Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 33



Buổi tối, hai người Tạ Lan Sinh cùng Sân Dã đến một nhà hàng ăn spaghetti, lại mua ít đồ lưu niệm cho đám Âu Dương Niếp Niếp, Sầm Thần. Lan Sinh rất chiều Âu Dương Niếp Niếp, luôn hy vọng cô được vui vẻ, mua một đống thượng vàng hạ cám, làm cho đại ảnh đế “Hừ” một tiếng. Anh vốn muốn mua đồ lưu niệm của AC Milan đích cho Sầm Thần, không ngờ Torino căn bản không bán, vì thế đành mua đồ của kẻ tử thù Juventus.

Tầm 0 giờ, bọn họ bay khỏi thành phố này. Lan Sinh dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, có chút thương cảm. Lúc này mưa tuyết đã ngừng, tháp nhọn Antonelliana có thể nhìn thấy rõ ràng, bốn phía nó cơ hồ đều là đèn đuốc lấp lánh sáng ngời, thi thoảng có dòng xe lũ lượt xuyên qua đường xá thành phố. Nơi phương xa, dãy Alps vẫn trầm mặc đứng sừng sững.

Tạ Lan Sinh nhủ trong lòng: “Bye bye, Torino.”

Máy bay càng bay càng cao, Torino, rốt cuộc đã không còn tăm tích.

............

Trải qua hai ngày tàu xe vất vả, Tạ Lan Sinh cùng Sân Dã rốt cuộc cũng đến sân bay quốc tế thủ đô, mỏi mệt vô cùng. Có điều may sao, bọn họ lập tức có thể trở về nhà của mỗi người mà ngủ đã đời.

Tại nơi nhập cảnh, sau khi Tạ Lan Sinh đưa hộ chiếu màu đỏ của mình qua, người kiểm soát biên Trung Quốc hết nhìn anh rồi lại nhìn hộ chiếu, tựa như đang xác nhận điều gì đó.

Tạ Lan Sinh: “......???”

Phát sinh vấn đề gì sao?

Đại náo thiên cung xong trở về, anh kỳ thật cũng có chút căng thẳng, không biết ngoài “Cấm quay 8 năm” còn có thêm thứ gì mới nữa hay không.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, anh nghĩ: Còn không cho anh nhập cảnh nữa hay sao? Điều này là hẳn là không thể chứ? Anh là công dân Trung Quốc tiêu chuẩn, anh còn có thể đi nơi nào nữa đây? Hic, phải trải qua quãng đời còn lại ở sân bay chăng?

Sau một lúc lâu, nhân viên nam kiểm soát biên Trung Quốc gật đầu với Tạ Lan Sinh: “Vâng, xin mời vào.”

“...... A, cảm ơn.” Tạ Lan Sinh thở phào một hơi: Xem ra đều là nhạy cảm quá rồi.

Anh xòe tay ra, khẽ để trên bàn, chờ kiểm soát biên trả lại hộ chiếu. Song chẳng ngờ rằng, đối phương khép hộ chiếu rồi đặt vào một góc bàn, vẫy cảnh sát sân bay đang tạm thời canh giữ ở một bên lại. Ngẩng đầu, nhìn Tạ Lan Sinh, giọng nam trung không nhanh không chậm, nói: “Vào đi, có thể về nhà rồi. Cuốn hộ chiếu này bị thu hồi lại.”

“Thu hồi sao?” Tạ Lan Sinh không phản ứng lại được, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thái độ của đối phương kỳ thật rất tốt, lại giải thích với Lan Sinh: “Cuốn hộ chiếu này đã bị thu hồi. Ngài muốn xuất ngoại thì xin mời đi cấp lại.”

“......!!!”

Đến lúc này, Tạ Lan Sinh rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đã phát sinh!

Hộ chiếu của anh thế mà đã bị hủy bỏ!!!

Biết việc này tuyệt đối không có đường thương lượng ở phía hải quan, Tạ Lan Sinh cũng chỉ có thể gật đầu, nói: “Vâng, cảm ơn, làm phiền ngài rồi.” Sau đó liền ngơ ngẩn nhập cảnh theo bản năng, ngay cả valy cũng quên xách, vẫn là Sân Dã đi phía sau giúp anh xách qua.

Tạ Lan Sinh hoàn toàn không ngờ hộ chiếu của mình sẽ bị thu hồi. Nói cách khác, anh không thể xuất ngoại nữa.

Sau khi bị chính quyền cấm anh vốn tính toán tiếp tục quay phim, cảm thấy rằng, cùng lắm thì lại bị cấm tiếp, cấm chồng cấm, cuối cùng thời hạn chồng chất vô hạn thậm chí đến tận bảy tám mươi năm.

Chính là hiện giờ...... Không thể xuất ngoại.

Vậy anh phải tham gia liên hoan phim thế nào đây? Làm sao bán được bản quyền đây?

《 Gốc rễ 》 có thể kiếm được 40. 5 vạn, cũng chỉ đủ để quay một bộ phim nữa.

Sau đó thì sao?

Sân Dã nhìn ra sự trở tay không kịp của Tạ Lan Sinh, nhẹ giọng an ủi: “Chẳng sao hết, không có ảnh hưởng gì. Tôi có thể tham gia liên hoan phim, cũng có thể đi đàm phán bán bản quyền.”

“Ừ......” Đối với những lời này của Sân Dã, Tạ Lan Sinh không để ở trong lòng —— Sân Dã chính là bạn của anh, sao có thể đi theo phục dịch* anh đến mức độ này chứ, y cũng chưa chắc sẽ tham gia những bộ điện ảnh kế tiếp của anh. Có điều, chí ít Sân Dã cũng có một điểm không sai, chính là, dẫu anh không thể đích thân xuất ngoại thì cũng có thể ủy thác người khác xuất ngoại. Chỉ là, chuyện ủy thác người khác đi bán bản quyền này suy cho cùng không quá bảo đảm, bởi vì người để tâm nhất đến tác phẩm chỉ có bản thân đạo diễn. Mà thấu hiểu tác phẩm nhất cũng chỉ có đạo diễn, bất luận thái độ hay kỹ xảo thì đạo diễn vẫn là người phù hợp nhất. Huống chi, trải qua liên hoan phim lần này anh cũng đã có kinh nghiệm, không phải người mới vào nghề. Vốn tưởng rằng lần đàm phán bản quyền kế tiếp sẽ càng easy hơn một chút, hóa ra, lại càng khó hơn sao?

*Nguyên văn 鞍前马后 (an tiền mã hậu): chỉ việc theo sát làm tùy tùng hầu hạ.

Đời người thật sự là luôn có sự “Ngạc nhiên thú vị”.

Tạ Lan Sinh nghĩ, xem ra sau này cần phải mời một nhà sản xuất nhạy bén một chút. Những công ty tiêu thụ Âu Mỹ cũng sẽ không đàm phán với người vớ vẩn nào, bọn họ chỉ gặp đạo diễn hoặc nhà sản xuất, tùy tiện nhờ người đi cuối cùng khẳng định không thu hoạch được gì. Lần này tám chín phần mười là nhờ việc “Tự quảng cáo”, không thì chắc cũng thua rồi.

Nhưng kiếm nhà sản xuất ở đâu đây? Trước kia chủ nhiệm sản xuất của Tiêu Tương cơ bản đều là mấy bác gái trung niên, quản tiền, quản người, giọng cực lớn.

“Quay phim” vốn đã khó lại càng trở nên gian nan hơn —— anh còn phải lôi kéo được một nhà sản xuất thật lợi hại nữa.

Trời ạ.

Ôi, đau đầu, bỏ đi, ngày mai rồi lại nghĩ.

............

Tạ Lan Sinh về đến nhà liền nói chuyện với mẹ về việc giành được giải thưởng lớn, còn kiếm được 40 vạn 5, Lý Tỉnh Nhu chẳng chút động tâm, lại nói: “Công tác tại xưởng quốc doanh còn tốt hơn!!! Con xem có ai ôm bát sắt xong lại còn muốn tự làm một mình không?! Người ta có ngốc đâu? Xưởng nhà nước cái gì cũng được bảo đảm, con thì ăn xong bữa nay lại phải đi lo bữa mai, tìm đối tượng cũng khó khăn chết được!!! Ngày hôm qua mẹ có hỏi dì hàng xóm xem có cô bé nào giới thiệu hay không, người ta liền nói không có! Vừa nghe đã biết là nói lấy lệ rồi!”

Tạ Lan Sinh: “......” Lại đến nữa rồi, yên tĩnh mười ngày xong lại đến nữa.

Có điều Lan Sinh vẫn dỗ dành: “Lãi ròng 15 vạn, con bán một bộ điện ảnh bằng người khác kiếm hai mươi năm, sau này ai mà nói đến con của mẹ, thì cứ quẳng sự thật vào mặt người đó.”

“Được rồi được rồi, không phải mỗi chuyện đó. Ăn ở với lương hưu các thứ chẳng có sắp xếp gì. Xưởng nhà nước có phân phối nhà ở, con thì sao?”

Tạ Lan Sinh không còn gì để nói. Hai năm nay mới vừa có “Nhà thương mại”, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, giá bình quân 1000 đồng/m2, Bắc Kinh lại càng cao hơn, anh khẳng định là mua không nổi.

Lý Tỉnh Nhu lại quở trách một trận, cuối cùng nói: “À, đúng rồi, giáo sư Vương Tiên Tiến ở Bắc Điện của con vừa mới gọi điện tới, nhắn sau khi về nhớ gọi lại.”

“Giáo sư Vương có nói là chuyện gì không ạ?”

Lý Tỉnh Nhu lại tức giận nói: “Ai mà biết!”

“......” Tạ Lan Sinh nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện lúc này là mười một giờ.

“Ngủ một giấc đã? Hay là cứ gọi nhỉ?” Tạ Lan Sinh sau khi chần chừ vẫn quyết định gọi điện thoại, bởi vì nếu không có chuyện gắp thì cùng lắm là không quá lịch sự, nhưng nếu thực sự có việc gấp thì khả năng hậu họa vô cùng.

Vương Tiên Tiến đúng là chưa ngủ, ông nói: “Lan Sinh, chúc mừng, nghe nói 《 Gốc rễ 》 giành được giải ‘Phim nhựa xuất sắc nhất’ tại liên hoan phim.”

“Dạ, cám ơn thầy, bản thân em cũng không ngờ đến. Bán được bản quyền cho Nhật Bản, Châu Âu thì ký đại diện, công ty Văn hoá phục hưng quốc tế trong vòng năm năm phải bán được 20 vạn bảng Anh, bằng không bồi thường 50%.”

“Ái chà, đúng là một kết quả tốt. Năng lực vận hành của công ty Văn hoá phục hưng quốc tế cũng rất mạnh.” Chúc mừng xong, Vương Tiên Tiến ở đầu microphone kia đột nhiên trầm mặc một hồi, rồi mới mở miệng, “Lan Sinh à, có một việc thế này, phó cục trưởng Phương của Cục điện ảnh nói hy vọng có thể trao đổi với em một chuyến.”

“Trao đổi ư?” Âm thanh của Tạ Lan Sinh uất ức, giống oán giận, lại tựa làm nũng: “Nói cái gì, còn cái gì để bàn bạc nữa. Ngay cả hộ chiếu của em cũng bị tịch thu rồi.”

Vương Tiên Tiến lại suy tính giây lát, mới tiếp tục nói: “Lan Sinh, em cũng đừng quá lo lắng. Quyết định xử phạt đã được hạ, sẽ không nghiêm trọng hơn nữa. Phó cục trưởng Phương nói với thầy, ông ấy chỉ là muốn nói chuyện với em, không phải nghiêm túc như vậy, em không cần sợ hãi.”

“Em đâu có sợ......” Được rồi, vươn đầu là một đao, thu đầu cũng là một đao, chơi luôn, đã là lợn chết há phải sợ nước sôi*.

*Nguyên văn 死猪不怕开水烫 (tử trư bất phạ khai thủy năng): Câu tương đương trong tiếng việt là “Điếc không sợ súng”

“Tám giờ sáng mai thì qua nhé. Em chờ lãnh đạo, chứ đừng để lãnh đạo chờ” Vương Tiên Tiến nói, “Có biết địa chỉ Cục điện ảnh không? Là ở...... Vào cửa thì nói mình tên Tạ Lan Sinh, đến tìm phó cục trưởng Phương là được.”

“Em biết ạ.”

“Trò chuyện xong thì điện thoại báo lại nhé.”

“Vâng ạ, cám ơn giáo sư Vương đã quan tâm.”

“Là chuyện nên làm. Hy vọng hết thảy của em đều thuận lợi.”

“Vâng.”

Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh nghĩ phó cục trưởng Phương rốt cuộc là muốn “Bàn” cái gì, nghĩ không ra được nguyên cớ, cuối cùng thế mà ngủ mất luôn, cũng xem như là ngủ yên ổn. Trong mộng anh lại trở về Torino, dưới mưa tuyết rào rạt nhìn thấy Sân Dã.

............

Sáng sớm hôm sau, Tạ Lan Sinh mặc bộ Âu phục gần 2000 đồng từ Torino vào, Ra khỏi nhà ngồi một đoạn tàu điện ngầm, đến Cục điện ảnh “Nhận lấy cái chết”. Anh muốn tỏ vẻ chú trọng một chút, căng thẳng một chút, sau đó chết nhẹ nhàng một chút.

Lần đầu được hẹn đến cơ quan trong lòng khó tránh khỏi có chút bồn chồn, nhưng mà, Tạ Lan Sinh biết, là phúc hay họa cũng không tránh khỏi, anh chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.

Phó cục trưởng Phương hơn 60 tuổi, có chút trắng, lại có chút béo, vuốt tóc đeo kính mắt, hai miếng thịt thừa lớn bên khóe miệng rõ ràng kéo trễ xuống, Tạ Lan Sinh vô cớ nhớ tới chú chó Sa Bì trong phim hoạt hình. Văn phòng của ông cực kỳ rộng rãi, một loạt giá sách xếp dựa tường, bàn làm việc đặt trước giá sách, sườn phía đông có chiếc sofa da lớn cùng một bàn trà màu đen, trên mặt bàn trà phủ kín báo chí.

Phó cục trưởng Phương mời Tạ Lan Sinh ngồi đối diện bàn làm việc, mười ngón đan xen, khẽ mỉm cười, kỳ thật vẫn rất hòa ái: “Lan Sinh à, biết mình đã phạm sai lầm gì không?”

Tạ Lan Sinh nói: “Biết ạ.”

Phó cục trưởng Phương thở một hơi dài: “Vậy, có biết đã bị xử phạt thế nào không?”

“Cũng biết ạ, ” Tạ Lan Sinh cũng cố gắng thể hiện bộ dạng thành khẩn nhất, “Trong vòng 8 năm không được làm công tác sản xuất điện ảnh.”

“Ừ, đúng.” Phó cục trưởng Phương vẫn duy trì tư thế mười ngón đan xen, lại rũ mắt nhìn mặt bàn, tựa hồ suy nghĩ phải nói như thế nào, sau một lúc lâu mới lại mở miệng, “Lan Sinh à, tuy tôi còn chưa có cơ hội xem bộ phim 《 Gốc rễ 》 này, nhưng cũng biết nó đã đoạt giải, có lẽ nó cũng đạt trình độ nghệ thuật với phạm vi tư tưởng đáng kể.”

“???”

Tạ Lan Sinh có một chút nghi hoặc.

Anh vốn đã chuẩn bị tốt sẽ bị Cục điện ảnh lên án gay gắt, chẳng ngờ, vị phó cục trưởng này thế nhưng lại bất ngờ khích lệ bộ phim của anh.

Ai ai cũng đều thích được công nhận, không khí căng thẳng trong phòng tức thì dịu đi rất nhiều.

Phó cục trưởng Phương lại tiếp tục nói: “Tôi đã xem báo chí Hongkong đưa tin về 《 Gốc rễ 》. Thành thật mà nói, tôi cũng cho rằng nó không quá giống với rất nhiều bộ điện ảnh hiện tại, có một vài điều mà đạo diễn trẻ các cậu muốn biểu đạt, một số nhận định đối với xã hội của các cậu nữa, rất tốt. Nội dung chủ đề này, cá nhân tôi cảm thấy cũng rất khá.”

Tạ Lan Sinh: “???”

Không đúng, đây là tình trạng kiểu gì vậy chứ?

“Lan Sinh à, cậu là một đạo diễn trẻ tuổi có tài hoa, ” Phó cục trưởng phương lại tiếp tục nói, “Dẫu đã phạm vào một sai lầm lớn, nhưng sau này cũng có thể sửa lại. Chúng tôi vẫn vô cùng hy vọng hai đạo diễn cậu cùng Phượng Mao đừng dễ dàng từ bỏ điện ảnh. Trong khoảng thời gian bị cấm quay này, các cậu có thể đi đường vòng*, làm ghi chép tại trường quay, đảm nhiệm trợ lý, thậm chí có thể viết kịch bản, đồng thời, tiếp tục học tập tiếp tục nghiên cứu, chớ lãng phí chuyên ngành của bản thân. Chỉ cần đừng làm đạo diễn điện ảnh, bên chúng tôi...... Cũng có thể mắt nhắm mắt mở. Cẩn thận ngẫm lại, thời gian này nói dài thì dài mà ngắn thì cũng ngắn —— những người khác ở xưởng sản xuất lớn ít nhất cũng phải đợi mất 6 năm phải không? Cậu đã quay được một bộ phim, chỉ cần có thể sửa chữa sai lầm thì vẫn có tiền đồ tốt như trước, Cục điện ảnh cũng vô cùng hoan nghênh cậu quay lại làm đạo diễn sau khi dỡ lệnh cấm.”

*Nguyên văn 曲线救国 (khúc tuyến cứu quốc)

“......”

Anh đã hiểu phó cục trưởng Phương vì sao muốn nói chuyện với mình. Cục điện ảnh cũng là luyến tiếc nhân tài, anh giành được giải thưởng lớn tại Torino, lãnh đạo Cục điện ảnh cục hy vọng anh đừng dễ dàng rời bỏ điện ảnh. Nhưng mà anh đã vi phạm quy định, để ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ thì vẫn phải cấm anh triệt để.

Có điều, đối với lời mới rồi của phó cục trưởng Tạ Lan Sinh vẫn là không tán đồng.

Anh cho rằng trong thời gian chờ đợi cũng đã làm lãng phí sự nghiệp của mình, hết thảy những thứ anh học được đều sẽ tan thành mây khói theo thời gian. Chế tác điện ảnh cũng cần luyện tập, tựa như học vẽ tranh hay sáng tác, chỉ nhìn không luyện nhất định sẽ thụt lùi, học bóng đá học bóng rổ cũng vậy. Huống hồ, anh luôn luôn cảm thấy thời gian gấp gáp, một đời chỉ có mấy chục năm, anh cần tổng kết, cần tiến bộ, không thể nào khổ sở đợi chờ. Đồng thời, Tạ Lan Sinh cũng cho rằng, trong lúc phí hoài thời gian đằng đẵng, sự xúc động, cảm xúc mãnh liệt, sáng tạo hay linh tính của anh, hết thảy đều sẽ bị mài mòn. Anh chính là muốn quay những suy tư của “Người trẻ tuổi” đối với Trung Quốc, hy vọng phơi bày trạng thái sinh tồn của người Trung Quốc đầu những năm 90. Đây là giai đoạn cuộc đời đặc biệt của anh để có thể quay ra được bộ phim, qua vài năm nữa, hết thảy thay đổi —— bản thân thay đổi, Trung Quốc cũng thay đổi, anh sẽ không thể làm được nữa.

Anh không chờ được. Anh phải quay. Anh muốn ghi chép cho chính mình, cũng muốn được ghi chép ngay lập tức.

Lúc này, đối phương là phó cục trưởng Phương, mấy lời đại nghịch bất đạo đó anh sẽ không nói khỏi miệng.

Hai người lại hàn huyên một lát, thái độ của Tạ Lan Sinh ngoan ngoãn, rốt cuộc, cũng tới thời gian phải từ biệt.

Phó cục trưởng Phương kỳ thật nhìn ra Tạ Lan Sinh đang tủi thân, cũng không vì sự “Ôn hoà nhã nhặn” của Cục điện ảnh mà dễ chịu hơn một chút. Ông mở miệng, muốn nói lại thôi, sau vài lần do dự, cuối cùng thở dài một hơi, nói mấy lời an ủi với người trẻ tuổi bị uất ức: “Lan Sinh này, kỳ thật, Cục điện ảnh cũng muốn cho đạo diễn trẻ các cậu một chút đường đi.”

“...... Dạ?” Cảm thấy không khí bất thường, Tạ Lan Sinh lại ngẩng đầu.

Phó cục trưởng Phương nói: “Chúng tôi kỳ thật cũng biết, mỗi người các cậu làm đạo diễn đều có kích thích sáng tác, muốn làm sáng tác, muốn được quay phim, thậm chí nhất định là phải được quay, chế độ giấy phép xưởng hiện tại là có gây khó dễ một chút với các cậu.”

Tạ Lan Sinh: “...... Dạ.”

Cậu xem sáng tác như sinh mệnh, ban đầu làm phim chui cũng đơn thuần là muốn quay phim. Quản đốc Quan bắt đợi năm năm, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện Tạ Lan Sinh đã chẳng thể tin tưởng những lời của gã, đó là cọng rơm cuối cùng đã đè chết con lạc đà anh đây.

Anh không rõ, vì sao “Sáng tác” lại phải có chỉ tiêu chứ? Vì sao lại phải quy định cứng nhắc mỗi năm chỉ có bao nhiêu cá nhân có thể tiến hành sáng tác vậy? Vì lẽ gì, nhóm đạo diễn lớn lũng đoạn chỉ tiêu, người trẻ tuổi lại chẳng thể sáng tác chứ? Lại vì sao, cả nước chỉ có 16 quản đốc có quyền quyết định ai có thể sáng tác ai thì không? Ca hát, khiêu vũ, hội họa, nhiếp ảnh, sáng tác các loại, đồng loạt đều như nhau. Chẳng lẽ bởi vì thích điện ảnh thì liền khác biệt sao? Ngay cả phim truyền hình cũng được thả lỏng.

Sự kích động trong lòng bọn họ thật sự rất khó đè nén, đợi mấy năm nữa mới được quay tiếp thì hết thảy cảm giác đã chẳng còn. Vốn dĩ, năm 1985, những kẻ yêu điện ảnh bọn họ nhìn những sinh viên Bắc Điện tốt nghiệp năm 82, 83 được xem trọng, song chẳng ai ngờ những đàn anh đó lại liên hợp với “Đạo diễn lớn” lũng đoạn giấy phép điện ảnh, khiến cho cánh cửa lại càng bị khép kín, không cho những hậu bối trẻ tuổi bất kỳ cơ hội nào để quay phim. Vì thế, trong lòng bọn họ dù có rất nhiều câu chuyện nhưng lại chẳng thể kể ra nổi một cái.

Nắp hộp đã mở ra, phó cục trưởng Phương lại thở dài nói: “Kỳ thật, Cục điện ảnh chúng tôi...... Cũng muốn vẽ đường cho đạo diễn trẻ mà. Ở xưởng sản xuất không thể làm phim, vậy tự chủ tài chính quay, tự thân tận hưởng, cũng là một biện pháp. Chúng tôi cũng không muốn hủy hoại những người trẻ tài năng đâu.”

“...... Vâng?”

Nghe được lời này, Tạ Lan Sinh bị lay động.

Cậu vốn tưởng rằng Cục điện ảnh làm đám bảo thủ ngồi tít trên cao, chẳng chút để tâm đến sự xót xa ngập tràn của đám người trẻ bọn họ, nhưng hóa ra...... Bọn họ cũng thấu hiểu sao?

Tất cả đều không giống như suy nghĩ.

“Chúng tôi vốn dĩ muốn bỏ qua, để xem sau này sẽ thế nào, thực sự có phát sinh không hay mới ngăn chặn, chí ít bây giờ cũng chưa sản sinh ra bất cứ kết quả không tốt nào.” Phó cục trưởng Phương vừa nói, vừa dùng tay phải vỗ vỗ lên xấp bản thảo bên cạnh, có chút đau lòng nói, “Nhưng mà, Tạ Lan Sinh, cậu là bị người ta tố cáo......!!”

“Tố cáo ư?” Tạ Lan Sinh ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng, anh hỏi: “Là ai......?”

“Điều này không thể nói.” Phó cục trưởng Phương nói, “Nhưng mà, không chỉ có một đơn tố cáo đâu, mà lại đến từ ba đạo diễn khác nhau, nói việc truyền bá của cậu ảnh hưởng đến hình ảnh Trung Quốc tại quốc tế. Cho nên, cậu quả thật đã phạm phải sai lầm, tự quay tự tham gia liên hoan phim, lại có người tố cáo, Cục điện ảnh nhất định phải xử lý, không thể làm như không biết.”

“......” Tạ Lan Sinh cũng thấu hiểu. Nếu người khác tố cáo bọn họ, hiển nhiên chẳng ai muốn che chở, bằng không nếu bên trên truy cứu đến Cục điện ảnh sẽ là thất trách nặng nề.

Dừng một chút, phó cục trưởng Phương ngả vào ghế da, lại vỗ vỗ tập bản thảo kia, cười khổ: “Tạ Lan Sinh, các cậu tách khỏi xưởng sản xuất, tự chủ tài chính quay phim, không tranh không đoạt, tặng hết tài nguyên điện ảnh cho các vị tiền bối này. Chính là, nhóm đạo diễn mà các cậu tôn kính...... Lại vẫn chẳng hề khoan dung cho các cậu.”

Nghe được câu cảm khái, Tạ Lan Sinh ngây người.

Bất kể anh đã xem qua biết bao kẻ ác thiếu nhân tính trong điện ảnh, vẫn thấy ớn lạnh toàn thân vì thế giới chân thực này như cũ.

Bọn họ đã chẳng còn cần “Giấy phép xưởng”, nhưng mà, cho dù chỉ là đi tham gia một vài liên hoan phim Âu Mỹ, giành được giải thưởng, bán được bản quyền, nhận được sự chú ý, cũng là không được ư? Cứ phải chặn đường bọn họ sao? Cứ là phải chiếm lấy lợi ích của bọn họ chăng?

Cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi.

Cậu với Phượng Mao đã nhường toàn bộ tài nguyên chính quy cho nhóm đạo diễn lớn, bất chấp hiểm nguy cực lớn để quay phim chui. Vậy mà, có vài vị đạo diễn vẫn không thể cho bọn họ con đường sống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở trong hiện thực, tịch thu hộ chiếu là chuyện năm 96 97. Trương Nguyên sau khi bị cấm năm 1994 năm đã đi quay 《 Đông cung Tây cung 》*, không nghe lời, liền bị thu hộ chiếu. Những sự việc này xảy ra tuần tự, không phát sinh cùng lúc, nhưng tiểu thuyết không thể quá rời rạc, vì thế trực tiếp ghép lại cùng nhau, giải thích một chút ~ bởi vì mama Panda cảm thấy con trai Lan Sinh có thể chống đỡ được.

* 东宫西宫: bộ phim Trung Quốc năm 1996 của đạo diễn Trương Nguyên, dựa trên một truyện ngắn của nhà văn Vương Hiểu Ba. Nó còn được gọi là Phía sau Tử Cấm Thành hoặc Phía sau Cổng Cung điện.

Lan Sinh: “...... Mama???”

Cổ Chương Kha kể quay xong《 Tiểu vũ 》 (1997) bị cấm chính là do bị tố cáo...... Bị một đạo diễn nghệ thuật lớn bày mưu.