

Lâm Lang cười thiếu chút nữa té xuống đất, Linh Phượng nhi nha Linh Phượng nhi, cho đáng đời ngươi thông minh cái thế, hôm nay ta đã biết 'điểm yếu' của ngươi, xem sau này còn dám giỡn mặt ta nữa không!

Đương nhiên Thanh Vũ không biết nàng kia có chủ ý gì, cảm thấy nha đầu này cả gan làm loạn, hai người còn chưa thành thân đã dám làm chuyện này, việc này truyền ra ngoài cho dù mình không ngại nhưng miệng đời cũng làm nàng không ngẩng mặt lên được, đại khái chắc do quỷ nha đầu này ở trong tướng phủ đã lâu nên việc nặng nhẹ gì cũng không biết phân định rõ ràng.

Suy nghĩ đến đây, Thanh Vũ ôm xốc nàng ném lên giường, quỷ nha đầu còn đang cười haha giống như thấy việc đáng cười nhất thế gian.

Thanh Vũ thở phì phò mặc lại quần áo, đang muốn oán nàng thì chợt nghe ngoài cửa có kẻ bẩm báo: "Đại nhân, Hoàng Thượng dẫn người đến đây."

Thanh Vũ sửng sốt, vội vàng kéo Lâm Lang trên giường đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần áo, kéo nàng nhanh chạy đến phòng lớn gặp Hoàng đế.

Nói đến Huyền Thái tử ở Đông Giao hoàng lăng chém Khánh Nguyên Quận chúa, sau đó bá quan văn võ đều 'phản chiến' đồng thuận đưa Thái tử lên ngôi, nửa tháng đi qua Huyền Thái tử đã thuận lợi đăng cơ Hoàng đế.

Thanh Vũ nghỉ ở nhà tới nay cũng gần một tháng, sau đó phát sinh nhiều sự tình mà Thanh Vũ chưa được tận mắt thấy, lại nói tiếp Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ đều nhờ vào một tay Thanh Vũ, nay làm hoàng đế đương nhiên Huyền Thái tử sẽ không chậm trễ, cố ý sai người đến thành Đông gần khu vực sông đào bảo vệ thành chọn ra một mảnh đất mới xây cho Thanh Vũ một tòa nhà lớn, thứ nhất là bồi thường phủ Thượng Thư bị hư hỏng do yêu vật đêm đó gây nên; thứ hai là ban cho Thanh Vũ và Lâm Lang đại lễ thành hôn.

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Thái tử chưa từng từ bỏ ý định lấy Thanh Vũ làm vợ, sau khi làm Hoàng đế thì nguyện vọng này càng thêm mãnh liệt, hàn huyên gần một ngày, lần nữa Hoàng Thượng đề cập đến hôn sự với Lâm Lang, kỳ thật Thanh Vũ làm sao không biết hắn cố ý nhắc nhở mình: "Lâm Lang là nữ tử chẳng lẽ khanh lại muốn cùng nữ tử thành hôn?"

Thanh Vũ cũng không tiện trước mặt hắn nói rõ, hàn huyên hồi lâu chỉ xoay người làm lễ:

"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, Thanh Vũ sớm lập lời thề, cả đời này không phụ Lâm Lang."

Nói xong bình tĩnh nhìn hắn.

Nghe lời này khiến Lâm Lang vui dạt dào, mỉm cười ôm cánh tay nàng.

Hoàng đế nghe lời này sững sờ thì thào nói: "...Khanh cùng Tào tiểu thư vào sinh ra tử, ăn ý so với người khác càng sâu vài phần..."

Thanh Vũ lập tức nói ra câu hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu hắn: "Hạ quan cuộc đời này chỉ ở cùng Lâm Lang, tuyệt không cùng người khác, Thanh Vũ cả gan thỉnh Hoàng Thượng làm chứng, nếu sau này Thanh Vũ sai lời cam chịu tội ngàn đao lăng trì."

Lúc này Lâm Lang không còn vui sướng nữa mà cảm thấy hai người này càng nói chuyện càng có chút kỳ lạ.

Nàng hoài nghi nhìn Thanh Vũ và Hoàng đế, trong lòng tựa hồ đoán ra một chút.

Hoàng đế hắng giọng, nơi này không thể ở lâu, vì thế nói 'mệt mỏi' sai người chuẩn bị Long liễn, không nói lời nào bước ra đại môn khởi giá hồi cung.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế lại phái người đến lệnh Thanh Vũ tức khắc lâm triều, thương thế Thanh Vũ đã sắp bình phục, ở nhà cũng nhàm chán, vì thế cũng không trì hoãn thay đổi triều phục ngồi kiệu quan lập tức vào cung.

Văn võ bá quan đều tề tựu ở cửa đứng ở hai bên lâm triều, Hoàng đế thấy Thanh Vũ thì từ long ỷ đi xuống, tự mình đưa nàng vào giữa triều, lần này khiến chúng quan phải mở to mắt, tất cả đều đang ngầm tính toán, tục ngữ nói quan trường như chiến trường, sớm chiều binh biến, nếu muốn tồn tại trong quan trường thì phải thức thời, Hoàng đế làm cử chỉ này tựa như muốn ra hiệu với văn võ bá quan, triều đình thiên hạ về sau chỉ sợ đều dựa vào vị Binh Bộ Thượng Thư trẻ tuổi này...

Ninh thái sư hơi cười không nói gì, Thanh Vũ là đệ tử lão, đệ tử được sủng ái thì lão sư tự nhiên hưởng lợi, đang dương dương tự đắc thì lơ đãng nhìn thấy phía đối diện lão là đối thủ Đổng thừa tướng và Tào công công, trên mặt hai người cũng có vài tia đắc ý, ba người ánh mắt nhìn nhau rồi từ từ lạnh lùng, vừa lúc Hoàng đế ngồi xuống long ỷ thì Đổng thừa tướng tiến lên tấu: "Hoàng Thượng, xin thứ cho lão thần có yêu cầu quá đáng."

Hoàng đế lập tức nói: "Thừa tướng cứ nói thẳng."

Đổng Thừa tướng từ tốn nói:

"Ngoại tôn lão thần là tôn nữ Lâm Lang tháng trước bởi vì phát sinh mâu thuẫn mà hiện giờ vẫn ở nhờ phủ Trác đại nhân, tuy Trác đại nhân là người biết lễ nghĩa nhưng lão thần lo lắng hai người dù sao cũng là nam nữ chưa thành thân, vạn nhất tin này truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh tiết nữ nhi của Lâm Lang, cho nên trước mặt Hoàng Thượng và bách quan, thỉnh Trác đại nhân đáp ứng lão thần đưa Lâm Lang về tướng phủ."

Lời này nói ra dù có che dấu ý tứ thì mọi người đều đoán được, rõ ràng trước mặt Hoàng Thượng bức Thanh Vũ thông báo rõ ngày thành thân, nếu Thanh Vũ không đáp ứng thì Lâm Lang lập tức bị Thừa tướng đưa đi.

Nếu người khác nói thì tân Hoàng đế khẳng định lập tức sẽ biết thời thế cấp cho Thừa tướng một cái nhân tình, nhưng việc này lại liên quan đến Thanh Vũ, Hoàng đế không biết làm sao mở miệng, đang do dự không quyết thì Thanh Vũ đã mở miệng, quay sang chấp tay làm lễ với Thừa tướng nói:

"Nếu Thừa tướng đã nói vậy, Thanh Vũ không dám không nghe, chỉ là hạ quan đã quyết ý thành hôn cùng Lâm Lang, mong Thừa tướng và Tào tướng quân thành toàn."

Lời vừa nói ra làm Thừa tướng hài lòng nhưng khiến Hoàng đế giật mình, hắn nhắm mắt xoa thái dương, trong lòng nặng nề như đá đè không cách nào thoải mái.

Không đợi Hoàng đế mở miệng, Đổng thừa tướng lại nói:

"Thật không dám giấu diếm, lão phu quý tài Trác đại nhân, bẩm Hoàng Thượng, Trác đại nhân yêu quý Lâm Lang, lão phu vui vô cùng nhưng nếu Trác đại nhân quyết tâm thành hôn với Lâm Lang thì vì sao lễ nghĩa cầu thân đều không có?"

Thanh Vũ nhất thời hiểu ý liền nói: "Thừa tướng muốn sính lễ gì xin cứ đề ra với tại hạ."

"Hảo! Trác đại nhân không hổ danh tài năng anh tuấn, là nhân tài chốn triều đình!"

Thừa tướng trầm ngâm nói: "Vậy...Hoàng kim năm trăm lượng, hỉ bính một trăm đam, hải vị bát thức, tam sinh lục đối, rượu mười đàn, quả bát cân, đấu nhị thước."

(tạm dịch: 100 ván cơm nếp, 200 tệp bánh chưng, voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao 🤷)

Thừa tướng vừa dứt lời văn võ bá quan liền ồ lên, làm sao chuẩn bị được sính lễ này, bất quá Thanh Vũ mới làm quan ba năm sao có thể lo được sính lễ như thế? Thanh Vũ nhìn xuống đất, sắc mặt tái xanh không nói một lời.

Hoàng đế cảm thấy sự tình khó xử, vốn lâm triều vì việc tư nhưng nay lại lâm vào cục diện bế tắc thì có chút làm trò cười cho thiên hạ, việc này lại liên quan đến cục diện chính trị, vả lại Hoàng đế cũng vừa mới lên ngôi cũng cần một kẻ trọng thần cho nên mọi việc cần phải thận trọng, suy nghĩ một lát, hắn tuyên bãi triều, gọi Thanh Vũ vào ngự thư phòng hỏi thẳng:

"Khanh thành thật nói cho trẫm biết, khanh cùng Lâm Lang cô nương kia tột cùng là quan hệ gì?"

Thanh Vũ hé mắt nhìn hắn quay đầu đi chỗ khác nói:

"Lúc trước không phải thần đã nói với người tung tin đồn giúp thần rồi sao?"

Hoàng đế nhìn nàng hồi lâu rốt cuộc cười khổ một tiếng:

"Nguyên lai...khanh quả thật là ái nam ái nữ, nhưng là yêu nữ nhân, không thể tưởng được ngay cả trẫm cũng bị khanh lừa..."

Thanh Vũ lập tức cắt lời hắn: "Thần chưa bao giờ lừa gạt người, chỉ do người không nghĩ tới mà thôi."

Hai người trầm mặc giây lát, Hoàng đế xoay người ngồi vào ghế, nghiêm mặt nói:

"Một khi đã như vậy, từ nay về sau trẫm sẽ không lưu luyến ngươi thêm nữa, đối với ngươi...cũng chỉ như đối đãi thần tử...ngươi cần phải cẩn thận."

Nghĩ nói vậy sẽ làm nàng do dự ai ngờ Thanh Vũ lại gằn từng tiếng:

"Hoàng Thượng, còn gì tốt hơn như thế nữa, thần đối với Hoàng Thượng cũng chỉ có tấm lòng trung, không nghĩ đến tâm tư khác..."

Hoàng đế nghe vậy giống như bị đánh trúng một côn, giây lát sau nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc: "Nay ta đã là Hoàng Thượng, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay...ngươi thật sự không muốn chừa lại cho mình một con đường sống sao?"

Thanh Vũ lại càng quyết tâm, sẵn sàng bước trên tử lộ, nàng suy tư giây lát vẫn như trước nói:

"Quân xử thần tử, thần không thể không tử, chỉ là Thanh Vũ có chút chuyện không thể không nhắc Hoàng Thượng."

Sắc mặt Hoàng đế đã có chút khó coi, cúi đầu nói: "Ngươi cứ nói."

Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: "Hạ quan không phải muốn uy hiếp Hoàng Thượng mà là muốn phân tích lợi-hại của vấn đề để Hoàng Thượng xem xét lựa chọn."

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

"Thanh Vũ làm quan gần ba năm, bao lần cùng Hoàng Thượng vào sinh ra tử, thủ đoạn Thanh Vũ như thế nào thì Hoàng Thượng đều biết, Hoàng Thượng muốn giết hạ thần chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng cho nên 'dễ như trở bàn tay' mấy từ này thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc."

Sắc mặt Hoàng đế thêm âm trầm, Thanh Vũ cũng không để ý tiếp tục nói:

"Thanh Vũ đến nay vẫn giữ lời kia, Hoàng Thượng nếu lưu lại Thanh Vũ bên người thì trong triều có thần phụ tá, nếu không thể chứa nổi thần thì Thanh Vũ cũng tuyệt không lưu luyến, lời nói thẳng khó nghe chỉ dựa vào tư chất của Hoàng Thượng thì khó có thể thay đổi triều chính, căn bản chỉ là bù nhìn hoặc trở thành vị hôn quân, hoặc sẽ là vật hi sinh cho triều đình tranh đấu, lợi hại ra sao thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc."

Không thể tưởng được là sau khi làm Hoàng đế vẫn bị khống chế bởi uy lực của nàng, nguyên lai Hoàng đế cũng không phải người vạn năng.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, thật sự Hoàng đế không nghĩ dễ dàng như vậy thỏa hiệp, đáng tiếc tư tình chung quy phải vì nghiệp lớn, đắn đo mãi rốt cuộc hắn mở miệng:

"Giỏi lắm, Trác đại nhân, lần này ngươi thắng bất quá ngươi phải biết, nếu có một ngày ngươi không còn giá trị lợi dụng, trẫm lập tức hành động..."

Trong lòng Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, người này vẫn giống trước kia, luôn nghĩ mình là chúa tể nắm giữ quyền lực, ngay cả thực lực chân thật của đối thủ cũng chưa biết rõ ràng, bản thân cũng chỉ là quân cờ cũng không biết, là hắn quá ngây thơ? Hay là không chịu thức thời đây?

Thanh Vũ lười suy nghĩ chỉ cúi đầu nói: "Thần cáo từ."

Xoay người muốn rời đi chợt nghe hắn gọi: "Đứng lại, trẫm còn có việc muốn ngươi làm."

Thanh Vũ dừng bước quay người lại: " Xin Hoàng Thượng cứ nói."

Hoàng đế nhíu mày đứng dậy: "Ngươi còn nhớ trong hoa viên có Huyết Lộ Hoa không? Ngày đó tiên đế trúng độc Huyết Lộ Hoa qua đời, trẫm đã sai người điều tra thì hoa kia do Quốc sư đưa vào cung, từ khi tiên đế gặp chuyện không may ở Ngự Hoa viên thì đến nay nơi đó vẫn bị khóa không cho người vào, mấy ngày trước trẫm phái người ra ngoài cung tìm độc hoa nhưng vẫn chưa tìm được, trẫm lo lắng hoa này rơi vào kẻ gian vạn nhất dùng nó hại trẫm cho nên trẫm muốn ngươi truy tìm hoa, cho ngươi kỳ hạn một tháng, nếu tìm được sẽ có thưởng lớn."

Người ta hay nói ngồi trên ngai vàng thường hay sợ chết, hôm nay lời này vẫn đúng. Thanh Vũ suy tư rồi đồng ý, lập tức đưa ra điều kiện: "Thần đáp ứng đề nghị của Hoàng Thượng tìm Huyết Lộ Hoa, tuy nhiên thần cũng có một điều kiện."

Hoàng đế vung tay lên: "Nói"

Thanh Vũ nói: "Hôm nay, tại triều, Thừa tướng đưa ra yêu cầu sính lễ chắc Hoàng Thượng cũng đã nghe thấy, vi thần cả gan thỉnh Hoàng Thượng chuẩn bị sính lễ này cho vi thần..."

"Hừ, ngươi cưới vợ lại muốn trẫm thay ngươi chuẩn bị sính lễ ư?"

Hoàng đế không khỏi cười lạnh, lòng càng thêm chán nản, lúc lâu sau mới nói:

"Được, cứ theo ý ngươi đi, đừng quên cấp tốc tìm được Huyết Lộ Hoa, bằng không đừng trách trẫm không lưu tình."

Thanh Vũ mỉm cười, cúi người hướng Hoàng đế thi lễ lập tức rời khỏi thư phòng.

- --

Rất cám ơn các chị em Cộng đồng hỗ trợ Editor - Lily S 😘