Huyết Tộc Tân Nương (Cô Dâu Ma Cà Rồng)

Chương 2



4.

Quá khứ của tôi và Trình Tuần, là do vô số thứ ngoài ý muốn chồng lên nhau mà thành.

Chúng tôi gặp nhau, mở màn cũng không vui vẻ gì cho cam.

Tôi là một con quỷ hút máu, đến từ khu vực dân du mục biên giới giữa Nga và Altay.

Khi đó, gia tộc chúng tôi cần phải lên phía bắc tới cánh đồng tuyết Syberia hoang vu để ngủ đông vài trăm năm.

Vì tôi đang độ phản nghịch lại ham vui nên đã trốn khỏi đội nhóm.

Tôi không muốn vào hang động sâu trong cánh đồng tuyết, một lần ngủ là mười mấy năm, như vậy thật sự nhàm chán.

Vì tuyến đường và hành trình không thể thay đổi, khi người nhà phát hiện ra tôi đã bỏ trốn thì đã muộn, bọn họ không thể vì tôi mà quay lại.

Chỉ gửi tin nhắn cho tôi, để tôi không vi phạm quy ước.

Không được ăn thịt người, không được xảy ra xung đột dính đến máu với con người, và cuối cùng thì không được lên núi.

Thủ lĩnh mới của người sói có lòng tham rất lớn, không ngừng mở rộng lãnh thổ, ngoại trừ dãy núi Altun, dãy núi Thiên Sơn, dãy núi Côn Lôn đều đã trở thành lãnh địa của hắn.

Mà nơi tôi đang ở, là lãnh địa của ma cà rồng, nằm sát biên giới quốc gia nên rất an toàn.

Nhưng để đề phòng thì không cho tôi lên núi cũng đúng thôi.

Nhưng tôi đói rồi, cơ thể tôi còn đang trưởng thành.

Trời lạnh, động vật đều trốn hết vào trong núi, đi tìm phiền chết đi được.

Do đó tôi nhắm vào một gia đình nông dân.

Là một đôi vợ chồng trẻ, đều là người chăn nuôi.

Cừu về chuồng, bắt đầu đến lúc đi săn.

Nói thật thì, đây cũng là người lần đầu đi săn.

Chỉ có căng thẳng và lo lắng.

Nhìn thấy bọn họ sợ hãi, tôi rất hài lòng.

Chiếc răng nanh nhỏ luôn là đặc điểm khiến tôi tự hào, trong dòng tộc chẳng ai có răng đẹp hơn tôi.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đôi vợ chồng kia biến mất.

Ý gì đấy? Coi thường tôi à?

Tôi nghi hoặc quay lại phía sau nhìn.

Trong bóng tối, có một thiếu niên đứng sau lưng tôi, một tay đút túi quần, tay còn lại nói với tôi “say hello”.

“A Tuần!”

Thanh niên kia gọi to như thể vừa nhận được đặc xá, đưa vợ chạy về phía anh ta.

Bây giờ tôi vừa đói vừa bực.

“Thêm viện quân à? Được đấy, tôi lại có thêm đồ ăn.”

Tôi tính dùng đôi tính dùng đôi ngươi co lại thành đường thẳng đứng và răng nanh sắc nhọn để dọa bọn họ.

Thiếu niên bảo hai vợ chồng chạy đi, còn anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Không hề sợ tôi chút nào.

Từ đâu ra một tên cứng đầu thế?

“Ma cà rồng không tuân theo quy tắc gia tộc, người lớn của nhà cô đâu?”

“Anh biết tôi là ai còn dám quản tôi à? Anh tính là cái gì chứ?”

Đúng là chê sống quá dài.

Tôi không muốn phí lời, tôi lao tới.

Sau đó, tôi bị buộc thay đổi phương hướng, đi sang hướng khác.

?

Tôi đường đường là một con quỷ hút máu, vậy mà… lại bị người ta ném vào trong chuồng cừu.

Càng quái dị hơn là, cái tên phía trước đột nhiên xuất hiện, sức mạnh còn mạnh hơn tôi rất nhiều.

Tay tôi gãy rồi, nhất thời không thể trèo lên được.

Ở ngoài hàng rào, thiếu niên tên A Tuần này đứng từ trên cao nhìn xuống tôi:

“Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở khu vực nhân loại sinh sống lần nữa.”

“Anh rốt cuộc là ai?”

Anh ta không có hứng thú trả lời câu hỏi của tôi, mà lại cho tôi thêm một lời cảnh cáo.

“Lần sau, thứ bị gãy không phải là tay cô mà là đầu cô đấy.”

5.

Đánh không lại thì chạy, đây là quy tắc hành xử luôn được tôi tín nhiệm.

Nhưng bị vứt vào trong chuồng cừu, đây là loại sỉ nhục đến mức nào.

Tiện tay dắt hai con cừu phía sau, tôi quyết định phải khiến người đàn ông đến lông còn chưa mọc hết này thấy cuộc sống muôn màu.

Ở lãnh địa ma cà rồng mà dám lỗ mãng thế, đúng là sống bao lâu giờ mới gặp.

Tôi để dơi hút máu truy theo dấu vết.

Đưa ra hai mươi con, trở về còn nửa.

Sao lại nói chỉ còn nửa, vì chỉ còn sống có ngần ấy, còn lại đều chết cả rồi.

“Anna, bọn chúng đi về phía Kanas.”

Sau khi nhắn nhủ lại di ngôn, liệt sĩ dơi bỏ mạng.

Tôi càng nghĩ càng thấy quái lạ, tên này không chỉ đánh thắng được quỷ hút máu, lại còn nhận biết được cả dơi.

Thợ săn ma cà rồng à?

Không đúng, trò chơi này đã biến mất nhiều năm rồi, cho dù còn sót lại vài tên thì cũng sao có thể có năng lực thế này, người đàn ông đó nhìn rất trẻ.

Còn lại, chỉ có người sói thôi.

Tôi chần chừ vài giây, sau đó phủ định suy nghĩ này.

Tôi không ngửi được mùi người sói, nếu thật sự tới thì dơi của tôi đã cảnh báo từ sớm rồi.

Cho nên rốt cuộc là thần thánh phương nào đây, tôi thật sự rất tò mò.

Tôi dùng mất hơn một tiếng đồng hồ, đuổi theo một chiếc xe khách.

Hóa ra bọn chúng mà dơi nói lúc trước là một nhóm học sinh.

“Trình Tuần, thi cuối kỳ cậu lại được hạng nhất, đầu óc cậu là kiểu gì thế, văn võ toàn tài à?”

“May mà cậu thuyết phục được lớp trưởng, nếu không phải cậu kéo điểm trung bình lớp lên, làn này chắc hẳn chẳng có cơ hội đi Altay.”

“Không có gì.”

Âm thanh quen thuộc.

Tôi nhổ một ngụm nước bot, phì.

Đến nơi, tôi từ phía xa xa nhìn thấy Trình Tuần xuống xe.

Rất cao, khoảng hơn mét tám, cơ bắp…cánh tay cũng rất ra gì.

Nhưng để cẩn thận, tôi quyết định không cứng đối cứng, ngược lại bạn học của anh ta đông thế kia, vậy thì oẳn tù tì, vào trúng ai thì trúng người đó.

Ồ, trong xe vẫn còn một đứa lề mà lề mề.

Một nữ sinh trông như con gà con, nhìn như suy dinh dưỡng.

Xách túi to túi nhỏ, cảm giác như bả vai cô nàng sắp gãy tới nơi rồi.

Ừm.

Có chút chê nha.

Nhưng không có lựa chọn nào cả, chọn cô nàng vậy.

“Hey, bạn ơi.”

Con gà nhỏ quay đầu lại, tôi lập tức di chuyển tới trước mắt cô ấy, khi cô ấy chưa kịp phản ứng lại, tôi cắn vào cổ cô ấy một phát.

Không hút được mấy, cũng chẳng cắn vào động mạch, chỉ là sau khi tỉnh lại đã là hai ngày sau mà thôi.

Tôi là môt con quỷ hút máu có quy tắc, nếu không thật sự cần thiết, tôi sẽ không giết người.

Vài phút sau đó, tôi trốn lên cây quan sát cục diện mình vừa gây ra từ xa.

Một lũ trẻ tinh thần hoảng loạn, ồn ào gọi điện thoại.

Nhìn thấy Trình Tuần cau mày…

Vừa lòng, tôi thực sự rất vừa lòng.

Đột nhiên, tôi lêu lên đệch mợ, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cái thằng chó kia đang nhìn tôi phải không?

Không đến mức ấy chứ?

Cách cả cây số đấy.

Nhưng anh ta độ nhiên ngước mắt lên, thật sự khiến tôi trong nháy mắt lạnh sống lưng.

Không đúng, sao tôi lại phải trốn?

Đây là địa bàn của tôi mà.

Tôi bỏ chiếc lá kim trong ta mình ra, đi xem xem.

Một đám người túm năm tụm ba thành một đống, tôi tạm thời không thể phân biệt được đâu là Trình Tuần.

Cảm ứng được anh ta thì coi như nhiệm vụ hoàn thành mĩ mãn.

“Cô thật sự không cần đầu nữa à?”

“Ôi đcm!”

Lần này tôi thực sự rơi xuống, rơi từ cái cây cao mười mấy mét.

Sau đó cảnh tượng lịch sử tối qua được lặp lại, anh ta kéo tôi lên, giữ chặt bóp ghì lấy cổ tôi theo tư thế trói còng chữ thập*

*hình ảnh kít thít nên chú thích trong cmt

Tôi tin, chỉ cần nửa giây nữa, đầu tôi sẽ có nhà mới.

“Đây là địa bàn của ma cà rồng, sao anh sống thiếu kiên nhẫn thế?”

Đệch mợ, cứ như con rắn càng ngày siết càng chặt, tôi dường như chẳng thể nói nổi nữa.

“Cô vượt quá giới hạn.”

6.

“Tôi vượt giới hạn gì?”

“Cô làm hại con người.”

Tôi: “?”

Thì liên quan mẹ gì đến anh, anh giải cứu thế giới hay là bồ tát, cho dù anh có phổ độ chúng sinh thì cũng phải quản lý bao quát chứ.

“Nếu không phải anh quẳng tôi đi, tôi sẽ cắn cô ấy sao? Nói cho cùng thì vẫn là trách anh.”

Trình Tuần buông lỏng tay, nặng nề lùi về sau.

Tôi lại lảo đảo.

Tôi nhịn!

Đợi chút.

Độ tuổi này, có vẻ trông cũng được.

Tôi đứng bên trong bóng tối, nhìn rõ phía bên ngoài, dưới ánh nắng, mái tóc anh ta màu xám đen, đồng tử có màu xanh lục nhạt.

Không phải con người, đã hoàn thành kiểm định.

“Người mà hôm qua cô tấn công là lính canh của tôi.”

Lính canh?

Cái từ này có chút quen tai, có vẻ như đã nghe ở đâu đó.

Vào đúng lúc này, tôi ngửi được mùi hormone động vật nồng nặc.

Anh ta chứng minh thân phận.

“Anh chính là thủ lĩnh mới đó sao?”

Trình Tuần nhướn mày.

“Sắp xếp lính canh của anh ở lãnh địa ma cà rồng, muốn nhân cơ hội chúng đi ngủ đông để cướp địa bàn à? Có tin tôi báo với người lớn nhà anh không? Cái tốt thì không học, lại đi học thói xấu.”

Trình Tuần nhíu chặt mày: “Tôi sắp xếp lính canh và cướp địa bàn, hai việc này không hề xung đột lẫn nhau.”

“Vậy anh đến đây làm cái gì? Chơi à?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Ai mà biết được anh ta gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nhưng việc anh quăng tôi đi chưa xong đâu.”

“Cô tấn công lính canh của tôi.”

Đcm, anh ta căn bản cố ý hố tôi mà.

Tôi cảm thấy tự ti: “Anh nghĩ thế nào? Bẻ gãy cổ tôi sao? Nhân cơ hội người nhà tôi không có ở đây nên bắt nạt một cô gái, đây không phải hành vi quân tử đâu.”

“Tôi có thể không giết cô.”

Hả?

“Hút máu tôi đi, chúng ta hòa. Máu sói ngăn được cơn đói.”

Tôi đột nhiên híp mắt lại, tiến lại gần anh, chạm vào vai anh ta.

“Vậy để tôi ôm anh một cái nhé, quý ngài vua sói.”

Trình Tuần liếc nhìn tôi, khi tay tôi sắp chạm vào mặt anh ta lại vô tình vùng ra:

“Cô nghĩ hay thật đấy.”

Ngay sau đó, anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trần, những mạch máu ẩn dưới cánh tay xuất hiện bên trên.

Tôi cảm thấy dòng máu đang từ từ chảy ở bên trong.

Cổ họng tôi chuyển động theo bản năng.

Anh ta tự cắn một cái ở bên trên.

Máu chảy ra rất nhanh.

Anh ta đưa tay ra.

Nhỏ mọn, anh ta biết răng tôi có độc.

Chỗ máu này, không uống cũng phải uống.

“Cho cô năm giây.”

Máu sói quả nhiên rất đậm đà, tôi ngửi đến mức mắt sáng lên.

Hết giờ, anh ta nắm lấy cằm tôi, ép tôi phải nhả ra.

Tôi ngẩng đầu, trên miệng anh ta cũng dính máu.

Đệch, muốn quá.

Trái tim từ sớm đã không còn đập của tôi, vào lúc này lại chầm chậm động một chút.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nói: “Trình Tuần, tôi tên là Anna.”