Huyết Tình - Sở Ly

Chương 23: Tranh Tình (3)



Cố Lưu Ly nhìn đôi chân đó một lần nữa, cô mỉm cười dõng dạc mang theo sự nghiêm túc hút hồn nói ra

 “ Tôi có thể giúp anh đi lại được,...anh có tin tôi không? “

Mộ Lãng Nghệ ngẩn người đại phần kinh ngạc ngẩng cao đầu nhìn Cố Lưu Ly, Mộ Lãng Nghệ vốn có thể được đi lại từ lâu bằng cách trị liệu nhưng cậu ta lại không tin vào việc trị liệu thì có thể đi lại được, bao năm qua cậu ta thà chấp nhận đôi chân tàn phế của mình chứ không muốn phí thời gian vào việc trị liệu để rồi lại không nhận được kết quả như mong muốn nhưng sâu bên trong gương mặt yếu đuối đó cũng là một con người có ước mơ có tham vọng không từng giây phút nào cậu ta không muốn có lại được đôi chân của mình dù là ai nếu hỏi Mộ Lãng Nghệ rằng cậu ta có muốn đi lại bình thường hay không...đương nhiên là có, kẻ liệt nào mà không mong muốn mình có thể có được một cuộc sống như người bình thường chứ.

Mộ Lãng Nghệ nhất thời như người mất hồn ánh mắt óng ánh nước tập trung vào gương mặt tự tin của Cố Lưu Ly, cậu ta không tin một người phụ nữ như cô có thể làm được điều vi diệu đó, thậm chí cậu ta còn chưa biết tên của cô là gì.

Mộ Lãng Nghệ cười lạnh

“ Tôi biết cô là người phụ nữ của anh hai tôi mà anh ấy lại ghét tôi như vậy không lí nào cô lại muốn giúp tôi “

Mộ Lãng Nghệ híp chặt đôi đồng tử rồi nói tiếp

“ Cô đang kiếm chuyện với tôi sao, đôi chân này của tôi sao có thể chứ...”

Cố Lưu Ly cau chặt mày lộ rõ sự khó chịu cô cũng không biết con mắt nào của Mộ Lãng Nghệ nhìn ra cô là người phụ nữ của Mộ Khiếu Thành

Ngay sau ó lại bật cười khó hiểu cô biết nếu là cô, cô cũng không tin vào lời mình vừa nói, biết bản thân vẫn chưa đặt trọn sự nghiêm túc của mình vào câu nói nên mới khiến Mộ Lãng Nghệ không tin, lần này Cố Lưu Ly hoàn toàn trở nên nghiêm túc nói.

“ Tôi không phải người phụ nữ của Mộ Khiếu Thành, tôi chỉ là tạm thời ở lại Hàm Viên của anh ta mà thôi “

Cố Lưu Ly ngừng vài giây cười tươi rồi nói tiếp

“ Nếu tôi có thể giúp được anh thì sao, tôi có biết một chút y thuật tôi sẽ thử châm cứu cho anh...anh có muốn thử một lần đặt niềm tin vào tôi không? “

Mộ Lãng Nghệ xém chút nữa là rơi lệ, cậu ta mím chặt môi nuốt lại từng cơn nghẹn ngào của mình, cậu ta cảm nhận được sự chân thật từ Cố Lưu Ly, Mộ Lãng Nghệ nhìn cô ánh mắt đượm buồn đó lại trở nên hạnh phúc rạng ngời biết bao.

“ Cô biết không tôi là một người đàn ông tương lai sẽ là trụ cột chính của gia đình, tôi vẫn luôn mơ đến một gia đình nhỏ cùng người mình yêu cùng những đứa con của mình, tôi muốn làm tất cả mọi điều tốt nhất cho họ nhưng khi nhìn lại đôi chân này của mình mọi thứ lại như hóa thành tro tàn đến cả việc đi lại bằng chân mình tôi còn không làm được...”

Đến cả việc tự đi lại cũng không được vậy làm sao có thể vì người mình yêu người mình thương mà làm việc khác chứ, Mộ Lãng Nghệ càng không tin sẽ có người phụ nữ chấp nhận yêu một kẻ tàn phế như mình, sẽ không có một người phụ nữ nào từ bi đến nổi sẽ chấp nhận chuyện mình phải kiếm tiền để nuôi lại chồng của mình.

Cố Lưu Ly nhìn Mộ Lãng Nghệ không chớp mắt, cô có muốn cũng không thể nào đồng cảm được với người đàn ông này, cô không phải cậu ta càng không phải là một người tàn phế nên dù có thế nào cũng không thể nào hiểu được cảm giác này, nó còn đau hơn cả cái chết.

“ Tôi biết một người đàn ông nếu không thể lo được cho người mình yêu thì không khác gì một kẻ phế vật, tôi có thể nhìn ra được khả năng của anh nếu anh không vì đôi chân này chắc chắn anh đã trở thành một người đàn ông thành công đến mức nào, thậm chí anh còn có thể trở thành một người như Mộ Khiếu Thành dù sao hai người cũng là anh em ít nhiều cũng có chung giống máu từ mẹ của mình nếu Mộ Khiếu Thành làm được sao anh lại không làm được chứ,...vậy nên anh có muốn tôi giúp anh không? “

Mộ Lãng Nghệ lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ một người phụ nữ, Cố Lưu Ly không biết người đàn ông vì sự quan tâm này của cô mà rung động rồi, cậu ta không nghĩ còn có người phụ nữ có thể nói ra những lời này với mình, Mộ Lãng Nghệ thật sự rung động rồi. Cậu ta làm sao tin được mình còn nhiều may mắn đến vậy có thể gặp được người tốt như cô nếu Cố Lưu Ly thật sựu giúp cậu ta đi lại được Mộ Lãng Nghệ sẽ không kiềm lòng được mà yêu người phụ nữ này mất, cậu ta chưa bào giờ có loại cảm giác dạt dào như bây giờ, tim đập ất nhanh, thở mạnh còn có chút khó thở,...đối diện với một người phụ nữ đây không gọi là rung động chứ gọi là gì...

“ Cô...cô nói thật sao,...thật sự có thể giúp tôi đi lại được sao....cô không lừa tôi chứ? “

Cố Lưu Ly không nói không rằng đi ra phía sau chiếc xe lăn của Mộ Khiếu Thành âm thầm đẩy đến chỗ bộ bàn ghế sofa, để người đàn ông ở đó Cố Lưu Ly hai chân như một con thỏ chạy vào phòng dược liệu chưa tới một phút đã trở ra trên tay còn cần theo không ít đồ dùng y thuật, trong lúc sắp xếp mọi thứ lên bàn cô cũng cất giọng nói.

“ Tôi sẽ không mang mạng sống của một người ra đùa giỡn đâu, tôi rất tự tin vào khả năng của mình chỉ vài phút nữa thôi anh sẽ thật sự có lại được đôi chân của mình “

Cố Lưu Ly giúp Mộ Khiếu Thành ngồi lên sofa trước khi bắt đầu việc cứu chữa cô dùng chính đôi tay mình trực tiếp cảm nhận lại đôi chân của người đàn ông, vị sự đụng chạm bất ngờ khiến Mộ Lãng Nghệ lạ lẫm, ngượng ngùng vô cùng cậu ta muốn né đi nhưng chân hoàn toàn không thể nhích đi được chỉ có thể né tránh ánh mắt của mình. Người phụ nữ một khi bắt tay vào việc cứu người liền trở nên lạnh lùng đến thấu rét tim can, dáng vẻ của cô bây giờ vô cùng cao thượng không một người phụ nữ nào có thể chạm đến.

Cố Lưu Ly không nhận ra được sự bất thường của Mộ Lãng Nghệ dành cho mình, cậu ta nhìn cô có e ngại đó nhưng lại không nỡ chớp mắt, gương mặt này dới tầm mắt người đàn ông không ngờ lại xinh đẹp hút hồn đến vậy, cậu ta hoàn toàn chìm đắm vào nó, chợt trong đầu nhớ lại câu nói của Cố Lưu Ly ‘ Tôi không phải người phụ nữ của Mộ Khiếu Thành ‘ trong lòng lại dâng lê một niềm hạnh phúc cùng sự hy vọng to lớn, liệu cậu ta có thể trao lòng mình cho cô gái này.

Dù có là suy nghĩ gì đi nữa thì Mộ Lãng Nghệ cũng chính là đang đùa với lửa, cậu ta không biết thật sự con người Mộ Khiếu Thành sẽ trở nên tàn ác đến mức nào nếu có ai đó dám đụng vào đồ của mình.

***

Vote! Vote! Vote