Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 3



Nghe xong yêu cầu này của xưởng, tay Tạ Lan Sinh siết lấy kịch bản, nói anh cần suy nghĩ đã. Xưởng cũng chẳng bức bách thêm, để anh rời đi, chính là phút cuối cùng lại khuyên một câu: “Lan Sinh à, đừng nghĩ quá nhiều, có thể quay phim chính là chuyện tốt”.

Tạ Lan Sinh nói anh đã hiểu, kế tiếp trở về phòng ngủ của mình, lôi ra một cái chậu rửa mặt sắt có hình cá chép hồng từ dưới gầm giường, thả xuống mặt đất. Chậu rửa mặt nghiêng ngả vài vòng trên mặt xi măng mới dừng lại, phát ra một trận vang chói tai. Tạ Lan Sinh châm điếu thuốc, dùng răng cắn, hơi híp lại đôi mắt, qua làn sương khói xanh trắng, nhìn kỹ càng từng chữ trong《 Loạn thế nhi nữ 》do mình viết nên.

Xem xong, một tay anh cầm kịch bản, một tay cầm thuốc lá, dí vào một góc kịch bản, châm lửa đốt. Ngọn lửa cuối cùng bùng lên, Tạ Lan Sinh dùng tay phải quạt quạt, tay trái biến đổi góc độ, để cả cuốn vở bị thiêu đốt, kế đó ném nó vào trong chậu, rũ mắt nhìn.

Ánh lửa bừng bừng, ánh lên gương mặt xuân thì của anh.

Vài phút sau, câu chuyện của anh đã hóa thành tro tàn.

Điện thoại đường dài với quản đốc đang đi học, Tạ Lan Sinh nói, anh không chấp nhận làm “Đạo diễn thực hiện”, hy vọng xưởng có thể tin tưởng anh, để cho 《 Loạn thế nhi nữ 》chấn động sản lượng tiêu thụ. Đối phương nghe xong, trầm mặc. Vài giây sau, vì không muốn đắc tội với lãnh đạo bên trên —— chính là cậu của Trì Trung Hạc, quản đốc Quan nói: “Tiêu Tương hỗ trợ đạo diễn trẻ, song độ phổ biến của đạo diễn trẻ có phần hữu hạn, sẽ làm các tỉnh sản sinh băn khoăn, khiến xưởng Tiêu Tương không bán nổi doanh số bản phim khả dĩ.” Đối với bản thân quản đốc mà nói, “Không đắc tội lãnh đạo” vĩnh viễn quan trọng hơn so với một bộ điện ảnh. Một bộ phim chỉ là một bộ phim, mà “Đắc tội lãnh đạo” thì hậu họa vô cùng.

Song phương thật sự là không đi đến thỏa thuận, cuối cùng, Tạ Lan Sinh cực không nỡ nói: “Quản đốc Quan, tôi vừa mới ngẫm lại, cảm thấy rằng, bản thân có thể quá tự đại rồi. Giả như cục điện ảnh các tỉnh cũng không tin tưởng đạo diễn trẻ, vậy có lẽ, đạo diễn trẻ về mặt kỹ năng quả thật cần nâng cao hơn nữa, mà phương diện này nhóm lãnh đạo các cục điện ảnh rất có kinh nghiệm. 《 Loạn thế nhi nữ 》cho dù nương nhờ danh nghĩa đạo diễn lớn mà bán ra, cuối cùng chất lượng thành phẩm quá kém không đạt được hiệu quả mong muốn, không chỉ có ảnh hưởng thanh danh của tôi, mà còn ảnh hưởng đến đạo diễn Trì. Tôi muốn từ bỏ cơ hội này, để lại rèn luyện thêm.” Ý tứ này của anh mười phần rõ ràng, nếu nhất định phải thêm Trì Trung Hạc, anh sẽ không quay 《 Loạn thế nhi nữ 》.

Nhận được đáp án cuối cùng này, quản đốc vẫn chưa nhượng bộ, cuối cùng tạm thời cứ để nguyên như vậy.

Đối quản đốc Quan mà nói, nếu không thêm tên vào, để Tạ Lan Sinh tự quay, gã nhất định phải gánh vác trách nhiệm —— chuyện quá nan giải, bó tay không biện pháp, hành sự bất lợi. Nhưng nếu ngay cả Tạ Lan Sinh cũng không quay được, thì gã vẫn có thể báo cáo kết quả công tác. Tại giai đoạn này, gã đã nói hết những lời có thể nói, làm tất cả những chuyện có thể làm, Tạ Lan Sinh mềm cứng không ăn, là vấn đề của Tạ Lan Sinh. Tạ Lan Sinh được phân công tới, gã chung quy không thể đuổi đi, không cho quay phim cũng đã là trừng phạt nghiêm trọng nhất rồi.

Về phần cái 《 Loạn thế nhi nữ 》 kia, vẫn là dựa theo ý ban đầu tùy tiện tìm người quay là xong, không tính vào sàn lượng tiêu thụ của xưởng là được.

Gã làm quản đốc bốn năm năm, uyển chuyển đối phó trên dưới, là khôn khéo lõi đời như thế đó.

Tạ Lan Sinh vốn tưởng xưởng sẽ trực tiếp đưa kịch bản của mình cho Trì Trung Hạc quay, ai ngờ thế nhưng không có tiếp tục, xem ra mấy người bên trên vẫn là muốn chút thể diện.

............

《 Loạn thế nhi nữ 》 đột nhiên biến mất, Tạ Lan Sinh cũng có chút không yên.

Từ lúc 《 Tài vận hanh thông 》 do anh làm phó đạo diễn tiến vào hậu kỳ, anh bắt đầu đi tìm phim, đến lúc này đã tròn ba tháng. Khó khăn lắm mới lấy được một cái 《 loạn thế nhi nữ 》 không ai thèm, nghĩ câu chuyện, sửa kịch bản, cuối cùng lại vì Trì Trung Hạc muốn chiếm làm của riêng mà chết non.

Chỉ cần hồi tưởng lại câu “Để Trì Trung Hạc làm tổng đạo diễn, cậu làm “đạo diễn thực hiện”, Tạ Lan Sinh liền ghê tởm buồn nôn, tựa như ngửi được hơi thở thối nát lâu ngày trên đầu lưỡi thô ráp trong khoang miệng.

Không có cách nào khác, lại tiếp tục tìm cơ hội tốt thôi.

Nhưng, người mà xui xẻo thì uống nước mát cũng bị nghẹn. Không đợi xốc lại tinh thần, Tạ Lan Sinh lại nghe được một tin tức làm cho anh vô cùng kinh hoàng: Bộ phim duy nhất anh tham gia sau khi nhập xưởng, 《 Tài vận hanh thông 》 hơn ba tháng trước đã bị chết ngắc, không thể công chiếu, mà lúc đó bọn họ đang ở Thâm Quyến khí thế ngất trời quay phim! Là quản đốc Trương Phú Quý xem văn kiện xong quên nói, hiện tại xong xuôi toàn bộ mới vỗ trán nhớ ra! Nghe nói, mấy tháng trước, bởi vì chính sách có chút thay đổi, cục quản lý sự nghiệp điện ảnh lại tái thẩm định tất cả kịch bản, kết quả là, hai dự án của xưởng Tiêu Tương gồm 《 Tài vận hanh thông 》của Lý Hiền bị bắt ngừng, mà quản đốc Trương Phú Quý hồ đồ quên mất.

Tạ Lan Sinh thật sự không còn lời để nói.

Ông già Trương Phú Quý kia may mắn không phải quản đốc chính. Làm quản đốc chính, mà chuyện lớn như này cũng có thể quên. Nghe nói lúc ấy, Trương Phú Quý đang đẩy mạnh chuyện bán một bộ phim khác, định ngày hôm sau sẽ nói, nhưng tuổi dù sao cũng đã nhiều, ngủ xong một giấc liền quên sạch.

Tạ Lan Sinh vừa oán giận, vừa cùng đạo diễn chính Lý Hiền và phó đạo diễn Trương Khánh bị gọi vào văn phòng quản đốc.

Dáng người Trương Phú Quý không cao, có chút béo, bụng lại càng tròn xoe, áo sơ mi xanh căng chật, chiếc khuy chỗ rốn bị phần vải hai bên lôi kéo, thoạt nhìn nguy nguy hiểm hiểm.

Ông nhìn nhìn Lý Hiền, hỏi: “Lý Hiền, thân thể mẹ cậu có ổn không?”

Lý Hiền nói: “Mới vừa hóa trị xong, rất suy yếu ạ.”

“Ừm.” Trương Phú Quý nâng cái tay béo lên, “Trên bàn có một phần văn kiện, các cậu xem đi.”

Ba người tiến đến, phát hiện mặt trên phần công văn rõ ràng viết: 【 đình chỉ quay 《 Tài vận hanh thông 》, cả đoàn phim lập tức giải tán, quay về Trường Sa. 】

Xem xong, Lý Hiền nói:” Sao đến hiện tại mới nói chuyện này?” Trong giọng nói cũng mang theo oán trách.

Trương Phú Quý cũng không để bụng, ông xoay người, nhìn sân bên ngoài cửa sổ, nói, “Lý Hiền, Trương Khánh, Lan Sinh, tôi sắp sửa về hưu, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho các cậu.”

“???” Tạ Lan Sinh ngơ ngác.

Giọng của Trương Phú Quý lại vang lên: “Nhiệt huyết sáng tạo rất lớn của các cậu đối với 《 tài vận hanh thông 》, tôi đã thấy hết cả. Tổ quay các cậu hết ngày dài lại đêm thâu sửa kịch bản, thu xếp, quay chụp. Lý Hiền, Trương Khánh thật lâu rồi không hưng phấn như vậy, Lan Sinh vừa tới, đối với lần đầu của bản thân cũng có kỳ vọng thật lớn. Mấy ngày nữa tôi sẽ liên hệ với bên trên, khả năng sẽ có chút biến chuyển...... Dù sao phim đã quay xong rồi, xưởng cũng đã tốn rất nhiều tinh lực. Lãnh đạo căn cứ tình huống thực tế có thể sẽ thả cho chúng ta một đường sống*.”

*Nguyên văn: 放咱们一马 ( phóng cha môn nhất mã)

Tạ Lan Sinh: “!!!”

Đến lúc này anh rốt cục đã tỏ.

Đại quản đốc Trương Phú Quý, chưa bao giờ quên chuyện “ngừng quay”.

Ông là cố ý không chấp hành!

Sang năm ông sẽ chính thức về hưu, cũng không có hoạn lộ gì để đi, vì thế ông ôm toàn bộ trách nhiệm lên trên thân mình, nói là bởi ông quên không thông báo nên mới quay thành phim. Tiến thoái lưỡng nan, xem cục điện ảnh có căn cứ tình huống thực tế mà duyệt chiếu không. Hiện tại gạo đã nấu thành cơm, nhóm lãnh đạo lớn của cục điện ảnh cũng chẳng phải đều không có tình người, thông qua hay không cũng chưa biết chắc.

Mọi người trong toàn xưởng đều nói quản đốc Phú Quý yếu đuối, không có thủ đoạn không có quyết đoán, ở xưởng Tiêu Tương mấy chục năm vẫn là phó xưởng. Nhưng, Tạ Lan Sinh nghĩ, chỉ có mấy người bọn họ biết, phó quản đốc Trương trước năm về hưu đã từng bùng lên anh dũng thế nào, không chấp hành mệnh lệnh của “Cấp trên”, xem như mù mắt, chỉ để bảo vệ hai bộ phim. Trương Phú Quý, tại năm 69 tuổi này, đột nhiên nổi loạn một hồi.

Tạ Lan Sinh hít sâu một hơi, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thái dương treo trên cành cây trụi lủi, phủ lên vạn vật một tầng sáng mỏng manh.

Lý Hiền rõ ràng cũng thực khiếp sợ, mấy người bọn họ xin lỗi, cảm tạ, cuối cùng ra khỏi văn phòng.

Tương lai đến tột cùng sẽ thế nào.

Sự anh dũng cuối cùng của Trương Phú Quý đổi lấy được kết quả, là một bước thối lui. Nghe nói, khi kiểm duyệt phim, trong ngoài phòng thẩm định là người của sáu ban nghành, đông nghìn nghịt, bao gồm Tỉnh ủy, chính quyền tỉnh, cục Quảng Điện, Bộ văn hóa, Ủy ban kế hoạch, Bộ dân chính, còn có lãnh đạo xưởng Tiêu Tương. Kiểm duyệt tiến hành cả một ngày, từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, Lý Hiền thêm cả đạo diễn khác cuối cùng nói đến khàn cả giọng. Sau đó, để cân đối, đối với hai bộ phim của xưởng Tiêu Tương vốn phải ngừng nhưng lại cố ý vô tình* làm ra thành phẩm, sáu đại ủy ban cùng chung một ý, chính là một bộ 《 Tài vận hanh thông 》 của Lý Hiền được thông qua, có điều rất nhiều ý kiến yêu cầu đạo diễn tiến hành chỉnh sửa. Đồng thời, nghiêm túc phê bình Trương Phú Quý.

*Nguyên văn: 阴差阳错( âm soa dương thác): mang ý vì một vài nhân tố ngẫu nhiên mà tạo thành sai lầm.

Đối với kết quả này, Trương Phú Quý là đã nghĩ tới. Ông dùng sự “Kháng mệnh bất tuân” của mình để bảo vệ một bộ trong đó, không để cho toàn bộ bị chôn vùi*.

*Nguyên văn: 折戟沉沙 ( chiết kích trầm sa): kích gãy chìm trong bùn, mang nghĩa thấy bại vô cùng nặng nề.

Song Tạ Lan Sinh vô cùng mờ mịt.

Anh nghĩ, sau khi tốt nghiệp, suốt hai năm, anh đã làm cái gì vậy?

À. Năm thứ nhất thì chờ đợi phân công, đoạn trước năm thứ hai thì làm phó đạo diễn, nhưng cuộn phim lại chẳng thể công chiếu, kế đó thì muốn đảm nhận đạo diễn chính, cuối cùng lại làm đến ngọc nát đá tan. Suốt hai năm, chẳng làm gì nên hồn, anh đại khái cũng quá đen đủi.

Anh còn được mấy lần hai năm đây? Hai mươi? Hay Ba mươi? Bắt được linh xà*, mà lại giống như bị vứt bỏ nơi hoang vu.

*Nguyên văn: 灵蛇在握 ( Linh xà tại ác): theo tích cổ đời nhà Tuỳ có người gặp được một con rắn lớn bị đứt đoạn, ông chữa trị cho nó và được trả ơn bằng viên linh châu. Mang ý nghĩa nhận được cơ hội lớn, quý giá.

Liên tiếp phát sinh những việc ngoài ý muốn tựa như những mũi nhọn đâm trong lòng, vừa nhanh lại vừa sâu, khiến anh đau đớn. Mà những thứ này dẫu có nhổ ra, miệng vết thương trống rỗng cũng lạnh lẽo. Anh ngơ ngẩn liên tiếp mấy ngày liền, nói chuyện với ai cũng chẳng tập trung. Chỉ cảm thấy âm thanh của trai gái già trẻ lớn bé to to nho nhỏ cao cao thấp thấp xung quanh trộn lẫn lại thành một đống hỗn loạn vô cùng không thể phân biệt, thời gian dường như đình trệ lại.

Trong khoảng không mê man, Tạ Lan Sinh lại nghĩ đến Tôn Phượng Mao khoa nhiếp ảnh. Lúc trước anh từng nghe người ta nói, Tôn Phượng Mao là đang “Tự mình quay phim”.

Tự mình quay.

Anh lại nhớ đến kịch bản mà bản thân một mực mong nhớ kia.

Giả như anh cũng “Tự mình quay”, thì sẽ không còn bị người khống chế nữa.

Một đời người chỉ có được vài cái chục năm, mà điện ảnh phải học tập suốt cả đời. Anh không muốn lại bỏ phí, anh muốn làm chuyện mình thích —— dùng hết khả năng quay thật nhiều phim.

............

Tạ Lan Sinh cưỡi tàu hỏa trở về Bắc Kinh một chuyến, ở tại nhà khách chuyên dụng bên cạnh cổng trường học, một gian 10 đồng.

Anh lại hẹn Tôn Phượng Mao ra ăn một bữa no căng, hỏi thăm như thế nào mới có thể tự quay phim được.

Con người Tôn phượng vô cùng nhiệt tình, cậu nói với Tạ Lan Sinh: “Chúng ta tự quay xong phim thì có thể thử mua giấy phép xưởng! Mua của 16 xưởng quốc doanh ấy! Trước lúc quay có thể thử xem!”

Tạ Lan Sinh nói: “Chúng ta áp dụng xã hội tư bản, mua giấy phép cảm giác không quá đáng tin. Hơn nữa, bộ phim này của tôi mua không được.”

“À......” Tôn Phượng Mao nói, “Vậy mang ra nước ngoài dự thi! Chỉ cần nội dung có thể gây rung động, sẽ có công ty đến mua bản quyền, quảng bá tại nước ngoài, chúng ta có thể thu hồi phí tổn. Nhưng sau khi thu được phí bản quyền, cậu phải đem thu nhập bản quyền ra để trả nhà đầu tư. Cậu tìm một vài người chịu bỏ vốn, tự quay lại thêm chế tác, nếu như suôn sẻ có thể bán bản quyền thì phân chia tiền lãi theo định mức. Cậu đã nghe nói qua từ đầu tư này chưa? Mua cổ phiếu cũng là đầu tư, có thể lỗ mà cũng có thể kiếm lời.”

Sau khi quay 《 Tài vận hanh thông 》, Tạ Lan Sinh cũng đã hiểu “Đầu tư”, anh nhíu mày, hỏi Tôn Phượng Mao: “Công ty nước ngoài có thể chi 30 vạn mua bản quyền điện ảnh của chúng ta ư?” Đây quả thực là con số trên trời.

Tôn Phượng Mao nói: “Người ta đều là bán cho từng quốc gia. Cậu bán cho nước Anh, kiếm được một phần; bán cho nước Pháp, lại thêm một phần; bán cho Nhật Bản, lại có một mớ nữa. Cậu nghĩ xem, trên thế giới có bao nhiêu quốc gia? Hơn nữa, 30 vạn nhân dân tệ, 6 vạn đôla, người ta cũng chẳng xem là nhiều đâu. Tớ hỏi thăm qua rồi, có vài công ty nước ngoài thậm chí còn bỏ cả trăm vạn đôla mua bản quyền đó.”

Tạ Lan Sinh cái hiểu cái không, gật gật đầu.

Tôn Phượng Mao lại nói: “Đi con đường này, sẽ không phải đi làm tại xưởng, cũng không cần lấy giấy phép xưởng, lại càng không cần phải chịu kiểm duyệt.”

Tạ Lan Sinh cúi đầu “ừm” một tiếng, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng.

............

Lại quay về Tiêu Tương, Tạ Lan Sinh nghe nhóm đồng nghiệp nói, trong ba bốn ngày anh không ở đây có một vị lãnh đạo ghé đến. Vị lãnh đạo này tại cuộc họp có hỏi về người tốt nghiệp “Bắc Điện” hiện tại đang được bồi dưỡng như thế nào, thư ký của quản đốc Quan lại trả lời: “Tốt nghiệp đại học xong còn quá trẻ, chỉ có thể tạm thời làm phó đạo diễn, thế nào cũng phải rèn luyện năm năm mới có thể chân chính đảm đương trọng trách.”

“......” Nghe được chuyện này, đầu óc Tạ Lan Sinh tê rần.

Giống có con ong chui vào trong tai, không phải một con, mà là một đám, ong ong phát ra thật nhiều tiếng cánh vỗ.

Năm năm!!

Tạ Lan Sinh cũng không rõ lời nói của Tiêu Tương trước lúc phân công là để lừa gạt anh, nói có thể quay phim, chỉ để lấy được một người tốt nghiệp Bắc Điện, hay bởi vì vụ《 Loạn thế nhi nữ 》 mới quyết định cái “Năm năm” này. Chẳng hạn như, vì để không đắc tội lãnh đạo trên tỉnh liền không chút do dự hy sinh anh.

Bất kể cái nào cũng đều thực ghê tởm.

Vứt mẹ nó năm năm rèn luyện, Tạ Lan Sinh nghĩ: Không chịu nổi nữa rồi, ông đây mặc kệ.

Ông, không, làm, nữa.

Anh chịu đủ rồi.

Thêm năm năm rèn luyện, thì anh tốt nghiệp đã tròn bảy năm, vẫn không thể quay câu chuyện mà anh thực sự muốn. Huống hồ, năm năm sau là tình trạng gì cũng hoàn toàn không biết chắc —— giấy phép một năm chỉ có một hai cái, thật sự có thể đến chỗ anh sao? Phim ảnh về bản chất chẳng phải chỉ là viết nội dung rồi quay hình hay sao, sao chỉ có nhóm đạo diễn lớn mới có tư cách tiến hành sáng tác chứ?

Bỏ đi, anh nghĩ. Vứt mẹ nó cái đạo diễn thực hiện, cái phó đạo diễn, cái 18 điểm sửa đổi, cả cái không thể công chiếu đi.

Thích thế nào thì làm thế đó đi, sướng trước rồi nói sau, hết thảy hậu quả anh đều chấp nhận, lại nói chưa chắc đã thê thảm đến vậy. Câu chuyện đó không muốn chờ nữa, anh phải đi quay kịch bản của mình.

Tạ Lan Sinh hạ quyết tâm xong không còn hoang mang không còn do dự, anh vừa đi làm, vừa nói chuyện “Đầu tư” với tất cả họ hàng bạn bè giàu có.

Chính là tiến triển cũng không thuận lợi. Lúc này, gia đình giàu có được gọi là “Vạn nguyên hộ”, mang ý có một vạn gởi ngân hàng, hai ba mươi vạn là một món kếch xù, nhưng quay phim chính là cần nhiều tiền như vậy. Anh quen một vài người hành nghề tự do*, cũng biết vài người chơi cổ phiếu, nhưng, dẫu cho kinh doanh ổn không lo lỗ, giá cổ phiếu chỉ tăng không giảm, nhóm người này sau một đêm phất lớn còn dùng hẳn “Điện thoại di động”, đối với chuyện bỏ vốn quay phim lại đều né tránh e sợ, căn bản không tin Tạ Lan Sinh.

*Nguyên văn: 下海 ( hạ hải): xuất hiện khi TQ mới mở cửa, kinh tế thị trường phồn vinh, một số người rời bỏ các cơ quan nhà nước để kiếm tiền ở những mảng tự do hơn – baidu

Tạ Lan Sinh hỏi Tôn Phượng Mao, cậu ta là như thế nào kiếm được đầu tư. Tôn Phượng Mao nói: 【 Tớ có một họ hàng bên Hongkong,ông ấy rất thích kịch bản của tớ. 】

Họ hàng bên Hongkong......

Tạ Lan Sinh không có họ hàng ở Hongkong.

Hết thảy ấn tượng của anh về Hongkong đều đến từ lều chiếu bóng*. Bắt đầu từ năm 1985 năm, “Thứ tốt” mang tên lều chiếu bóng trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ thành thị, đám đàn ông thích ngồi trong đó xem phim xã hội đen Hongkong. Lúc mới nổi thì chất lượng hình ảnh rất kém, đều là phục chế lại từ băng VHS gốc, truyền từ lều nọ sang lều kia, hình ảnh rung giật, vô cùng mờ mịt, nhưng sau này không còn như vậy nữa, bản thu liền có phương pháp lấy trực tiếp từ Thâm Quyến về.

* Nguyên văn: 录像厅 ( lục tượng thính): tui đoán nó như kiểu cái rạp quây lại rồi chiếu lên cái tấm vải bạt ấy. Lúc nào kiếm được từ chuyên môn hơn thay sau.

Tạ Lan Sinh tại những lều chiếu bóng tối tăm mù mịt khói thuốc lượn lờ khắp chốn, không xua nổi mùi hôi hám cùng mùi khai, xem hết《 Anh hùng bản sắc 》《 Anh hùng bản sắc 2》《 Điệp huyết song hùng 》《 Tung hoành tứ hải 》 vân vân của đạo diễn W. Trong suy nghĩ của Tạ Lan Sinh, viên ngọc phương đông Hongkong là chốn xa hoa truỵ lạc đồi trụy ăn chơi, các bang phái lớn phân chia địa bàn, cảnh sát xã hội đen ngày đêm sống mái, bách tính mỗi ngày đều thấy cảnh bắn giết.

Hongkong cách anh quá xa.

Anh chỉ có thể tìm người xung quanh.

Anh trộm nghĩ, lại trộm làm, cảm thấy lo lắng, lại cảm thấy kích thích.

Anh sinh ra lớn lên tại thủ đô, giờ lại ở phương nam mưu đồ gây rối.

Đến tháng ba, khi Tạ Lan Sinh hết đường xoay xở, chuyện “Đầu tư” đột nhiên có chuyển biến.

Một vị trưởng bối của Tạ Lan Sinh trong tay nắm mười vạn đồng nhưng lại không biết xử trí như thế nào, ngày ngày đêm đêm hãi hùng. Người họ hàng vốn là một trưởng phòng bộ phận tuyên truyền tỉnh Hắc Long Giang, năm 80 đến Thâm Quyến công tác. Ông lợi dụng việc thực hiện cơ chế giá kép* sau cải cách, còn có quan hệ bản thân tích góp nhiều năm tại tỉnh Hắc Long, từ Thâm Quyến bán buôn giấy báo sang tay cho tòa soạn báo Đông Bắc, thoáng cái lời tận mười vạn đồng. Vậy là bị dọa sợ, không dám đụng vào, nhưng mười vạn đồng đã tới, nóng hôi hổi trong túi tiền. Phải biết rằng, mua đi bán lại là trái pháp luật, cái này gọi là “Đầu cơ trục lợi”, sau năm 82 còn bị nghiêm phạt, bị xem như phá hoại kinh tế. Mấy vị đại vương của “Ngũ kim Đại vương” “Đồ điện Đại vương” này còn từng bị truy nã toàn quốc, tuy sau này cũng nới lỏng hơn, tám đại vương cũng được sửa lại án, song tội danh vẫn còn đó, người thân căn bản không dám dùng tiền. Huống chi ông còn là “Nhà buôn” trong cái án nghiêm trọng nhất là quan chức “Buôn bán”, năm trước còn bị nghiêm túc chấn chỉnh.

*Nguyên văn: 双轨制 ( song quỹ chế): chế độ chuyển đổi giá từ hệ thống kinh tế kế hoạch sang hệ thống kinh tế thị trường được thực hiện trong giai đoạn đầu cải cách kinh tế ở Trung Quốc đại lục. Theo hệ thống giá kép, cùng một mặt hàng có một mức giá cố định theo chỉ số kinh tế kế hoạch của đất nước và một mức giá khác được điều chỉnh tự do theo cơ chế cung cầu thị trường bên ngoài – zhihu

Tạ Lan Sinh nghe được, liền dùng điện thoại của đơn vị liên hệ, thuyết phục: “Ngài mang mười vạn đầu tư vào, cháu quay xong sẽ hoàn trả, khoản tiền này liền có nguồn gốc, là...... ừm, báo đáp đầu tư. Chúng ta cũng không nói là để quay phim, mà nói dùng để buôn bán. Nếu phim bán được bản quyền, cháu trước trả lại phần đầu tư, lợi nhuận còn lại chia 50/50...... Ngài xem như vậy được không ạ?”

Anh nói toàn bộ sự thật ra, để cho đối phương lựa chọn. Người họ hàng ngẫm nghĩ, cảm thấy mười vạn kiếm được này khẳng định vĩnh viễn không dùng nổi, có thể rửa* một lần thì cứ làm đi. Rửa xong bất kể nguồn gốc thế nào đều tốt hơn nhiều so với “Đầu cơ trục lợi”, muốn chơi ném lia** thì cứ chơi đi. Vì thế song phương viết giấy nợ —— Tạ Lan Sinh ở Hồ Nam mở quán, nếu buôn bán lãi liền chia cho ông. Số tiền trên giấy tờ rất nhỏ, mà Trên thực tế là tròn mười vạn. Tạ Lan Sinh cam đoan gặp phải sơ xẩy gì cũng tuyệt đối không tiết lộ nguồn tài chính, sẽ mà sẽ nói mượn từ Hongkong.

*Rửa ở đây là rửa tiền nhớ.

**Nguyên văn: 打水漂 ( đả thủy phiêu): trò chơi ném cho đá nẩy trên mặt nước. Cũng mang ý nghĩa tiêu hao, phung phí vào việc gì đó.

Lá gan Tạ Lan Sinh cũng lớn, cảm thấy bản thân quay phim, bán phim, tham gia một vài triển lãm điện ảnh nhỏ, sẽ không bị người phát hiện ra. Về phần vị họ hàng kia, không dám lên tiếng, lại càng không vấn đề gì.

Tạ Lan Sinh không nghĩ tới, sau khi ký giấy “cho vay”, vị họ hàng kia càng nghĩ càng thích, lại lôi kéo đến một nhà buôn nữa. Đối phương cũng muốn đầu tư điện ảnh, cũng là mười vạn đồng.

Thoáng chốc có 20 vạn đồng, Tạ Lan Sinh vô cùng phấn khởi.

Anh tính toán, tiết kiệm một chút, 25 vạn có thể quay xong 《 Gốc rễ 》, mà phí tổn chủ yếu dùng cho mua phim nhựa cùng tráng phim. Chi phí “Quay phim” quá cao, mua phim tráng phim chí ít cũng mất hai ba mươi vạn.

Anh nghĩ, 80% đã thu xếp được, 5 vạn đồng cũng sẽ dễ dàng gom góp được.

............

Nhưng trớ trêu lại không được như mong muốn.

5 vạn đồng cuối cùng này vô luận như thế nào cũng không gom nổi. Hai thương nhân kia cũng không quen nhà buôn nào khác, bó tay không biện pháp, mà nhóm người thân kiếm tiền đứng đắn thì đều cảm thấy anh không đáng tin. Mama đối với chuyện anh không ngoan ngoãn đi làm ở xí nghiệp nhà nước mà lại muốn đi làm phường vụng trộm liền cực kỳ phẫn nộ, bất hạnh vì không dậy nổi anh.

Anh phiền lòng đến ngủ không yên. Để gom tiền, anh thậm chí còn diễn Gozilla ở vườn bách thú, một ngày 10 đồng, người phụ trách tại vườn bách thú đích vẫn thường khen “Tạ Lan Sinh cậu diễn hay ghê nha!”

Từng chút từng chút thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới tuần cuối tháng ba.

Trong xưởng có một cơ hội tuyệt hảo đi thăm “Hollywood”. Ai cũng muốn đi chuyến du lịch được đài thọ này, cuối cùng, Tạ Lan Sinh tốt nghiệp đại học, lại biết tiếng Anh được bổ sung vào danh sách, làm phiên dịch cho cấp lãnh đạo. Anh sẽ cùng vài vị lãnh đạo và đạo diễn lớn xưởng Tiêu Tương đến LA khảo sát học tập.

Dẫu chỉ là kiêm chức phiên dịch, Tạ Lan Sinh cũng vô cùng quý trọng.

Hồ Nam Trường Sa đến Los Angeles căn bản không có tuyến bay thẳng, Bắc Kinh đến Los Angeles cũng không có. Một nhóm mười mấy người bọn họ trước sau trải qua ba lượt đổi máy bay mới đáp xuống Thiên sứ chi thành.

Chốn này một bên là biển rộng, một bên là sa mạc. Mâu thuẫn, mà xinh đẹp, cơ hồ vĩnh viễn rực rỡ ánh dương.

Bọn họ đi xem mấy công ty, học một ít kỹ xảo quay phim, thăm thắng cảnh, mua quà, vào buổi tối trước khi rời đi lại đi vào một casino.

Là casino lớn nhất LA.

Có một vài người đã từng thấy qua, nên không tới, những người còn lại thì vô cùng hiếu kỳ, lôi kéo phiên dịch cùng Tạ Lan Sinh đến xem chốn sa đọa trụy lạc tuyệt đối không có khả năng tồn tại trắng trợn như vậy trong nước.

Mọi người sau khi vào casino liền phân tán, tự mình dạo quanh, đích thân chơi thử.

Tạ Lan Sinh vòng qua vòng lại mấy hồi giữa bàn đánh bạc, phát hiện cơ bản tất cả đều là “21 điểm”. Từ phim Hongkong trong lều chiếu bóng anh đã sớm biết quy tắc của nó, có điều tận mắt nhìn người chơi vẫn có cảm giác không giống nhau.

Đứng chia bài tại một bàn cá cược là một thanh niên Hoa kiều, ngũ quan anh tuấn, mười phần chói mắt, mà đẹp nhất chính là đôi mắt, đen nhánh, sâu thẳm tựa hồ nước. Y mặc âu phục chia bài, Tạ Lan Sinh là lần đầu thấy có người Trung Quốc mặc âu phục mà phần ngực căng đầy như vậy.

Tạ Lan Sinh cứ cảm thấy bộ dáng tay chia bài đó vô cùng quen mắt, suy nghĩ nửa ngày nhớ ra —— y đặc biệt giống Sân Dã mới vừa giành được giải ảnh đế Hoa Kiều tại Châu Âu. Tạ Lan Sinh ban đầu cho rằng người này chính là Sân Dã, dù sao đối phương cũng đang ở tại LA. Sau lại cảm thấy khả năng không lớn, bởi cha dượng của Sân Dã là vị old money vô cùng nổi tiếng, người ta cũng cực kỳ thuận lợi, sao có thể làm chia bài chứ, hai người hẳn chỉ là tương tự thôi. Huống chi Sân Dã trong phim chính là đóng một thanh niên nông thôn, cũng nhìn không ra bộ dáng vốn có, rất dễ dàng bị nhận nhầm. Có khả năng, nhìn thấy giống chưa chắc là y, nhìn không giống ngược lại là y.

Cảm giác được ánh nhìn chăm chú, tay chia bài nâng mắt, đánh giá trên dưới anh một phen.

Tạ Lan Sinh thu hồi lại ánh mắt.

Mười phút sau, anh đứng trước máy đánh bạc.

Thứ đồ chơi này vô cùng đơn giản, nhét tờ đô la vào, rồi ấn nút, là liền xong, những vật trong màn hình bên trên sẽ tự chuyển động. Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy bản thân vất vả lắm mới đi được một chuyến, hẳn phải trải nghiệm một chút. 21 điểm anh không dám chơi, máy đánh bạc thì không thành vấn đề.

Tay Tạ Lan Sinh mò mò trong túi, lấy ra tờ 100 đôla, anh vội vàng cất lại, lại lục tìm, lúc này móc ra được tờ 1 đôla.

Anh vừa nãy đã xem, mức tối thiểu của máy đánh bạc là 50 xu một lần, tối đa là 50 đôla một lần, bội số lên đến 100 lần. 50 đôla anh không dám chơi, 50 xu thì có thể, thử xem thôi, coi như một lần trải nghiệm nhân sinh. Phải biết rằng, toàn bộ thu nhập của anh mỗi tháng gom góp lại chỉ có 250, nhân dân tệ.

Thế nhưng, ngay tại lúc Tạ Lan Sinh nhét 1 đô vào, ngón tay anh đột nhiên dừng lại.

Đợi đã......

Ai nấy đều nói cờ bạc đãi tay mới, là thật phải không?

Ma xui quỷ khiến, anh nhìn về phía chiếc máy nằm ở một góc cách đó mấy mét.

Không người, vắng vẻ, một lần năm mươi.

Nếu có thể trúng mức cao nhất gấp 200 lần, sẽ có một vạn đôla...... Năm vạn nhân dân tệ.

Con số định mệnh.

Hai đường ánh mắt của Tạ Lan Sinh gắt gao cắm lên trên nó.

Anh tổng cộng có thể chơi bốn lần.

200 đôla, 1000 nhân dân tệ, đây là toàn bộ tích lũy của anh. Tuy anh đã công tác một năm, ăn ở xưởng, ở tại xưởng, xong đi tới đi lui Bắc Kinh mấy lần, cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu. Lần này đến Mỹ tham quan phỏng vấn, để ngừa vạn nhất, anh mang toàn bộ ở trên người.

200 đôla này, có nên phung phí không?

Anh tự nhắc bản thân bình tĩnh, đừng có phát điên. Xác suất thắng gấp 200 lần quá nhỏ, ấn rầm rầm vài cái, 1000 mất tăm, quá ngu ngốc.

Chính là, nhỡ đâu......? Ngộ nhỡ thật sự, vận khí tay đánh bạc mới đỏ thật thì sao?

Chiếc máy tĩnh lặng đứng nơi đó, làm cho tâm Tạ Lan Sinh ngứa ngáy, tay cũng ngứa, tựa như có cái móc câu nào đó đang khẽ khàng móc vào mình. Anh nhớ tới Siren trong thần thoại Bắc Âu quyến rũ thủy thủ —— ả dùng giọng ca thu hút thủy thủ, khiến tất thảy bọn họ chôn thây nơi biển rộng.

Dốc hết vốn liếng, được ăn cả ngã về không, hai câu này làm cho Tạ Lan Sinh có chút háo hức, có chút váng vất.

Máu liều trên thân thanh niên văn nghệ của anh lại sôi sục.

Làm đạo diễn, đều đặc biệt có cảm tình* với “Vận mệnh”. Anh nghĩ, có lẽ nào, casino này chính là sự khởi đầu thật sự cho nhân sinh của anh ngày hôm nay? Anh cùng đường, gần như tuyệt vọng, anh trả giá tất cả, liều chết giãy dụa, nếu kế tiếp vận mệnh xem trọng anh, thì từ nay về sau hết thảy đều có hi vọng. Trong phim đều là như vậy, nhân vật chính tại thời điểm mất đi hy vọng lại tạo ra kỳ tích, có được bước ngoặt**.

*Nguyên văn: 情有独钟 ( tình hữu độc chung): ý chỉ việc đặc biệt có cảm tình với người hoặc sự kiện đặc biệt nào đó, tập trung tâm tư cùng tình cảm dành hết cho người đó – baidu

** Nguyên văn: 峰回路转 ( phong hồi lộ chuyển): miêu tả đường núi khúc khuỷu quanh co, mang ý sau khi thất bại liền xuất hiện cơ hội biến chuyển mới

Anh không muốn lưu lại tiếc nuối, cho dù chỉ là tiếng than thở “Ngộ nhỡ năm đó thắng cược” của nhiều năm về sau.

Anh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Hầy, dù sao chỉ là 200 đô, 1000 nhân dân tệ.

So với 5 vạn như muối bỏ biển, lưu lại cũng không chẳng dùng được quái gì.

Cứ như vậy đi, con mẹ nó, mặc kệ.

Toàn thân Tạ Lan Sinh cứng ngắc ngồi lên ghế trong góc. Ngón tay anh phát run, nhét 200 đô vào. Lúc này, như không còn được hối hận nữa, “rầm” một tiếng ấn lên cái nút, tim đập thình thịch, từng chút đập lên yết hầu phát đau.

Màn hình hiện lên ánh sáng sặc sỡ, con số 7 cùng các hình vẽ khác nhanh chóng xoay tròn trên ổ trục. Máy đánh bạc này là “777”, tổng cộng ba hàng, đều tự xoay tròn, nếu tất cả đều dừng ở số “7”, chính là giải độc đắc.

Không được số nào, thua, mất 50 đô.

Lần thứ hai thứ ba, mỗi lần mất thêm 50 nữa.

Còn một lần nữa là hết...... Tạ Lan Sinh lại ấn nút.

Anh cũng không biết quy tắc trò chơi, chỉ có thể chờ máy cho mình kết quả.

Hàng thứ nhất dừng ở hình anh đào, hàng thứ ba là một đồ vật khác, hàng ba lại ra được anh đào.

Tạ Lan Sinh tưởng đã kết thúc rồi, ai ngờ máy báo cho anh hay hai hàng anh đào là thắng gấp đôi, vốn liếng của anh biến thành 150.

Thần kỳ như vậy sao......

Anh tiếp tục chơi, một hồi thua, một hồi thắng, một hồi không thua chẳng thắng. Hai trăm đồng kia mẹ nó thế mà chống đỡ thật giỏi, cứ dao động liên tục giữa 50 đến 150.

Mà khu vực trung tâm casino, nhân dịp ngừng giữa một ván, một thanh niên Hoa kiều cao to sấn đến bên cạnh Sân Dã, nói: “Yves, nhìn bên kia kìa...... con ma cờ bạc ăn mặc tồi tàn kia, mà lại không tiếc tiền chơi máy đánh bạc. Lại còn cược lớn nhất, 50 một lần, ha ha......”

Sân Dã nâng mắt: “Những người này sớm đã không cứu nổi rồi.”

Y nhận một bộ phim thương mại của đạo diễn Hongkong đề tài về “Thần bài”, thế nên, để quan sát bộ dáng thực tế giữa những người gọi là “Thần bài” đó, y liền đi làm chia bài bán thời gian. Nghề chia bài không quá khó làm, các casino lớn thường xuyên thông báo tuyển dụng, ngoại hình Sân Dã đẹp khí chất tốt, căn bản không cần tốn nhiều sức.

Cũng không biết đã ấn bao lâu, Tạ Lan Sinh đã có chút tê dại, cũng mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, suy nghĩ dẫn dần bay xa.

Mãi đến khi anh bị một hồi chuông vang chói tai dọa cho nhảy dựng lên!!

Trên màn hình, hình ảnh chúc mừng rực rỡ sắc màu. Mà chính giữa, ba hàng số “7” khuếch đại, co vào liên tục, tiếng chuông vang dội lớn đến thái quá, rung cả màng nhĩ của Tạ Lan Sinh. Một vài con bạc, du khách xung quanh cũng bị động tĩnh thu hút lại.

Hai tay Tạ Lan Sinh nắm chặt, không nhịn nổi, kêu to lên.

Có thứ tựa như quả cầu lửa sắp sửa lao khỏi cổ họng anh, anh không đè nổi, chỉ có thể rống to vài tiếng như vậy, để hơi nóng nơi trái tim theo đó tản bớt ra ngoài.

“A!!” Anh như điên cuồng, xoay người, trao cái ôm thật chặt với người da đen cường tráng ở phía sau.

Buông người kia ra, anh lại đi ôm người khác, rồi sau đó rút ticket vừa nhả ra, nhìn thoáng qua số tiền — một vạn USD. Anh nâng cao ticket, kêu to, chen chúc trong đám người, dùng tốc độ nhanh nhất một đường chạy về phía cashier. Trên đường đụng phải vài người, anh đều cười lớn, xoay người ôm lấy người ta, tựa như khiêu vũ, giải thích xong lại tiếp tục chạy, cuối cùng gần như bổ nhào lên quầy. Hẳn là rất đau, song anh hoàn toàn như chẳng thấy gì.

Sân Dã nhìn, cảm thấy ma cờ bạc thật bất chấp lý lẽ.

Làm trò cười, toàn bộ cuộc đời chỉ trông cậy vào thứ tài vật bất ngờ đó.

Sân Dã thu mắt, không nhìn nữa, thân thể y cao ngất thẳng tắp, ánh mắt lại lười biếng, tiếp tục chia bài cùng nhà cái.

Không bao lâu sau, Sân Dã được thay ca. Y cởi áo khoác âu phục, vắt trên tay, lại kéo lỏng nút thắt ca vát, gỡ chiếc khuy áo trên cùng, đi ra khỏi casino.

Lúc đi qua hẻm nhỏ thông đến bãi đỗ xe, y lại nhìn thấy con ma cờ bạc kia, bên cạnh mấy người bảo vệ sòng bài.

Ma cờ bạc đang nhảy lên nhún xuống, giương nanh múa vuốt. Hắn nhìn chăm chú vào một chỗ nào đó, một hồi đảo bước sang trái, hai cánh tay đồng loại duỗi về bên trái, một hồi lại dạo bước sang phải, hai cánh tay cũng đồng loạt đưa về bên phải, thực thần kinh.

Sân Dã đi qua, rốt cục biết ma cờ bạc là đang làm gì.

Trước mặt hắn có ba con mèo hoang, hắn đang làm ra đủ loại động tác khoa trương, để đám mèo hoang nhìn theo, chú ý tới hắn, trở thành tiêu điểm trong đường nhìn của mèo hoang.

Bộ dáng vô cùng hưng phấn.

Sân Dã: “..................”

Thắng một vạn, liền đến mức này sao.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một vạn đô, đây là bàn tay vàng duy nhất trong toàn bộ truyện...... Phải quý trọng...... Bởi vì này đoạn có chút công dụng, =w=.

Papa Panda* lần đầu ở Florida chơi 777 cũng trúng độc đắc..... nhưng ông chỉ chơi 50 xu...... Trúng 100 đô......

*Tên bộ phim của Quách Yến Kỳ, An Quân năm 2011 (Cbiz chả biết nhiều đâu, nên tui chỉ dựa vào phần dịch trên QT ;____;, nếu sai xin hãy chỉ bảo)

Đúng thế, chi phí quay phim 30 năm trước chính là hai ba mươi vạn, bây giờ cũng là hai ba mươi vạn là có thể quay được một bộ phim, bởi vì đắt nhất chính là in tráng.

Thời điểm đó rất nhiều phim độc lập đều là thương nhân Hongkong bỏ vốn, bất quá sớm nhất không phải mấy cái này. 《 Mẹ 》* của Trương Nguyên là do đơn vị tư nhân nhỏ bỏ vốn, 《 Ngày đông xuân 》** của Vương Tiểu Soái là kiếm người vay từ đông sang tây, 《 Tình nhân cuối tuần 》*** của Lâu Diệp cũng dùng tài chính tư nhân.

* “Mẹ” là bộ phim năm 1990 của Trương Nguyên, là bộ phim tiên phong nổi tiếng trong lịch sử điện ảnh độc lập Trung Quốc

** “Ngày đông xuân” – The Days: phim đầu tay năm 1993 của đạo diễn Vương Tiểu Soái, được quay hoàn toàn bằng hai màu đen trắng.

*** “Tình nhân cuối tuần” – Weekend Lover: Bộ phim sản xuất năm 1995

Những năm 90 còn có “Phim chết”, hiện tại cơ bản là yêu cầu sửa chữa, nói không dễ nghe là bóp chết, thử thách nhà sản xuất.

Sau khi phân công không thể quay phim cũng là vô cùng dễ thấy, đạo diễn Vương Tiểu Soái chính là vì “Nghe nói còn phải làm những năm năm” mà từ chức, tự đi quay. Sau khi chiêu sinh lại, những đạo diễn có bằng cấp nhận được coi trọng có thể tự chỉ đạo, song bộ phận rất lớn trong đó lại giống thế hệ trước, lũng đoạn giấy phép, không cho hậu bối có cơ hội, Phùng Tiểu Cương còn đặc biệt miêu tả hiện tượng này lúc đó.