Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 43



Giữa trưa, Tạ Lan Sinh tìm quay phim muốn thảo luận vấn đề kỹ thuật, nhưng mà tìm tới tìm lui trong ngoài cũng không thấy bóng dáng người đâu.

“Lạ ghê......” Tạ Lan Sinh thấy âm thanh Sầm Thần đang lắc lư đi tới đi lui, hỏi, “Sầm Thần, quay phim của chúng ta đâu? Bạn cùng phòng Lam Điền của cậu đó? Mấy ngày rồi cũng chưa thấy hắn.”

“A, ” Sầm Thần nói, “Hắn còn có việc ở nơi khác nữa, hai ba ngày mới lại đây một chuyến. Có điều yên tâm, Lam Điền nói, ngày khởi quay khẳng định sẽ có mặt.” Lam Điền mang theo máy móc ra ngoài bạn cùng phòng đương nhiên là biết, nhưng Sầm Thần khẳng định sẽ không chủ động mách lẻo với Tạ Lan Sinh. Huống hồ bây giờ còn chưa khởi quay, đây cũng không phải đại sự gì, Lam Điền biết rất rõ điều này.

Ấn đường Tạ Lan Sinh nhíu lại, nói: “Nhưng hôm mùng 5 Lam Điền còn nói hai tuần này rảnh rỗi, có thể trực tiếp nhập đoàn mà.”

“Ừ, đúng.” Sầm Thần trả lời, “Hôm đó nói ngày 21 khởi quay, Lam Điền tính ra còn hai tuần nữa, liền nhận chút việc riêng, nhập đoàn rồi lại chuồn ra ngoài làm. Cậu chủ yếu trò chuyện cùng diễn viên chính, đội sản xuất bọn tớ đều rất nhàn, hai ba ngày qua hỏi một câu có việc gì không là được, cùng lắm nói hết một tiếng. Lam Điền hẳn là thấy diễn viên Sử Nghiêm cũng chưa đến, cảm thấy bản thân cũng không cần có mặt sớm như vậy.” Chỉ cần có người được cho phép vắng mặt, vậy mình cũng có thể làm thế, cũng là tâm lý vô cùng bình thường.

Tạ Lan Sinh hỏi: “Lam Điền là đi quay quảng cáo sao?” Quay phim đi quay MV quảng cáo là chuyện rất phổ biến.

“Hình như không phải.” Sầm Thần nhớ lại, “Tớ cảm giác là quay điện ảnh.”

Tạ Lan Sinh sửng sốt một hồi, mới hỏi: “Phim quái gì mà hai tuần liền quay xong vậy?” Anh quay phim cũng tính là tương đối nhanh, mà ít nhất phải sáu tuần.

“Ơ, ” Sầm Thần trước nay có chút đơn giản, bộc trực, không nghĩ quá nhiều, chỉ nói, “Hắn nói khởi quay nhất định sẽ về, thì chắc là làm được thôi. Có thể là phim điện ảnh ngắn, 20 phút đến 40 phút.”

“......” Tạ Lan Sinh chẳng buồn nói nữa, xoay người đi ra ngoài, về phòng mình dùng điện thoại khách sạn gửi tin nhắn đến BP của Lam Điền, để Lam Điền lập tức điện thoại lại.

Cũng không quá lâu Lam Điền liền gọi điện thoại lại.

Hắn hỏi: “Đạo diễn Tạ, ngài tìm tôi à?”

“Lam Điền, ” Tạ Lan Sinh hỏi, “Cậu hiện tại đang quay phim sao?”

“À, vâng, ” Lam Điền vốn cũng là tính toán Tạ Lan Sinh có hỏi thì nói thật, Tạ Lan Sinh không hỏi thì thôi luôn, “Tôi dùng thời gian trống để nhận chút việc riêng, yên tâm, ngày 21 tháng 10 khẳng định làm xong.”

“...... Ừ.” Đây đích xác không phải chuyện lớn, thời gian nhập đoàn là do đội ngũ sản xuất tự mình ấn định thu xếp, người rảnh thì đến sớm một chút, không rảnh thì đến muộn một chút, cũng rất bình thường. Nhưng Tạ Lan Sinh cực kỳ để tâm đến một chuyện khác, anh hỏi, “Bộ phim này là vừa nhận sao? Hôm mùng 5 cậu từng nói hai tuần này chưa có việc gì. Hơn nữa, mùng 1 mùng 2 mùng 3 tháng 10 chúng ta còn mở cuộc họp nữa.”

“Ừ, đúng thế, nói xong mới được mời đi mà. Quay phim nguyên bản của đoàn kia trên đường đi bị tai nạn, phải nhập viện, trớ trêu nhỉ?” Lam Điền hoàn toàn không nghi ngờ gì, nói, “Bởi vì ngài nói ngày 21 khởi quay, tôi thấy thời gian cũng còn đủ dùng, nên liền nhận, kiếm tiền tiêu vặt.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Hai tuần có thề quay xong không? Cả một bộ điện ảnh đó?”

Lam Điền cho rằng Tạ Lan Sinh là lo lắng mình để lỡ tiến độ, lập tức nói: “Yên tâm yên tâm, tuyệt đối quay xong!”

“Vì sao thế?” Tạ Lan Sinh truy vấn, “Cậu xác định hai tuần có thể quay xong một bộ điện ảnh ư?”

“Dùng một chút thủ đoạn nhỏ thôi.”

“thủ đoạn gì vậy?”

“Hầy, ” Thấy Tạ Lan Sinh hoàn toàn không tin, cũng biết Tạ Lan Sinh cũng không dễ lừa, Lam Điền đành phải nói thật, “Đạo diễn kia là người mới, không giống đạo diễn Tạ ngài đâu. Cậu ta không tự tin, lại không có chủ ý, luôn hỏi tôi phải quay như thế nào, cảm thấy tôi có chút danh tiếng. Vậy được dịp, tôi bỏ ngoại cảnh đi, đổi thành nội cảnh, hoặc là đổi thành màn xanh, chuyển hậu kỳ, như vậy không phải đơn giản hơn sao. Tôi sẽ để đoàn phim khởi quay luôn, chỉ đạo đạo diễn mỗi ngày quay cái gì. Yên tâm, hai tuần khẳng định quay xong, sẽ không chậm trễ tiến độ của 《 Viên mãn 》 đâu.”

“......” Tạ Lan Sinh nói, “Đã hiểu, các cậu quay đi.”

Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh ngồi xuống bên giường, ngơ ngác nghĩ, lưỡng lự không nguôi, cả người nóng vội.

Lam Điền là quay phim của bộ phim thứ hai năm 1992 của anh, kỹ thuật rất tốt, Tạ Lan Sinh cũng cực kỳ yên tâm, bọn họ có kỷ niệm tốt đẹp. Cũng là bởi vì phần tín nhiệm này Tạ Lan Sinh mới mời hắn đến quay bộ phim 《 Viên mãn 》 quan trọng, dùng để tấn công “Big 3” này.

Nhưng mà, Tạ Lan Sinh rất đau lòng nghĩ, hắn thay đổi rồi.

Sau năm 1995 công ty tư nhân rải tiền mặt để quay phim, cả một đống tiền lớn, đã làm hắn thay đổi.

Tiền thực sự tốt như vậy sao. Không phải nghĩ nên quay thế nào cho tốt, mà là nghĩ quay tệ như thế nào.

Tạ Lan Sinh cũng cực kỳ rõ công việc năm nay của Lam Điền rất nhiều, chín tháng quay bốn bộ, song chẳng ngờ con người đã từng hết sức chân thành lại có thể hành xử như vậy.

Tạ Lan Sinh thở dài, đến phòng của Hoa Quốc Quang, nói với đối phương, bảo Lam Điền nhanh chóng trở về. Sau đó trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, trả tiền bồi thường, dù sao hiện tại anh là có tiền.

Phó đạo diễn lo chuyện diễn viên Hoa Quốc Quang sau khi nghe xong vô cùng kinh hoàng, Tạ Lan Sinh cũng không giải thích nhiều, chỉ bảo Hoa Quốc Quang tin tưởng anh.

Rồi sau đó, cũng không có quá lâu sau, Tạ Lan Sinh ra được nghe được tiếng Lam Điền tranh cãi truyền ra từ trong phòng. Lam Điền lớn tiếng náo loạn: “Dựa vào đâu chứ?! Dựa vào cái gì chứ?! Trong lúc chưa khởi quay tôi ra ngoài làm việc riêng, đảm bảo ngày 21 trở về công tác, thế mà không được à?! Có thế cũng không được sao?! Tạ Lan Sinh quá độc đoán rồi!!! Tạ Lan Sinh đã tự vẽ xong bản phân cảnh, tôi có còn gì để làm nữa đâu! Anh ta sao phải quản tôi làm gì trước khi khởi quay chứ?! Mùng 8 tháng 10 tôi còn bằng lòng đến họp là quá có tâm rồi đấy!”

Hoa Quốc Quang cũng không quá rõ ràng, khí thế hoàn toàn bị áp chế.

Tạ Lan Sinh cũng không nghĩ nhiều, xỏ dép lê đi tới phòng bên.

Anh vừa xuất hiện, âm thanh ồn ã của Lam Điền liền nhỏ đi rất nhiều, có điều rất nhanh lại hô lớn: “Vì lẽ gì mà hủy hợp đồng chứ?!”

“Chẳng vì lẽ gì cả, ” Tạ Lan Sinh nói, “Hợp đồng hoàn toàn căn cứ vào tự nguyện, song phương đều có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào. Lam Điền, hủy hợp đồng không phải bởi vì cậu nhận thêm việc vào hai tuần này.”

Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại thất vọng nói: “Mà bởi vì, điện ảnh đối với cậu chẳng còn thiêng liêng nữa.”

Nghe được lời này, Lam Điền rõ ràng ngây người.

Tạ Lan Sinh thật sự đau lòng: “Lam Điền, cậu đã mất đi sự kính trọng đối với điện ảnh mất rồi.”

Ý bên trong là: Cậu vì muốn kiếm thêm tiền mà cố ý quay hỏng bộ phim của người ta.

Lam Điền bỗng nhiên không cất nổi lời.

Hắn không thể phản bác. Quả thật, trong khoảng thời gian này, hắn chỉ muốn kiếm nhiều tiền, cũng chẳng muốn quay đi quay lại.

Tạ Lan Sinh nói: “Chúc may mắn. Trước khi cậu tìm lại được sơ tâm chúng ta tạm thời sẽ không hợp tác nữa.” Xoay người, lại lệt xệt kéo dép lê đi ra ngoài. Ở trong lòng anh, điện ảnh nghệ thuật là bậc chí tôn, nó dùng hình ảnh cùng màn hình lớn để đánh sâu vào mọi người, là kết quả của thiên tài, là bảo vật thế gian. Vô số tín đồ tụ tập tại đó, bọn họ muốn hành hương đến đất thánh, nhưng đa số người suốt đời đều chỉ cách điểm xuất phát không xa, trên đường lấp đầy những mộ anh hùng.

Nhưng hiện tại, sự xốc nổi dần dần tràn lan. Trước kia quay phim hết cả một năm, dùi mài gọt giũa, hiện giờ không còn thế nữa.

Anh nghĩ, giả như là anh trước đây thì có thể bỏ qua, để Lam Điền tiếp tục tham gia, chính là lần tranh giải này không thể nói là tình thế bắt buộc, mà phải gọi là gắng hết sức thực hiện. Đây là giải thưởng của “Big 3” Châu Âu, Lam Điền đã không còn phù hợp nữa rồi.

Hắn đã mất đi sự kính trọng với điện ảnh, vì một phần tiền mà bắt đầu chà đạp điện ảnh, thật sự còn có thể quay ra được nghệ thuật vốn có, còn cố chấp vì sự hoàn mỹ của bộ phim sao?

Lam Điền có thể rút ngắn thời gian quay một bộ phim chỉ để kiếm nhiều tiền hơn, vậy cũng có thể rút ngắn bộ thứ hai, bộ thứ ba. Phải biết rằng, ở Trung Quốc, lương của quay phim là tính theo từng bộ điện ảnh, quay dài hay ngắn nhận tiền như nhau, mà quay phim, là có sự tồn tại với mức độ không thua kém gì đạo diễn trong đội ngũ sản xuất, thậm chí còn có thể song hành với đạo diễn. Bộ 《 Viên mãn 》 này không chỉ của riêng anh, mà còn của Sân Dã, Liễu Diêu, Sử Nghiêm, Sầm Thần, tiểu Hồng tiểu Lục, đạo diễn thực hiện Vu Thiên Tử nữa, anh không thể mạo hiểm như vậy.

Khi Tạ Lan Sinh vẽ phân cảnh là tham khảo ý kiến của hắn, nhưng hiện tại anh có chút không thể tin lời của Lam Điền.

Thật sự một lòng muốn quay tốt 《 Viên mãn 》 sao?

Lam Điền có khả năng không nghiêm túc với bộ phim khác, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc với 《 Viên mãn 》 ư? Cũng có, lại còn không nhỏ, nói không chừng hắn cũng muốn giành giải rồi sau đó càng kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng Tạ Lan Sinh không muốn hợp tác quay 《 Viên mãn 》 cùng hắn nữa. Tạ Lan Sinh luôn luôn cho rằng mang ý tưởng này thì không thể làm ra kinh điển —— người tạo nên điện ảnh kinh điển cần cố chấp thậm chí là ngoan cố, không đơn giản là vì danh vì tiền là có thể dễ dàng làm ra được. Có lẽ anh quá lý tưởng hóa, nhưng anh cũng không muốn đánh cược.

Không chung quan điểm chẳng thể đàm đạo*. Sau khi La Đại Kinh “Đào ngũ”, Tạ Lan Sinh đã cực kỳ hiểu rõ rằng quay phim phải cùng chung chí hướng, chỉ là hiện giờ Lam Điền thay đổi, anh một lần nữa lại đi đến bước này.

*Nguyên văn 道不同不相为谋 ( Đạo bất đồng bất tương vi mưu): Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thiểu nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được. Người xưa nói, phàm là chuyện lớn muốn được thành công thì đều phải chung một 1 đích, Nhưng nếu cố chấp để coi rằng mục tiêu đó là chung mà cố làm thì ắt sẽ gây ra đại họa, đau khổ và bất hạnh đến nhau. Đam Mỹ Hay

............

Sau khi đường ai nấy đi với Lam Điền, Tạ Lan Sinh lại xem danh sách tuyển chọn quay phim một lần, cuối cùng nhấc điện thoại đầu giường gọi đường dài quốc tế.

Rất nhanh, ở đối diện vang lên một âm thanh thô kệch: “Hello?”

“Hello, ” Tạ Lan Sinh hỏi: “Is Qi Yong available?”

“This is he.”

“Quay phim Kỳ!” Tạ Lan Sinh nhiệt tình vô cùng, “Tạ Lan Sinh đây ạ!!”

Kỳ Dũng: “......”

“Quay phim Kỳ à, ” Tạ Lan Sinh nói, “Lại sắp đến kỳ nghỉ cuối năm rồi đấy. Tháng 11 có Lễ Tạ ơn, tháng 12 có Lễ Giáng Sinh, lúc này ngài hẳn là rảnh rỗi chứ?” Điện ảnh Hollywood bình thường không khởi quay vào thời điểm này.

Kỳ Dũng: “...... Muốn làm gì đấy.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Mấy năm nay ngài có về nước không vậy?”

Kỳ Dũng hừ nói: “Lần gần nhất là hồi quay 《 Gốc rễ 》.”

“Vậy vừa khéo.” Tạ Lan Sinh nói, “Tổ quốc hiện tại biến hóa rất lớn, biến chuyển từng ngày, phát triển không ngừng, mỗi năm một dáng hình mới, hoàn toàn bất đồng với mấy năm trước.”

“Đợi một chút, ” Kỳ Dũng hỏi, “Bổn cũ soạn lại à, cậu ngay cả mở bài cũng chẳng thèm đổi sao?”

“Thật đó.” Tạ Lan Sinh nói, “Năm 1992 Tiểu Bình xuống phía nam nói chuyện, ‘giải phóng lực lượng sản xuất, phát triển lực lượng sản xuất’, sau đó kiến thiết ầm ầm, mạnh mẽ hơn hẳn trước kia, không chỉ Thâm Quyến, mà là toàn quốc. Khúc ca 《 Câu chuyện mùa xuân 》 kia ngài đã được nghe ở Mỹ chưa?” Tạ Lan Sinh còn hát, “Năm 1992, mùa xuân đó ~ có một vị cha già......”

Kỳ Dũng ngắt lời Tạ Lan Sinh: “Cậu thôi ngay đi!”

“Đùa chút thôi mà.” Tạ Lan Sinh cuối cùng nghiêm túc lại, “Kỳ Dũng, tôi đang quay một bộ điện ảnh, tên 《 Viên mãn 》, muốn tiến đánh Big 3, hiện tại chỉ thiếu quay phim. Ngài cũng biết năng lực của tôi, kịch bản là thế này...... Cũng được chứ?” Cuối cùng, Tạ Lan Sinh nói, “Tôi không trả nổi hai vạn lương tuần, nhưng có thể trả tổng cộng một vạn, là gấp năm gấp mười người khác đấy.”

“Cái gì cơ?” Kỳ Dũng nói, “Từ hai vạn lương tuần thành tổng cộng một vạn, cậu còn tưởng rằng hào phóng lắm à?”

“Đến đi mà ~” Tạ Lan Sinh nói, “Hơn nữa thời gian quay là vào hai tháng 11, 12, là cuối năm ở Mỹ, có thể kiếm được một vạn thì cứ kiếm đi chứ? Có tiền, có thưởng, không tốt sao?”

“Sân Dã cũng ở đây, là nam chính. Tiểu Hồng tiểu Lục vẫn là trợ lý, anh bạn thân cũ Sầm Thần là âm thanh. Tiểu Hồng tiểu Lục mà ngài yêu chiều nhất, hiện tại cũng tương đối lớn rồi. Ngài không muốn gặp lại mọi người sao? Tiểu Hồng tiểu Lục, Sầm Thần, Sân Dã với tôi nữa.”

“......” Kỳ Dũng suy nghĩ chừng nửa phút, mới ra quyết định, nói, “Không có cậu.”

“Hả?”

“Người tôi muốn gặp, không có cậu.”

“Không có tôi cũng được!” Biết đây chính là ý tứ chấp nhận đến của Kỳ Dũng, Tạ Lan Sinh cười, “Vậy chúng ta liền bàn bạc sắp xếp cụ thể đến Trung Quốc nhé.”

Thật tốt quá, Tạ Lan Sinh nghĩ: Vốn bởi vì chuyện của Sân Dã mà anh vẫn không dám mời Kỳ Dũng, sợ nghe được tin tức của Sân Dã từ chỗ Kỳ Dũng, cũng sợ bị Kỳ Dũng truyền đạt lại tin tức của mình, lúc này vừa vặn được đoàn tụ. Đương nhiên, một nguyên nhân không dám mời khác chính là quá đắt, nếu không phải lúc này hừng hực ý chí giành giải thì quả thật chưa chắc đã dám hạ quyết tâm.

............

Tuy rằng hết thảy coi như thuận lợi, có điều, trải qua sự kiện quay phim tức thì thay đổi, Tạ Lan Sinh mới bất tri bất giác ý thức được rằng “Tiền có thể thay đổi một người”.

Anh trong quá khứ là “Chơi đùa với điện ảnh”, cùng một nhóm người tha thiết yêu điện ảnh quay phim, nhưng hai năm nay có vài thứ tựa hồ đã lặng yên biến đổi.

Tạ Lan Sinh đột nhiên có chút lo lắng cho vai diễn “Tài Khoan” kia. Ngoại trừ Sân Dã, trong quá khứ anh chưa từng dùng minh tinh điện ảnh hay truyền hình, tất cả đều dùng người như Âu Dương Niếp Niếp. Mọi người đối với chuyện “Cùng trình diễn” đều cảm thấy hứng thú, đều rất vui mừng, nhưng Sử Nghiêm là tình nhân trong mộng của hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ trong hai ba năm này, liệu có thể cũng “Thay đổi” hay không?

Tài Khoan chính là một trong hai nam chính, phối hợp diễn một đôi đồng tính luyến ái cùng Lang Anh của Sân Dã, không thể qua quýt được. Anh biết sự chuyên nghiệp của Sân Dã, Liễu Diêu cũng cực kỳ nghiêm túc, trước mắt, biến số chỉ còn có Sử Nghiêm.

Tạ Lan Sinh có chút lo lắng nhiều lần trăn trở muốn tới trường quay bộ phim truyền hình Sử Nghiêm hiện tại đang đóng kia, dự định tự mình đến xem bộ dáng Sử Nghiêm khi diễn xuất.

Anh có chút lo âu mình đã đoán trúng, hy vọng bản thân chỉ là nghĩ ngợi lung tung, nhưng anh trời sinh có phần nhạy cảm, linh càm thường xuyên là chính xác. Bởi vì Tài Khoan là người đồng tính, cực kỳ khó tìm người phù hợp, Hoa Quốc Quang phải tốn rất nhiều thời gian mới tuyển ra được Sử Nghiêm. Nếu Sử Nghiêm có vấn đề nghiêm trọng, thì thật sự không biết phải làm sao nữa. Toàn bộ thành viên chủ chốt đã có mặt, điện ảnh lập tức sẽ khởi quay, hơn nữa, nếu không khởi quay thì không đuổi kịp liên hoan phim vào cuối tháng 2.

Tạ Lan Sinh đồng thời cũng tự nhủ rằng đừng quá mức hà khắc với diễn viên. Tạ Lan Sinh nghĩ, diễn xuất của Sử Nghiêm cũng ổn, chỉ cần không có tật xấu gì quá đáng ảnh hưởng đến bầu không khí của cả đoàn phim, thì đều được hết.