Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 36



Tâm Tạ Lan Sinh chợt xiết chặt.

Rất nhiều hình ảnh dồn dập kéo đến.

Tại tầng VIP Grand Hotel Bắc Kinh, Sân Dã đẩy tấm thẻ tới, khi anh hỏi mật khẩu liền như cười như không, nói: “Sinh nhật của anh.”

Trên máy bay đến Torino, y đặt tay lên ghế trước, để đầu anh dựa vào vai mấy tiếng không nhúc nhích.

Trước hội trường liên hoan phim, Sân Dã không đếm xỉa đến thể diện “Ảnh đế”, cùng anh dán quảng cáo trên cây to hai bên dường.

Trong buổi thẩm định phim tại liên hoan phim, y khoác tay lên chỗ dựa lưng, để cho anh ngủ trước một hồi, còn y sẽ hỗ trợ ngồi xem.

Tại cửa hàng trang phục phố Roma, Sân Dã ngồi xổm trước gương lớn, sửa sang lại gấu quần, còn thắt cà vạt cho anh.

Rồi ở quán cafe tên Passion, y giương thương múa kiếm cùng với Bill, cuối cùng giành được “Thỏa thuận tiêu thụ 20 vạn bảng Anh” quý giá.

Bên bờ sông Po trong trời tuyết, Sân Dã thu tán ô đi cùng anh, dưới chân núi tuyết nguy nga một đường nói chuyện phiếm đến phủ trắng đầu.

Trong bảo tàng điện ảnh Italy, y lau đi dòng lệ của anh, nói với anh rằng “Sẽ có một người, yêu anh, quý trọng anh, tôn trọng anh.”

Tại tiệm chocolate giải vàng, Sân Dã bất chợt lấy ngón tay lướt qua môi anh, cùng nhau thưởng thức vị ngọt đẳng cấp.

Tại sân bay khi về nước, y mua Baci “Quốc bảo”, nói từ này trong tiếng Italy mang nghĩa “Những nụ hôn sâu”.

......

Từng màn tựa đèn kéo quân, Tạ Lan Sinh đã hoàn toàn hiểu rõ.

Bản thân thế nhưng ngốc nghếch đến thế. Hơn nữa, giả như Sân Dã không nói thẳng thì anh cũng vĩnh viễn không rõ.

Anh chưa từng nghĩ tới.

Đồng tính luyến ái, quá xa xôi rồi.

Những người này, hẳn phải ở trong điện ảnh, ở trong tiểu thuyết, ở trong công viên, nhà vệ sinh công cộng, thậm chí là trong cục cảnh sát. Bọn họ có thể như âm hồn xuất hiện tại hết thảy tình cảnh, ngoại trừ đứng trước mặt nhẹ nhàng mà nói yêu anh.

Mà ngay khi phát sinh sự “Không nên” này, Tạ Lan Sinh lại chẳng hề chán ghét. Anh là một người làm nghệ thuật, trong xương tủy có sự phản nghịch bất kham, hồi năm nhất đại học, anh cũng từng hút thuốc uống rượu nhuộm tóc xăm mình. Anh biết, trong nghệ thuật, hết thảy “Vĩ đại” đều bắt đầu từ sự phá bỏ, bọn họ theo đuổi sự độc lập cùng tự do không kiềm hãm của linh hồn nhân loại.

Hơn nữa, không thể không nói, câu nói “Bọn họ chỉ là vừa vặn yêu một linh hồn cùng chung giới tính mà thôi” của Sân Dã đúng là đã khiến anh xúc động thật sâu. Làm nghệ thuật, tất cả đều khát vọng vùng khỏi thể xác, theo đuổi vĩnh hằng, cũng bởi vì nguyên nhân này mà trong lịch sử có không biết bao nhiêu nhà nghệ thuật lựa chọn tự sát —— thân thể chỉ là một cái vỏ, nó có tính là thứ gì đâu.

Tạ Lan Sinh nghĩ, Sân Dã kỳ thật rất thấu hiểu anh, cho nên, Sân Dã lựa chọn hẹn anh ra để nói thẳng. Sân Dã biết, chờ anh chủ động nảy sinh “Tình yêu” với y là chuyện không thực tế, bởi vậy, y đã trút hết tâm tư. Còn anh thì sao, làm một nhà làm phim trời sinh phản nghịch sẽ không chán ghét, mà khi biết được tình cảm của y, sẽ cảm tạ nó, xem y như một người tiềm năng. Sẽ cẩn thận suy xét tại từng đoạn thời gian xem mối quan hệ này nên đi từ đâu đến đâu, chứ không ngốc nghếch ngu ngơ mà xem đối phương như bạn bè từ đầu chí cuối.

Sân Dã nghĩ không sai. Nếu không phải vào lúc này, tại địa điểm này, Tạ Lan Sinh cũng cho rằng bản thân sẽ không lập tức chặn đường, sẽ không nói “Tôi chỉ có thể thích phụ nữ, tuyệt đối không có khả năng thích đàn ông” —— xác thịt thì có làm sao? Còn bản năng thì thế nào? Dẫu cho, Tạ Lan Sinh vẫn luôn cho rằng các cô gái vô cùng đáng yêu, xinh đẹp hơn, tinh tế hơn, mẫn cảm hơn, lại càng mong manh hơn. Thì khả năng lựa chọn “Nữ giới” của anh đến 99. 9%, mà khả năng lựa chọn “Nam giới” sẽ là 0. 1%, cũng không có trở ngại gì cả. Anh cũng chẳng hoàn toàn loại bỏ khả năng yêu đương cùng đàn ông.

Chỉ là hiện tại...... Vương Tiên Tiến nói Sân Dã bị “Cấm” ít nhất hai năm, nhiều nhất bốn năm, rất có khả năng là bốn năm.

Sân Dã không thể phát triển ở đây nữa —— Y phê phán chế độ tại Hongkong, phía chính phủ khẳng định không cần y nữa. Điện ảnh chính quy có xưởng sản xuất, điện ảnh phi chính quy...... Chỉ có anh.

Để Sân Dã trong bốn năm tương lai chỉ làm điện ảnh với anh sao, chỉ vì anh có 0. 1% khả năng sẽ yêu y ư? Thật quá nực cười!!! Sân Dã là ảnh đế “Big 3”, vinh quang tột đỉnh bên người, bộ phim “Thần bài” nửa năm trước lại đứng hạng nhất phòng vé toàn HongKong, chỉ làm điện ảnh với anh thì y còn có thể phát triển gi nữa? Làm một đạo diễn mới, bản thân anh cũng không quá chắc chắn vận mệnh bộ phim kế tiếp sẽ như thế nào! Lui một vạn bước, cho dù thành công được đề cử so tài, bán được bản quyền, thì cũng là điện ảnh thị phần thiểu số, có được bao người đến xem một bộ phim tiếng Hoa chiếu tại rạp nghệ thuật nước ngoài đây?! Sân Dã hẳn phải được chú ý, y phải được tỏa sáng, phải đi đến đỉnh kim tự tháp của diễn viên người Hoa. Huống chi, diễn viên không giống quay phim, ghi âm, nhất định phải lựa chọn vai diễn, Sân Dã có thể chọn kịch bản phù hợp nhất trên toàn thế giới, bao gồm cả Mỹ, Châu Âu, Hongkong, Đài Loan, đắp nặn càng nhiều vai diễn kinh điển, chứ không phải chỉ quay cho mình anh —— bao nhiêu diễn viên mấy năm liền mới diễn được một vai hay. Lại nói, bộ phim kế tiếp của anh lại không cần Sân Dã diễn nam chính.

Sân Dã vứt bỏ hết thảy tương lai, chỉ vì 0. 1% khả năng “Yêu nhau” sao? Đây là bố thí ư?

Tạ Lan Sinh cảm thấy, Sân Dã dù sao mới chỉ 21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp Harvard nửa năm, thành thạo trong chuyên ngành, “Làm thêm” cũng tài hoa hơn người, trong chuyện tình cảm lại vẫn mang theo sự liều lĩnh cùng bạo dạn, không đếm xỉa điều gì. Y chỉ suy xét đến tình yêu, người yêu, hoặc là còn có một chút bên ngoài nữa, ví như nhiệt huyết, ví như cải cách, chẳng chút cân nhắc đến bản thân mình.

Song Tạ Lan Sinh không chấp nhận nổi.

Anh không có khả năng bởi vì “0. 1%” kia mà níu chân Sân Dã bốn năm. Đam Mỹ Hiện Đại

Sinh mệnh diễn viên tổng cộng được bao lâu? Hơn 20 mới là huy hoàng.

Anh không chấp nhận được.

“Sân Dã, ” Hạ quyết tâm, giọng nói của Tạ Lan Sinh trong trời đông có chút thê lương, anh nói, “Cậu trước tiên nên về Mỹ đã.”

Toàn thân Sân Dã rõ ràng cứng đờ.

Tạ Lan Sinh lại tiếp tục nói: “Đây chính là điều tôi muốn nói.”

Sân Dã đứng dậy, rũ mắt nhìn Tạ Lan Sinh, hai tay đút túi, hỏi: “Là do tình cảm của tôi, hay là vì sự nghiệp của tôi?”

“Cả hai.” Tạ Lan Sinh chỉ nhìn mũi chân, không nhìn Sân Dã, khẽ cắn môi, bất chấp nói: “Tôi không có khả năng chấp nhận đàn ông, tôi chỉ cảm thấy quá mức phức tạp.”

Trong khoảnh khắc, giữa hai người lặng thinh chết chóc.

“Sân Dã, cảm ơn sự yêu mến của cậu, ” Tạ Lan Sinh nói, “Nhưng tôi chỉ thích phụ nữ, các thiếu nữ xinh đẹp thơm ngát. Chẳng thà đừng gặp nhau nữa, bằng không, cậu sẽ sản sinh kỳ vọng sai lầm.” Nếu không trực tiếp bóp chết, anh lo lắng y sẽ không muốn rời đi.

Sân Dã vẫn không cất lời.

“Chúng ta lại nói chuyện sự nghiệp của cậu.” Âm thanh của Tạ Lan Sinh lãnh đạm, “Trong bốn năm tương lai cậu có tính toán cụ thể gì không?”

“Quay phim của anh, của Mao gì đó kia. Hơn nữa, anh đã giành giải thưởng lớn ở Torino, sẽ còn có thêm người đi con đường này.” Sân Dã quả nhiên chẳng nề hà gì.

Tạ Lan Sinh lại “Phụt” cười một tiếng: “Nam chính trong đoạn đầu bộ kế của tôi đã hơn 50 tuổi, mà nam chính của Tôn Phượng Mao tiếp tục là “Trẻ con”, bộ kế tiếp nữa cũng không khác nhiều lắm.”

Lan Sinh thoáng ngừng, lại tiếp tục nói: “Chờ những người khác...... Có đáng dựa vào không? Lệnh cấm 8 năm đã được hạ —— thực sẽ có người bí quá hoá liều sao? Khẳng định là chỉ muốn ngó xem thôi. Lui một vạn bước, trong bốn năm này, nếu thực sự có người đi con đường này, sẽ được là bao nhiêu? Hai? Hay là Ba? Trong đó liệu có người sở hữu trình độ xuất sắc phù hợp với kỳ vọng không? Anh ta bao giờ mới xuất hiện? Biến số quá nhiều. Sân Dã, cậu đừng nói là, bất kỳ người mới nào cậu cũng nhận nhé. Quá nực cười. Hơn nữa, mỗi đạo diễn đều có nam chính trong cảm nhận của mình, Sân Dã, cho dù kỹ năng diễn tốt đến đâu cũng không thể phù hợp với tất cả điện ảnh —— cậu có biết người ta cần quay gì không? Mà quay về Mỹ...... Sẽ không giống vậy. Hollywood đang trong thời hoàng kim, Hongkong cũng thế, cậu biết tiếng Trung, cũng biết tiếng Anh, làm một diễn viên hàng đầu cậu sẽ càng phát triển ở nơi đó.”

Sân Dã ngẩng đầu nhìn không trung: “Những điều anh nói tôi cũng từng nghĩ qua. Trong thời gian tạm nghỉ làm diễn viên thì làm sản xuất cũng là một lựa chọn. Tôi có thể giúp chuyện bán bản quyền.”

Không chút do dự, Tạ Lan Sinh lại một lần nữa ngắt lời Sân Dã: “Đừng nói vớ vẩn. Chỗ tôi không phải Hollywood, nhà sản xuất không có chỗ dùng, cũng chỉ có thể đi bán bản quyền. Nhưng mà, Sân Dã, cậu là thích tôi, chứ không phải thích bán bản quyền, lại càng không là thích đằng đẵng mấy năm chỉ bán bản quyền giúp một người. Đại tài tiểu dụng*...... Sân Dã, cậu có thể nói, cậu là thật lòng thích bán bản quyền sao?”

*Nguyên văn: 大材小用: Cái này ở bên tiếng Việt có câu tương tự là Giết gà bằng dao mổ trâu, ý chỉ dùng sức lực lớn để làm việc cỏn con. Nhưng thế vào đây nó hơi ngang ;___;

Sân Dã không thể trả lời.

Đương nhiên là không.

“Điều cậu thật lòng thích là diễn xuất, tôi vẫn còn nhớ rõ lời cậu nói.” Tạ Lan Sinh nói, “Khi gửi phim nhựa đến Australia, cậu nói, khi mới tốt nghiệp Harvard cảm thấy diễn xuất quá vô vị, nhưng qua bốn tháng chung sống cách nhìn của cậu đã có thay đổi. Cậu còn nói, trình độ của cậu còn xa mới đủ, cậu còn phải đi lại quan sát đủ loại người muôn hình muôn vẻ, lý giải các lập trường khác nhau, lại dùng sự gọt giũa của bản thân để đưa ra kỹ xảo thực hiện nhấn mạnh, phóng đại. Điều này rất thú vị (chương 20).”

“......”

“Vậy hiện tại, liền bằng lòng phí hoài thời gian làm nhà sản xuất cho tôi sao?”

Tạ Lan Sinh biết, Sân Dã có khả năng muốn tự mình mở một công ty điện ảnh tại Trung Quốc sau khi điện ảnh được thị trường hóa. Có thể là 4 năm nữa, hoặc là 8 năm nữa, hay 12 năm nữa, có lẽ còn lâu hơn, nhưng mà thứ đó hoàn toàn bất đồng với “Tiêu thụ”, là chênh lệch trên trời dưới đất.

“......”

“Sân Dã, trình độ của tôi có hạn, cậu hãy đi quay phim, học diễn cùng đạo diễn lớn nổi danh đi. Nếu thích làm diễn viên, thì nhân lúc đương còn trẻ trung dùng hết khả năng để rèn luyện kỹ thuật. Những đạo diễn lớn đó có thể giúp đỡ cậu vượt xa hẳn tôi.” Anh chỉ là sinh viên Bắc Điện, bản thân cũng tuổi nhỏ non nớt, có thể giúp sự nghiệp của Sân Dã tiến triển đến đâu cơ chứ?

“Lan Sinh......”

“Sân Dã, ” Tạ Lan Sinh nhìn đất vàng, “Đêm nay cậu trở về Mỹ luôn đi. Cậu ở Hongkong quá kiêu ngạo, là điều không tốt, không có hộ chiếu, có muốn quay về Mỹ cũng không được. Người nhà của cậu đều ở Mỹ, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Tạ Lan Sinh không có hộ chiếu, không muốn Sân Dã cũng bị như vậy, dẫu rằng khả năng này rất thấp.

Sân Dã vẫn là chẳng thể đáp lời.

“Về rồi thì đừng trở lại đây nữa.” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục nói, “Quay những bộ phim tốt đẹp, đừng cứ mãi nhớ đến nơi đây.”

“Tôi ——”

“Sân Dã, ” Tạ Lan Sinh cuối cùng quyết nhẫn tâm, “Tôi sẽ không gặp cậu nữa, tuyệt đối đó. Cậu có tới Trung Quốc cũng vô dụng. Cậu biết tôi đấy, tôi nói được là làm được.”

Cuối cùng: “Bộ điện ảnh Hollywood kia sắp sửa khởi quay rồi đúng không? Nghe nói cần quay một năm hả? Mau ký đi, đừng do dự nữa.”

Sân Dã sẵn lòng chấp nhận tất cả, vì ái tình, vì những thứ khác, nhưng Tạ Lan Sinh không thể bắt Sân Dã ở lại đây chỉ để “Kiểm tra” —— xem y có thể phát triển hay không.

Nếu anh đồng ý để y đến nữa, Sân Dã sẽ dùng đủ loại lý do để lưu lại lâu dài tại Trung Quốc, mà có ở Mỹ quay phim cũng sẽ chẳng thể yên ổn trong lòng, chẳng khác biệt mấy giữa đi hay không, cùng lắm chỉ là mức độ bất đồng. Hơn nữa, với tính cách khác thường “Thích gì làm nấy” này của Sân Dã, Tạ Lan Sinh thật sự sợ rằng y sẽ làm ra chuyện quỷ quái nào đó.

Anh 99. 9% sẽ không thích Sân Dã, giày vò người ta để làm gì chứ.

Chẳng bằng sớm cắt đứt suy nghĩ này.

Bốn năm này, anh sẽ không gặp Sân Dã nữa.

Tình yêu của chàng thanh niên trẻ trung tuổi 21, lúc tới hung mãnh vô ngần, khi đi nhanh như điện xẹt. Trong khoảng thời gian không gặp gỡ, hormone thuở thanh xuân sẽ biến mất đến sạch sẽ, chẳng còn chút dấu vết nào. Hoặc là nói, đây có lẽ rất đơn giản chỉ là sự hấp dẫn tính dục mà thôi.

Một người trong cuộc đời ắt sẽ có mấy lần động tâm. Bản thân như cây củ cải, bất chợt bị nhổ lên, cây khác sẽ lập tức được chôn vào trám chỗ.

Đối diện, Sân Dã nhìn Tạ Lan Sinh, hỏi: “Đây là điều anh mong muốn sao.”

Tạ Lan Sinh nói: “Phải.”

Sân Dã nghe xong, thật lâu cũng chưa nói gì.

Sân Dã chỉ cảm thấy dạ dày nặng trịch. Sự đau đớn tựa hồ có thể thực thể hóa xâm chiếm ngũ tạng lục phủ, y dường như có thể nhìn thấy màu sắc tối đen của nó. Y tựa như đứng bên bờ biển, nước biển nguyên bản trong suốt thấy đáy, đột ngột bị thả xuống một chiếc mỏ neo nặng nề, đáy nước nháy mắt cuộn lên bùn đất, khiến mặt nước đục ngầu.

Mà Tạ Lan Sinh cũng dứt khoát, chẳng để lộ một chút thoái nhượng. Anh chỉ nhìn nền đất vàng trước mặt, bình tĩnh, tuyệt tình, một ánh mắt cũng không trao cho đối phương.

Một sợi dây kéo căng nằm giữa hai người, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, sợi dây yếu ớt đó sẽ liền đứt “Phựt”.

Bao quanh hai người chính là sự trầm mặc ngút trời.

Trước Vạn xuân đình, có một đám trẻ nhỏ chạy nhảy, tiếng cười hồn nhiên, hệt như vô số quả bóng da nhỏ, phút chốc từ bên này lăn sang bên kia, rồi ngược lại, vô tư lự.

Qua năm phút đồng hồ, Tạ Lan Sinh vẫn không nâng mắt lên, Sân Dã biết anh đã quyết tâm, hiểu rằng bản thân cho dù làm thế nào cũng chẳng thể vãn hồi được gì. Trong cuộc đời, lần đầu tiên y cảm thấy “Hối hận”, hối hận bản thân khinh suất thổ lộ, đến nỗi bị đẩy ra ngoài vách núi, chẳng thể tóm lấy nổi một mảnh lá cây nào.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng. Ánh hồng vàng phản chiếu trong mắt Sân Dã cũng dần u ám lại, cuối cùng biến thành một mảng đen sâu thẳm.

Cố cung trong bầu không khí tĩnh lặng trở nên mờ ảo, có chút xám tối, ban ngày nguy nga rực rỡ như vậy, lúc này lại ẩn trong bóng đêm dày đặc. Phía bắc, hồ nước dưới chân Bạch Tháp cũng tối tăm, chỉ phản chiếu ánh đèn nhân tạo, giữa trung tâm thành tựa như con mắt tròn xoe đang nhìn vọng bầu trời.

Thần linh tựa như đang nghỉ chân trên màn trời tối đen như mực, đối phương đã sớm biết được vận mệnh giờ phút này của hai người bọn họ.

Mặt trời xuống núi, trời cũng chợt trở nên rét lạnh. Gió đông rít gào, hệt như bí mật mang theo một chiếc còi, bụi đất trên đỉnh núi tụ lại lăn trên mặt đất, cuộn lên tung tóe, như thể đám rắn nhỏ. Trên núi, cây cối kề sát không trung, cọ lên bầu trời, xào xạc tựa như cây chổi quét qua lại. Đám mây mới nãy còn đẹp đẽ giờ phút này như một khối đen, dồn nén quay cuồng, như nóng lòng muốn làm chuyện lớn, như thiên quân vạn mã từ xa xông tới. Túi giữ ấm của Tạ Lan Sinh lúc này đã lạnh ngắt như băng. Thi thoảng có gió thổi qua gò má, thổi đến đau thấu tâm can.

Sân Dã nhìn Lan Sinh, Lan Sinh nhìn dưới chân.

Khoảng thời gian này đối với Tạ Lan Sinh mà nói, một giây dài tựa như một năm. Cuối cùng, khi du khách đều đã đi hết, Tạ Lan Sinh mới nghe thấy Sân Dã nói một câu ở trên đầu mình: “Tôi hiểu rồi.”

Rồi sau đó Sân Dã xoay người xuống núi.

Vạt áo y khẽ bay lên, Tạ Lan Sinh muốn vươn tay giữ lấy, song đã kiềm chế lại.

Sân Dã đi rồi, Tạ Lan Sinh trong bóng tối lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc. Anh dồn sức hút thuốc, dồn hết vào phế quản, cũng không phun ra, chỉ nghẹn lại, rồi sau đó bỗng nhiên thở một hơi dài, phun toàn bộ ra giữa không trung. Khói thuốc che phủ đỉnh đầu anh, giúp anh không bị người khác nhìn thấy.

Anh ghét bản thân mình.

............

Đêm đó, Sân Dã quay về Mỹ.

Hoặc là nói, bị Tạ Lan Sinh ép quay về Mỹ.

Đó là ngày 21 tháng 12 năm 1991, Tạ Lan Sinh nhớ rất rõ.

Bởi vì, gần bốn ngày sau, tại ngày Giáng sinh người phương Tây hân hoan, thì khắp đầu đường cuối ngõ Trung Quốc đều đang bàn luận một sự kiện —— Liên Bang Soviet có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt đối với mỗi một người Trung Quốc, đã giải thể.

Gorbachev từ chức, “Người anh cả” Liên bang Soviet tan thành mây khói.

Tạ Lan Sinh cũng không nhịn được nghĩ: Hồng trần thế tục, hợp hợp tan tan, gặp gỡ chia ly, không có gì là vĩnh hằng cả.

Thế giới này nhìn thì rất lớn, kỳ thật đạo lý cũng chỉ có đến vậy, chẳng qua chỉ là có thể hoặc không thể bên nhau, vô cùng đơn giản, sớm nên tập thành quen. Chỉ có văn nhân mới có thể nhìn cây cỏ thương xuân buồn thu thổn thức hoài niệm, dùng những câu khác nhau để kể về những nỗi niềm tương tự.

Sân Dã rất nhanh sẽ quên anh đi.

(Part 1《1991》· Hết)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Part 1《1991》 đã xong, lập tức bắt đầu part 2《1995》.

Đừng lo lắng! Ảnh đế sẽ xuất hiện ngay thôi! Chúng ta có phép thuật thời gian mà!!

Ở trong hiện thực, xí nghiệp tư nhân có thể gia nhập ngành sản xuất điện ảnh là vào năm 2003.

Tại part 1, việc duy nhất hoàn toàn “Hư cấu” chính là diễn viên cũng bị cấm sóng.

Những cái khác chỉ là thời gian phát sinh bất đồng (bị cấm làm phim, bị giữ hộ chiếu) toàn bộ đều có tham khảo, thời gian 8 năm cũng có phần dài (thích con số này ghê......).

Đi Australia làm hậu kỳ cắt nối biên tập, bán phim đến lục địa Châu Âu, có thể cũng là quá ghê gớm! Có điều không sao, trong hiện thực sau này đều có hết, chỉ là không sớm như vậy, phải tầm những năm 1993-1995 cơ.

【1995】
Hoàn thành part 1, ảnh đế Sân thất tình ;___;

Đặt mục tiêu mau mau edit đến đoạn 2 anh về với nhau thôi.