Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 16



Đêm đó Sân Dã nằm mơ.

Trong mộng, y đang hôn cần cổ thon dài trắng ngần của Tạ Lan Sinh. Bọn họ quấn quýt, quay cuồng, tựa như dã thú trong rừng, ngón tay ngón chân Tạ Lan Sinh dùng sức nắm lấy ga giường dưới thân, tiếng kêu cao vút trong trẻo.

Sân Dã đột ngột bừng tỉnh, ngửa mặt nằm trên chiếc giường rộng chỉ cảm thấy một tia hoảng hốt.

Y lại có cảm giác mà nhiều năm nay chưa từng thấy.

Ngây ngô, xao động, hừng hực, mang theo một mùi tanh mặn đặc trưng hormone. Cái hương vị đó vượt qua tầng tầng năm tháng quá khứ phả thẳng vào mặt, hấp tấp lại thuần túy, lỗ mãng mà đơn giản, trực tiếp song lại nồng nàn.

Tạ Lan Sinh gọi mọi người trong đoàn rời giường làm việc lại phát hiện Sân Dã sáng nay thế mà lại không nhúc nhích, lệt xệt đi qua gọi người, ghé sát mặt vào: “Sân Dã?”

Thình lình thấy gương mặt trong mộng, Sân Dã cố gắng lấy lại bình tĩnh, vén chăn rời giường: “Bị bóng đè.”

“À à......” Tạ Lan Sinh ngược lại cảm thấy được hôm nay Sân Dã không ổn lắm.

............

Hôm nay phải quay cảnh 93.

Vương Phúc Sinh do Sân Dã sắm vai thích nhất là uống rượu đánh người, Thải Phượng cùng hai con gái thường bị đánh tới đầy thương tích.

Sân Dã uống một chút rượu đế, có điều không nhiều lắm, tầm hai chén. Y cần phải duy trì tỉnh táo, bởi còn cần đọc thoại, “Đánh người”.

Khí thế của y quá mức hãi người, vừa mới bắt đầu đập đồ đã dọa Niếp Niếp phát khóc. Sân Dã ngừng lại, thu khí thế, hỏi Tạ Lan Sinh: “Này, anh có khẳng định là cần ‘không nương tay’ không đấy? Âu Dương Niếp Niếp bị dọa khóc rồi kìa.” Âu Dương vừa nhìn là biết không phải diễn, cô mà sở hữu kỹ năng diễn này thì thừa khả năng dạo quanh ba liên hoan phim Châu Âu rồi.

Tạ Lan Sinh cũng có chút chần chừ. Con người Sân Dã hành động quá mạnh mẽ, nhập vai thoát vai tính bằng giây, y diễn ai thì chính là người đó, mà chỉ cần đạo diễn hô “cut”, lập tức sẽ khôi phục khí chất chỉ thuộc về riêng y kia. Lúc này sắm vai chồng Thải Phượng liền khiến Âu Dương Niếp Niếp hoảng loạn.

Không đợi Lan Sinh đáp lời, Âu Dương Niếp Niếp lại giành trước nói: “Đạo diễn Tạ, tiếp tục đi! Em không sao, quay xong rồi sẽ ổn thôi.”

Tạ Lan Sinh có một chút lo lắng, nhưng thấy Niếp Niếp mười phần hiếu thắng liền cũng đồng ý thử lại một lần.

Vì vậy các bên tiếp tục công việc. Tạ Lan Sinh không để mọi người đánh thật, trước tiên quay từ bên sườn cảnh “Người nam bóp cổ người nữ”, xong lại quay từ phía sau mấy cảnh “Người nam tát người nữ”. Tiểu Hồng tiểu Lục trước đó dán băng gạc lên mặt Niếp Niếp, Âu Dương Niếp Niếp chỉ cần hất tóc theo động tác là được. Hậu kỳ lại thêm âm thanh là ổn rồi.

Mà cảnh cuối cùng của màn này, là nữ chính nâng gương mặt đầy máu lên, nam chính túm tóc nàng đập gáy lên trên tường, miệng còn mắng nói “Đừng có giả chết”.

Năm sáu người tại hiện trường đều bị Sân Dã làm chấn động. Âu Dương Niếp Niếp khóc đến phát nấc, hiệu quả hình ảnh cực kỳ chân thật.

Mãi đến khi quay xong, Âu Dương Niếp Niếp vẫn chưa hết kinh hãi. Cô trước giờ vô cùng hoạt bát, gan góc, hiên ngang, bằng không là một cô gái quê sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc đóng phim, lúc này thật sự bị dọa rồi.

Mấy nhân viên ngồi xổm trong sân, từng người thay nhau an ủi, song tất cả đều là đàn ông, cũng không quá có khả năng an ủi đến nơi đến chốn.

Quay phim Kỳ trước tiên đưa ra ý kiến: “Niếp Niếp, hay là em hút thuốc để dời sự chú ý đi?” Hắn là gã đàn ông điển hình, yêu hút thuốc, thích uống rượu, yêu tiền tài cũng yêu cả phụ nữ.

“Đi chỗ khác, ” Tạ Lan Sinh chịu không nổi, “Ý kiến ngu ngốc gì thế chứ!”

“Ấy, ” Âm thanh lại nêu đề nghị, “Niếp Niếp, hay là em đánh lại để lấy cân bằng đi? Thành lập ưu thế địa vị một chút ý?”

Tạ Lan Sinh: “............” Anh quả thực là không còn lời để nói.

Ba bốn người dỗ nửa ngày Âu Dương Niếp Niếp mới khá hơn một chút, cố gắng cười nói: “Không sao đâu ạ...... Thực sự không cần phải khoa trương như vậy. Là do nam chính diễn tốt quá mà.” Kỹ thuật diễn của Sân Dã thành thục*, Âu Dương Niếp Niếp tuy không chuyên nghiệp cũng thường xuyên bị chấn động.

*Nguyên văn: 炉火纯青 (lô hỏa thuần thanh): dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

“Đúng là thế.” Tạ Lan Sinh cũng gật đầu tán thành. Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để chuyển đề tài, vì thế quay đầu hỏi Sân Dã, “Sân Dã, cậu là nghĩ đến trạng thái say rượu trước kia của mình phải không? Rồi lại đưa vào trong vai diễn hả? Cách thức hành động với nói chuyện mới nãy cậu diễn ra hoàn toàn đúng một gã nát rượu luôn.” Lúc trước Sân Dã đứng không vững, lúc đánh người lại càng không vững vàng, thậm chí có chút “Lè nhè”.

Sân Dã chuyển mắt, cười khẽ một tiếng: “Tôi chưa từng say rượu.”

“Hả?” Chưa từng say?

“Ờ, nhưng đã từng thấy người khác uống say rồi.”

“Chỉ từng thấy mà có thể ghi nhớ để rồi bắt chước đến mức độ này sao?” Tạ Lan Sinh có một chút kinh ngạc, “Sân Dã, cậu thật đúng là...... Ảnh đế trời sinh.” Tạ Lan Sinh biết, giả như chỉ cần quan sát người khác mà có thể tái hiện hoàn mỹ, hơn nữa còn thấu hiểu vai diễn, nhập vai, dùng logic giải thích hành vi, dùng nội tại giải thích bề ngoài, là người khác đương nhiên chỉ có thể kỳ vọng. Y không lấy ảnh đế thì ai có thể đây?

Tạ Lan Sinh bất chợt nhớ tới Sân Dã từng nói khi y quay 《 Lưu lạc 》 dù rằng chưa từng thấy “Công nhân người Hoa”, nhưng ngày thử diễn với đạo diễn tùy tiện ngẫm đến lao động bất hợp pháp tại ChinaTown liền có thể diễn ra, cảm thấy thật hâm mộ.

Mấy năm nay anh vẫn tưởng rằng bản thân cũng tài hoa hơn người, nhưng mà, sau khi bắt đầu quay 《 Gốc rễ 》 anh mới phát giác mình còn kém xa lắm. Có một vài trường đoạn ở trong đầu cực kỳ xinh đẹp cực kỳ hoàn mỹ, song lực tác động khi quay ra lại hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ. Anh vẫn muốn học tập thủ pháp quay phim của người khác không ngừng, xem và nghiên cứu nhiều bộ phim, phân tích rõ từng chi tiết, làm sổ ghi chép, lĩnh hội từng cách thể hiện nội dung riêng biệt của các bậc thầy. Mặt khác, Tạ Lan Sinh phát hiện, khi giảng giải nội dung dẫn dắt cách diễn với nhóm diễn viên, anh vẫn còn rất nhiều điểm chưa đạt. Đôi khi, anh chỉ cảm thấy cảm xúc Âu Dương Niếp Niếp thể hiện ra chưa đúng, nhưng cụ thể lại chẳng rõ không đúng ở điểm nào, phải sửa ra sao, cũng chẳng nói nổi vì sao chưa đúng, vì sao phải sửa.

Ài, tiếp tục học thôi.

Đây là một con đường đằng đẵng, cần anh học tập suốt đời.

Tạ Lan Sinh phục hồi lại tinh thần trong tiếng huyên náo, lại phát hiện trọng điểm của Kỳ Dũng với Sầm Thần đã hoàn toàn sai lệch —— bọn họ đối với việc Sân Dã nói “Chưa từng say” đều biểu hiện ra sự khó tin trăm phần trăm, kêu to: “Chưa từng say á? Sao có khả năng chứ!”

Sân Dã lại không bực bội, tung ra câu hỏi vặn yêu thích: “Uống say thì có lợi ích gì chứ?”

Ý tứ chính là, uống rượu không có lợi lộc gì. Hại dạ dày, hại thân, mất khống chế làm trò hề, lại còn dễ nói nhảm, làm chuyện bậy bạ, khiến người ta không muốn biết nữa.

“Đương nhiên có!” Thật không ngờ, đám Kỳ Dũng đều tán thưởng, “Uống say là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này!”

“Hửm?” Sân Dã phát một âm điệu, “Nói thử xem?”

Kỳ Dũng thật sự là không chịu thua kém: “Lúc uống rượu, con người sẽ lộ ra diện mạo vốn có, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái......Không phải khống chế, không phải dùng bất cứ ngụy trang gì nữa. Cậu có thể biết những ý nghĩ chân thật nhất, mộc mạc nhất trong lòng, mà chẳng phải phân tích lợi hại, tính toán ưu khuyết. Con người cứ như vậy thì tốt quá rồi.”

“Đúng, ” Mặt Sầm Thần có chút đỏ lên, nói, “Hơn nữa, nguyên nhân chính là dể bộc lộ diện mạo vốn có, người ta có thể mượn rượu đột phá rào cản phía trước. Tỷ như, cậu cực kỳ yêu một nữ sinh, nhưng lại cứ ôm trong lòng không dám thổ lộ, vậy hai người cùng uống rượu xong rất có khả năng về được bên nhau! Cậu dụ dỗ cô ấy, cô ấy dụ dỗ cậu, tất cả đều mơ mơ màng màng. Cho dù đối phương sau khi tỉnh táo không đáp lại* cũng không sao, dù sao cũng chẳng có ai nhớ rõ.”

*Nguyên văn: 不来电 (bất lai điện): Mang nghĩa không có cảm xúc, không yêu đương.

Nếu đổi thành cuộc chuyện phiếm bình thường, Sân Dã khẳng định trực tiếp châm chọc khiêu khích với lời bàn luận này, nhưng hôm nay y không làm vậy. Sân Dã ngồi xổm trên mặt đất, bắp đùi cường tráng rắn chắc kéo căng nếp quần, y lại như thể có chút đăm chiêu, hạ mắt, lặp lại lời của Kỳ Dũng: “Có thể biết được những ý nghĩ chân thật nhất trong lòng...... ư?”

“Tuyệt đối đấy!” Kỳ Dũng nói tiếng Anh kiểu Trung Quốc, “Absolutely!”

Sân Dã có thể nói giọng Mỹ chính gốc, hiển nhiên cực kỳ ghét bỏ: “Được rồi.”

Cảm giác cuộc tán gẫu hôm nay có chút dài, Tạ Lan Sinh nhìn đồng hồ, mãnh mẽ chen vào nói: “Này này, các anh em, hơn mười giờ rồi. Tôi thấy Niếp Niếp cũng hồi phục rồi, chúng ta quay cảnh kế tiếp nhé?”

“Được rồi.” Kỳ Dũng cảm thấy như chưa muốn, lại dùng lực hút mẩu thuốc lá đang kẹp trên mấy ngón tay, sau đó bất chợt nhớ ra một đề tài có thể kéo dài thời gian, “À, đúng rồi, đao diễn Tạ, chân máy quay chúng ta dùng bị hỏng rồi, ngày mai phải lên thị trấn sửa.” Việc này nhất thiết phải nói với đạo diễn, đồng thời còn có thể hút hết thuốc, vẹn cả đôi đường.

Quả nhiên, Tạ Lan Sinh hỏi: “Hả? Chân máy bị hỏng à?”

Đây chính là một chuyện lớn. Chân máy quay tương đương với dụng cụ ổn định, cố định chống đỡ thiết bị quay, để máy quay trong lúc chuyển động có thể bắt được hình ảnh rõ nét ổn định, tác dụng của nó là không thể nghi ngờ.

Kỳ Dũng gật đầu: “Góc quay cảnh hôm nay cố định, vẫn ổn, có điều chân máy sớm hay muộn cũng phải sửa.”

Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ: “Được, ngày mai lên thành phố sửa. Tôi cũng đi, thuận tiện mua chút đồ dùng sinh hoạt.”

“OK.”

Sau đó hết thảy đều quay thuận lợi.

............

Bởi vì cần sửa chân máy, buổi quay ngày hôm sau tạm dừng.

Tạ Lan Sinh để Âu Dương Niếp Niếp lại phim trường nghỉ ngơi, tính toán đích thân mang theo Kỳ Dũng đến thành phố Bảo Định sửa chân máy. Sân Dã đương nhiên muốn đi theo, dù sao “Xem gấu trúc” mới là mục đích hàng đầu để y tới nơi này.

Ba người lại là xe thồ + xe khách, một đường bôn ba đến thị trấn.

Bọn họ tìm được chỗ duy tu, lấy chân máy cho đối phương xem. Cửa hàng tỏ vẻ có thể sửa được, bảo ba người hôm sau đến lấy.

Biết được phải qua đêm trong thị trấn Kỳ Dũng tức khắc tràn đầy tinh thần!

Hắn đi khắp đầu đường cuối ngõ, “Cảm nhận tốc độ phát triển của Trung Quốc”, tiếp theo, vừa ăn xong cơm chiều, hắn chui vào một vũ trường gọi là “Golden Maple Leaf”. Kỳ Dũng nói, hắn lâu lắm không được vui vẻ rồi.

Vũ trường một người một đồng. Kỳ Dũng lập tức đi đến một góc, mua rượu, thêm ít quả khô, nheo mắt nhìn nam nam nữ nữ.

Đèn disco điên cuồng quay, ánh sáng đủ sắc màu nhoang nhoáng chiếu. Trên sàn, mấy cô gái mặc váy ngắn vừa vặn vẹo vừa ca hát, trên màn hình lớn phía sau các cô đang phát MTV của chính bài hát đó, mấy trăm nam nữ trên sàn nhảy, múa, tận tình hưởng thụ thời gian này.

Kỳ Dũng hết ly này đến ly khác, thoáng chốc cũng xông lên, vừa xoay quanh vừa nhảy cùng một mỹ nữ trên sàn. Tạ Lan Sinh rất kinh ngạc, bởi Kỳ Dũng căn bản không giống người biết nhảy disco, xem ra sống tại Mỹ vài năm liền trở nên hát hay nhảy giỏi như vậy.

Ngược lại Sân Dã lại có chút trầm mặc.

Y hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón đan xen đặt trên gối. Khẽ nheo mắt lại, nhìn đám người, ngửi hormone nam nữ, uống từng ly Whiskey. Ngón tay y thon dài hữu lực cầm chiếc ly, mỗi lần uống đến ngụm cuối cùng y đều ngửa cổ, yết hầu lăn, vô cùng gợi cảm.

Tạ Lan Sinh chung quy cảm thấy Sân Dã hai ngày nay có điểm nào đó bất thường, nhưng lại không nói được cụ thể là bất thường ở đâu, vì thế sáp vào, hỏi: “Sân Dã?” Tạ Lan Sinh cho rằng làm đạo diễn anh có nghĩa vụ khai thông sự không vừa ý của diễn viên.

Sân Dã dùng giọng mũi: “Hửm?”

“Không sao chứ? Đừng uống rượu nữa.”

Sân Dã nghe vậy nhìn nhìn anh, không nói gì, chỉ cười cười, quay đầu lại ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Chất cồn màu đỏ chảy qua yết hầu, ngũ tạng lục phủ bị hun cháy. Toàn thân y tựa như bị thiêu đốt, huyết dịch sục sôi, từ trái tim chảy tới khắp thân thể.

Rõ ràng chính là Whiskey chất lượng kém. Dòng Macallan 1926 60 năm của Valerio Adami y cũng đã từng uống qua, nhưng cũng chưa từng có cảm giác này.

“Sân Dã, ” Tạ Lan Sinh lại khuyên nhủ, “Đừng uống nữa, chú ý thân thể.”

“Phóng túng một chút, không sao đâu.”

“Ừm......” Nếu đối phương đã nói như vậy, Tạ Lan Sinh cũng chẳng thể khuyên nữa, đành phải ngồi trên sofa lớn nhìn sàn nhảy miên man suy nghĩ, dòng suy tư đã bay tuốt đến đảo Java luôn rồi.

Cũng không biết qua bao lâu Kỳ Dũng rốt cục cũng trở về, hắn chỉ liếc mắt một cái liền thấy chai Whiskey trên bàn, giật nẩy mình: “Không phải chứ! Hai người các cậu uống hết ba chai á?!”

“Không, ” Tạ Lan Sinh cười khổ một tiếng, “Đều là một mình Sân Dã uống.”

“............” Lại càng khủng bố.

Sân Dã dường như say, lại như không say, tựa vào chỗ dựa trên sofa, đan mười ngón, gác chân dài, như cười như không liếc mắt nhìn Kỳ Dũng một cái.

Kỳ Dũng đau đầu, cảm thấy Sân Dã quả thực giống tiểu yêu tinh dụ dỗ Đường Tăng, nói: “Được rồi được rồi, tôi đi tính tiền.”

Tạ Lan Sinh đồng ý, ngẫm nghĩ rồi lại không yên tâm lắm mà dặn dò nói: “Đúng rồi, chúng ta tự thanh toán, ngàn vạn lần đừng ghi nợ cho đoàn phim.” Bài học xương máu của Trương Kế Tiên khiến cho anh tởn tới già*.

*Nguyên văn: 一朝被蛇咬十年怕井绳 (nhất triêu bị xà giảo thập niên phạ tỉnh thằng): Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Kỳ Dũng thì lại không kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi.”

Vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của Kỳ Dũng tiễn đối phương ra trước quầy tính tiền, Tạ Lan Sinh lại quay đầu, cảm thấy bộ dạng này của Sân Dã rõ ràng là không bình thường lắm, song chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài: “Sân Dã, tôi đã nói cậu sẽ say mà...... Đi thôi, quay về nhà khách nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải tiếp tục công tác đó.”

Vừa nói, Tạ Lan Sinh vừa ngồi xổm xuống bên cạnh bàn tròn, hai tay nắm gối: “Nào, trèo lên, tôi cõng cậu trở về nhà khách.”

Vài giây sau, Sân Dã đứng dậy, đẩy lưng Tạ Lan Sinh: “Được rồi...... Anh thì cõng cái gì chứ.”

Tạ Lan Sinh: “............”

Không phải chứ, tuy anh là sinh vào năm 1970, về mặt dinh dưỡng có chút khuyết thiếu, nhưng anh dù sao cũng là người Bắc Kinh, cũng cao đến 1m76 đó. Không đọ được với 187 của Sân Dã thôi, chứ so với người bình thường cũng thừa sức, được tính là dáng cao, đủ khả năng cõng người.

Tạ Lan Sinh vừa mới thẳng người dậy, còn chưa kịp phản bác, liền phát hiện eo mình bị người ôm từ phía sau, giờ phút này cơ ngực đối phương đang chặt chẽ dán vào lưng anh.

Tay Sân Dã xiết lại, vùi Tạ Lan Sinh vào trong lòng, như thể tự giễu khẽ cười một tiếng: “Đám Kỳ Dũng nói không sai, cồn quả nhiên là thứ tốt.”

Tạ Lan Sinh sửng sốt: “Hả???” Nói cái gì thế? Say khướt rồi à?

Sân Dã nửa say nửa không, tựa như nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thân thể như trên mây, ngửi đầu tóc của người kia, nghĩ, y quả nhiên đã biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình rồi.

Tại thời điểm bị cồn làm chuếnh choáng.

Lại nói cũng đơn giản vô cùng.

Y muốn anh.

Người như vậy có một không hai.

Y muốn ôm anh, hôn môi anh, vùi mình vào anh.

Để anh rên rỉ, thét lên, lên đến đỉnh trong lòng y, cùng y mây mưa điên cuồng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ảnh đế cũng sẽ có tuyến sự nghiệp, có điều cơ bản nằm ở nửa đoạn sau, không phải đóng phim đâu......