Huyết Thần Lộ

Chương 60: Còn, hay hết?



Bằng ánh mắt khinh thường nhất có thể, lũ lâm tặc cảm thấy nực cười khi kẻ đối đầu với chúng sẽ chỉ có một người duy nhất. Phi thuyền của bọn chúng vẫn tiếp tục tiến, dường như không hề màng tới Mộc Phương.

Xoạc!!!

“Cái vẹo!” Một tên quát lớn, âm thanh vừa rồi là tiếng vỏ sắt của phi thuyền bị cắt mở.

Lẽ nào chỉ bằng ngọn giáo ấy, Mộc Phương đã có thể xuyên qua các loại kim loại hạ cấp?

Ừ thì đúng đây là một phi thuyền tự chế, còn nhiều chắp vá và thiếu hoàn thiện, nhưng, dùng máu cắt sắt, đó không phải điều những kẻ yếu nhác có thể làm được. Dù cho chỉ là một người duy nhất nhưng đó là phó đô đốc Mộc Phương cấp C, là thiên kiêu một thời của Tam Hợp Viện!

“Xuống dưới, ả ta sẽ không buông tha đâu, hạ ả nhanh lên rồi đi cắt gỗ tiếp.” Tên cầm lái hét lên.

Ngay lập tức, ba tên còn lại nhảy khỏi phi thuyền, xuống đứng, dạng như sẽ lao vào triệt hạ Mộc Phương bất cứ lúc nào. Nhưng ở đời, nào có chuyện gì dễ đến vậy…

Còn nhớ, những hạt giống mà Mộc Phương bố trí ngầm từ trước, lúc này theo kích hoạt huyết mạch của nàng đồng loạt trổ lá mọc cành, chớp mắt đã khóa chặt lấy hai tên. Đối với tên còn lại, một hạt Mộc Huyết ghim vào vai hắn, đâm rễ và nháy mắt đã mọc lên thành cả một bụi cây nhỏ, khóa chặt chuyển động của hắn.

Trong giây tiếp theo, ngọn giáo trên tay Mộc Phương gạt mạnh ba đường trong không gian, mỗi đường cắt một vết ngang họng một tên.

Về lý mà nói, bọn tội phạm này nên được bắt sống và xét xử, nhưng có vẻ như Mộc Phương đã không nhịn được mà cắt đường thở của bọn chúng. Động đến Cấm Ma Lâm, đến rừng, đối với Mộc Phương chính là tội chết.

Tên còn lại trên phi thuyền tuy sững sờ nhưng không hề hoảng loạn. Hắn nhanh chóng gạt cần, kéo cả phi thuyền lớn ấy sang một bên, để lộ bầu trời đêm và ánh trăng sáng vời đang rọi xuống.

Điều này đã được tính toán, dù đến sớm hay đến muộn, băng lâm tặc Dạ Nguyệt luôn hành động vào lúc có trăng.

Đột nhiên, ba tên đã nhận vết thương ấy có dấu hiệu khác lạ. Một tên thì máu bắt đầu hiện ra sau lưng, tràn đến vết thương ở cổ và bắt đầu hồi phục, hai tên khác thì máu tràn ra từ vết thương sâu trên cổ, liên tục hồi phục.

Màu mắt của bọn chúng cũng thay đổi, tên có đôi mắt bạc hơi ngả xanh như màu trăng sáng thì đồng tử bắt đầu phát sáng. Lấp lóe lấp ló, hắn trong màn đêm này trông như đang chưa hai viên minh nguyệt trong hai mắt.

Hai tên kia thì triệt để biến mất lòng trắng trong mắt, sắc đen bao trùm, cả đôi mắt chỉ còn một màu như ma nhãn của những con quỷ con ma được truyền thuyết kể tới. Hai tên đó cũng nhanh chóng hồi phục như ban đầu, đứng thẳng dậy nhưng dáng điệu hết sức thiếu hơi người sống.

“Dạ Nguyệt Bang bọn ta vốn đều sở hữu Dạ Huyết và Nguyệt Huyết, mỗi khi mặt trời xuống, bọn ta chắc chắn không ngán bất cứ kẻ thù nào.” Tên cầm lái hét lên, đắc chí vô cùng khi nhìn ba thằng đồng bọn hồi phục lại như chưa từng bị thương.

Nguyệt Huyết mỗi khi có ánh trăng chiếu trên đầu, bọn chúng có thể khống chế đồ vật, thay đổi trọng lực và thậm chí có thể bay.

Dạ Huyết mỗi khi không có ánh mặt trời, có thể gia tăng lượng huyết mạch có khả năng điều khiển trong kĩ năng Huyết Khiển, kiến tạo nhiều vũ khí hơn, gia tăng kích thước vũ khí.

Có thể nói, dưới ánh trăng này, bọn chúng không có bao nhiêu đối thủ…

Trong nháy mắt, những nhành cây được tạo ra từ hạt giống Mộc Huyết cũng đã bị kéo đứt, không còn bất kì tác dụng gì trong trận đấu này. Thế trận đã xoay vần một cách chóng mặt, khó có thể nói rằng Mộc Phương sẽ sống sót được nếu như đây là một trận đấu một chọi ba.

Nhưng đây vốn dĩ không phải một trận đấu một chọi ba…

Ngay lập tức, từ phía cành cây trên cao, Lưu Tích xuất hiện, Huyết Dực mở rộng trong bóng đêm này. Hắn lướt qua đầu một tên Dạ Huyết, tóm lấy hắn và nhấc lên cao. Tên Dạ Huyết kia dường như không quá lo lắng đến vấn đề về độ cao, đằng sau lưng hiện ra bốn vũ khí như chân nhện, phóng về phía Lưu Tích.

Lưu Tích buông hắn ra, ở độ cao này rơi xuống, ít nhiều cũng sẽ bị thương.

Nhưng ngay lúc đó, hắn dừng lại giữa không trung rồi từ từ được hạ xuống, đó là do tên Nguyệt Huyết kia thao túng.

“Mau che Nguyệt Ấn đằng sau gáy của tên Nguyệt Huyết kia, nếu không có ánh trăng chiếu lên Nguyệt Ấn, mọi khả năng của hắn đều bị vô hiệu hóa!!!!” Minh Đa hét lên.

Với thông tin của hơn hai mươi loại Dị Huyết trong đầu, Minh Đa có thể biết được điểm mạnh và yếu của từng loại. Hắn biết rằng Nguyệt Huyết sở hữu sức mạnh cực lớn khi khai mở Nguyệt Ấn, vì vậy, nếu có thể loại bỏ ánh trăng chiếu lên Nguyệt Ấn, thế trận này sẽ xoay vòng một lần nữa.

“Ya!” Một tiếng hô vang lên.

Trong nháy mắt, một khối Sa Huyết lao thẳng đến tên Nguyệt Huyết kia và ôm lấy cổ hắn, che đi Nguyệt Ấn đằng sau gáy.

Và cũng trong khoảnh khắc ấy, kẻ sử dụng Nguyệt Huyết rơi thẳng xuống đất, cả tên Dạ Huyết đang từ từ hạ xuống kia cũng vậy. Đôi mắt hắn trở lại thành bình thường, mất đi ánh hào quang toát lên sức mạnh khi nãy.

Sa Thái tiếp tục điều khiển thêm Sa Huyết ôm trọn lấy cơ thể kẻ sử dụng Nguyệt Huyết kia, nhanh chóng khóa chặt hắn lại. Càng lúc, việc giãy giụa để thoát khỏi lao tù của tên lâm tặc ấy càng trở nên khó khăn, hệt như Lưu Tích trong lúc bị khóa ở trên tàu.

Khi số huyết mạch có thể điều khiển tăng lên, số mũi tên được tạo thành từ huyết mạch cũng tăng lên. Ròng rã hai mươi mũi dạ tiễn hiện ra trong không gian, lao thẳng về phía Lưu Tích đang bay phía trên.

Ở dưới, Mộc Phương đang đấu tay đôi với tên Dạ Huyết sử dụng vũ khí như chân nhện ấy. Mỗi lần mũi giáo vung tới, chém đến đều bị chân nhện cực nhanh đẩy ra, tựa hồ như một lớp phòng thủ không thể phá vỡ.

Nhưng ngay lúc tưởng rằng trận chiến này lâm vào bế tắc vì hai bên cứ liên tục giằng co, Minh Đa xông ra từ một khe tối. Hắn nhào vào buồng lái của tên đầu sỏ Dạ Nguyệt Bang, cả cơ thể bao trùm trong một lớp lôi điện hoàng kim.

Khắp buồng lái ngập lên bởi màu sắc của những tia điện phóng ra từ Lôi Huyết, tên cầm đầu bị giật đến mức cháy da cháy thịt. Minh Đa vung chân, đá văng hắn ra khỏi buồng lái và rơi xuống mặt đất.

Tiếp đến, Minh Đa để Lôi Huyết tự do tràn vào buồng lái, nháy mắt đã vượt qua lớp vỏ của phi thuyền để xâm nhập sâu vào trong hệ thống máy. Hắn nở một nụ cười rõ ràng là tàn khốc, lộ ra một ý định điên rồ.

Đẩy công suất động cơ lên tối đa, nhằm thẳng mặt đất mà đâm xuống!!!

Cả phi thuyền của Dạ Nguyệt Bang vốn đã được cơi nới để chở được nhiều gỗ hơn, lúc này rơi xuống bên dưới tạo ra một chấn động lớn.

Rùng!!!!

Tên Nguyệt Huyết bị đè bẹp bên dưới, ba tên Dạ Huyết còn lại cũng văng đi hoặc bị những chấn động của vụ va chạm ấy gây ra sát thương.

“Khóa chúng lại!!” Mộc Phương hét.

Sa Huyết của Sa Thái lao đi vun vút, lập tức hình thành những vòng khóa chặt hai tay vào cơ thể đối với những tên lâm tặc kia. Trong nháy mắt, tất cả bọn chúng nằm lăn trên mặt đất, tay bị khóa, trừ tên Nguyệt Huyết đang bị đè bên dưới phi thuyền.