Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 45



Trường quay của Sử Nghiêm là ở vườn nho tại khu Xương Bình, Tạ Lan Sinh đi xe công cộng một đường đi thẳng tới cổng lớn. Hiện tại anh không nghèo túng, song cũng không thích tùy tiện tiêu tiền. Anh quan niệm là sống bình an phải tính đến ngày gian khó*, bất kể trong túi có bao nhiêu tiền cũng phải tiết kiệm hết khả năng —— vạn nhất ngày nào đó vốn liếng đứt đoạn, có thể chống đỡ đến đâu thì hay đến đó.

*Nguyên văn 居安思危 (cư an tư nguy): Đương lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy cấp để phòng bị.

Anh men theo con đường chậm rãi đi vào.

Nội tâm anh vẫn luôn văn vẻ, nhìn cây nho, nhưng cũng sinh ra không ít hoài niệm.

Cây nho luôn có liên quan đến nghệ thuật, bức tranh bán được duy nhất của Van Gogh tên 《 Vườn nho đỏ 》. Bộ điện ảnh kinh điển 《 Dạo bước trên mây 》 cũng phát sinh trong một vườn nho, cha mẹ của nữ chính Victoria Aragon kinh doanh trang trại nho xinh đẹp, nam chính Paul Sutton cùng nàng ôm hôn trong ngày hội hái nho.

Nó tượng trưng cho kết quả tốt, hy vọng hôm nay cũng là như vậy.

Không bao lâu, Tạ Lan Sinh đã đi đến cạnh trường quay của nhóm Sử Nghiêm.

Tháng 10 vẫn là mùa thu hoạch, từng chùm nho lớn muôn màu đua sắc, từng quả tròn căng, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào. Cây cỏ trên mặt đất có chút úa màu, nhưng cành lá trên cây nho hai bên vẫn xanh mướt, từng chùm trĩu nặng, uốn cong cành cây xuống.

Tạ Lan Sinh thấy Sử Nghiêm đang quay, không lên tiếng, đứng ở phía sau lẳng lặng xem, cũng không bị đối phương phát hiện.

Sử Nghiêm vẫn đóng nam hai, đang lãng mạn theo đuổi nữ hai. Bọn họ hái xuống hai chùm nho, cầm trong tay, vừa nói vừa dịu dàng cười, vô cùng có không khí của phim thần tượng.

Trong lòng Tạ Lan Sinh cảm thấy được Sử Nghiêm diễn xuất cũng tính là OK, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Ok!” Đạo diễn phim truyền hình này của Sử Nghiêm cũng có phần vừa lòng, hô, “Cut! Nghỉ ngơi một lát!”

Tạ Lan Sinh vừa định chào hỏi, liền thấy......

Sử Nghiêm căn bản không muốn đi đường, chỉ muốn nghỉ ngơi, hậu cần đoàn phim hiển nhiên biết bản tính của Sử Nghiêm, chầm chậm chạy đến đỡ chùm nho. Nhưng Sử Nghiêm ngay cả đứng một chút cũng chẳng muốn, cảm thấy “Chờ” như muốn lấy mạng, nâng tay “Vụt” một cái ném chùm nho qua!

Hậu cần đỡ được, nhưng loại quả chùm như nho vô cùng yếu ớt, đón được rồi nhưng vẫn đứt gãy, từng quả lăn đầy dưới đất, như thể châu ngọc.

Hậu cần không thể làm ảnh hưởng trường quay, liền một tay ôm, tay kia thì nhặt trên đất. Hắn cong mông, đuổi theo, vô cùng chật vật. Một bên thì nhặt bên kia lại rơi, những quả nho bị rụng ở trong tay cũng không ngoan ngoãn, được một quả lại rớt quả kia, hơn nửa ngày mới nhặt được toàn bộ.

Sử Nghiêm chẳng chút động lòng, trực tiếp ngồi xuống một bên, sau đó thờ ơ lạnh nhạt, không chút ngượng ngùng. Nhân viên công tác trong đoàn tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, thậm chí chẳng ai nhăn mày.

Tạ Lan Sinh: “............”

Anh dừng bước lại.

Từ một hành động này của Sử Nghiêm, Tạ Lan Sinh đã phát hiện ra, đối phương vừa không tôn trọng đạo cụ, cũng không tôn trọng thư ký trường quay.

Rõ ràng chờ một chút là được, sao cậu ta phải quăng rụng chứ? Vì sao lại để người ta đi dọn? Hơn nữa, đây là đạo cụ quan trọng sẽ xuất hiện trong phim đó! Một chút cảm tình cũng không có ư?

Thay tiểu Hồng tiểu Lục vào cảnh này, Tạ Lan Sinh liền nổi giận.

Ngay sau đó, Tạ Lan Sinh lại thấy một màn càng khiến anh thêm kinh hoàng.

Vì hôm nay trời nắng gắt, Sử Nghiêm diện mạo mềm mại có lẽ cảm thấy sẽ bị cháy nắng, nhưng lại quên chuẩn bị trước, vì thế, cậu ta để trợ lý giơ kịch bản lên che nắng cho mình! Sử Nghiêm ngồi dưới tán cây nho, nhưng cây nho có phần thấp, cũng không um tùm, ánh nắng không che được có thể xuyên qua cành lá chiếu vào mặt Sử Nghiêm. Trợ lý kia đứng bên cạnh đội nắng che chắn cho cậu ta, còn phải liên tục quan sát Sử Nghiêm, bám theo động tác nhìn ngang ngó dọc của Sử Nghiêm mà điều chỉnh cuốn kịch bản.

Tạ Lan Sinh là thật sự có chút cảm giác không mời nổi cậu ta.

Nếu cậu ta cũng mang bộ dáng đại gia đó vào đoàn 《 Viên mãn 》 thì còn làm được gì nữa? Sân Dã là ảnh đế Berlin lại còn được đề cử Hàn lâm mà còn chẳng có ai theo hầu hạ, Sử Nghiêm thì......?

Đoàn phim là nơi công tác, không phải chốn hưởng thụ. Nếu cậu hưởng thụ tại chỗ này, để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Bầu không khí có còn tốt được không? Còn không thành chướng khí mù mịt sao?

Qua một hồi, Lan Sinh nghe thấy đạo diễn đoàn phim gọi tất cả mọi người đứng đây, nói: “Lại đây đi! Quay tiếp thôi!”

Song Sử Nghiêm lại nhàn nhã tự tại nói với trợ lý một câu, trợ lý kia gật đầu như bổ củi, thẳng người dậy, cao giọng hô: “Vẫn còn sớm! Sử Nghiêm muốn nghỉ ngơi thêm chút!”

Bị chặn họng như vậy, đạo diễn thế nhưng lại chẳng đánh tiếng gì.

Tạ Lan Sinh vô cùng kinh hoàng, thậm chí cảm thấy không thể tin nổi.

Đạo diễn mới là người đứng đầu, đoàn phim trước giờ đều nghiêm ngặt cấp bậc. Đạo diễn quyết định bắt đầu quay mà diễn viên còn có thể cự tuyệt sao? Hơn nữa thái độ còn ngạo mạn như thế?

Tạ Lan Sinh cảm thấy đạo diễn hẳn là người mới vừa tốt nghiệp, bó tay không biện pháp với thứ gà chiên đang hot* này, không dám đắc tội, chỉ có thể chịu đựng nhường nhịn, thầm muốn thuận lợi quay cho xong phim đã

*Nguyên văn 当红的炸子鸡 (đương hồng đích tạc tử kê): phép ẩn dụ cho một người hoặc vật đang trở nên phổ biến và nổi tiếng gần đây.

Nhưng đạo diễn mới thì cũng là đạo diễn mà.

Anh tiếp tục đứng phía sau cây, muốn xem thêm Sử Nghiêm còn có thể làm ra điều gì nữa.

Kết quả thì, hết thảy lần quay tiếp này đều không khác biệt lắm với những gì Tạ Lan Sinh nghĩ.

Sau khi quay xong một đoạn đối thoại, đạo diễn hô: “Chỗ này...... Sử Nghiêm, thiếu mất lời thoại! Làm lại lần nữa đi!”

Sử Nghiêm thì khinh miệt trả lời: “Tôi lược bỏ đấy, câu đó vô dụng, chỉ có khiến vai diễn của tôi như bị tâm thần thôi.”

Đạo diễn rõ ràng có chút phẫn nộ, thế nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhịn, ra hiệu cho các bên chuẩn bị quay cảnh kế tiếp.

Tạ Lan Sinh thật sự choáng váng.

Anh nghĩ: Cái trò gì đây.

Một diễn viên thế nhưng còn có thể chỉ huy đạo diễn làm này làm nọ sao??? Thế mà còn có thể quyết định bản thân muốn diễn cái gì ư??? Lời thoại là chuyện của biên kịch, có khi ngay cả đạo diễn cũng không dám động. Diễn viên chỉ biết xuất phát từ vai diễn, mà biên kịch là khởi nguồn từ nội dung câu chuyện, thiết kế mỗi lời thoại là có logic nhiều tầng trong đó.

Sử Nghiêm có tôn trọng cơ bản hay không?! Cậu ta có biết vị trí của mình hay không?! Diễn cái gì, nói cái gì, toàn bộ đều là chuyện của đội ngũ sản xuất, không phải chuyện của diễn viên. Bọn họ có thể trao đổi bất cứ lúc nào nhưng không thể tự mình quyết định.

Sân Dã...... Sân Dã chưa bao giờ như vậy.

Sử Nghiêm, tình nhân trong mộng của hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ...... A, cậu ta thực sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao?

Tạ Lan Sinh cũng không muốn nhìn nữa, sải chân bước khỏi vườn nho.

............

Trở lại đoàn phim, anh lập tức yêu cầu phó đạo diễn Hoa Quốc Quang phụ trách diễn viên đem danh sách đến, nheo mắt lại, nhìn một vòng có chút đau đầu, nói: “Diễn viên Tài Khoan cũng cần đổi.”

“Hả?” Hoa Quốc Quang hỏi, “Cũng phải đổi sao?”

“Đúng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Hôm nay tôi đến trường quay xem, minh tinh này thật sự không ổn! Ỷ vào bộ dạng đẹp, người xem thích, tư bản cũng thích, vênh mặt hất hàm sai khiến! Muốn trả đạo cụ thì liền quăng sang, để hậu cần người ta phải chổng mông đi nhặt. Trợ lý thì hầu hạ cậu ta cả ngày trời, hết che nắng rồi lại các thứ...... Quá đáng nhất chính là tự quyết sửa kịch bản! Nói câu này không được, câu kia không hay, không hề tôn trọng đạo diễn!”

“Ôi, là vậy sao.” Hoa Quốc Quang nói, “Kỳ thật, tối hôm qua tôi cũng nghe người ta nói Sử Nghiêm thích ngồi ghế đạo diễn......”

Tạ Lan Sinh: “......”

Thật đấy à, đây là trò đùa gì vậy chứ.

Ghế đạo diễn là cố định, từ lúc bắt đầu quay đã phải sắp xếp xong, nó đại biểu cho thân phận, địa vị, là “Long ỷ” của đoàn phim, chỉ đạo diễn mới có tư cách ngồi, không ai khác dám ngồi cả. Nhóm đạo diễn cũng vô cùng coi trọng biểu tượng ghế đạo diễn này, ghế của Quentin còn đầy máu me, mang phong cách của bản thân ông.

Tạ Lan Sinh lại thêm kinh nghiệm rồi.

Anh âm thầm quyết định trong lòng, về sau nếu còn ký với diễn viên nổi tiếng thì phải khảo sát nhân phẩm trước, không thể bởi vì diễn xuất không tồi mà nóng vội đưa ra quyết định.

Tạ Lan Sinh miết danh sách, nói: “Thời gian đã không còn kịp nữa, ngày 21 tháng 10 phải khởi quay. Bằng không tuyệt đối là không đuổi kịp liên hoan phim cuối tháng 2. Tôi không muốn chờ tháng hai năm sau nữa.”

Hoa Quốc Quang: “Tôi biết.”

“Trách tôi thôi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Đến bây giờ mới phát hiện Sử Nghiêm...... Ôi.” Tạ Lan Sinh cũng không muốn nói ra, trực tiếp phát ra thở dài một tiếng.

Anh rà lại danh sách một lần, nói: “Lúc đó cảm thấy Sử Nghiêm không tồi, trực tiếp ấn định, cũng không gọi nhiều diễn viên đến để phỏng vấn vai diễn này. Hiện tại chúng ta chỉ có khả năng lựa chọn từ những diễn viên đã gặp.” Có điều lại nói, Tài Khoan là gay, 《 Viên mãn 》 lại là phim chui, anh kêu gọi hai tháng trời mới được 22 người, cho dù lúc ấy tiếp tục phỏng vấn thì cũng chưa chắc có thêm được mấy gương mặt.

Hoa Quốc Quang lại gật đầu: “Ừ.”

Tạ Lan Sinh cau mày: “Để hai người...... Vương anh Vương em sáng mai đến đây thử xem. Lúc đó tôi cảm thấy bình thường, không quá tốt, song hiện tại Sử Nghiêm không ổn, ngày mai tôi tăng thêm một chút, chỉ dạy thêm nữa, xem có thể cứu vãn thêm một chút hay không.”

Hoa Quốc Quang gật đầu: “Được.”

“Tôi sẽ tiếp tục phát thư tuyển dụng, xem có người thích hợp hơn nữa hay không.”

“Ok, ” Hoa Quốc Quang ngẫm lại, hỏi: “Nếu...... Vương anh Vương em không cứu vãn nổi, cũng chẳng có người phù hợp hơn thì sao? Cũng chỉ có thể chọn một người có phần khá hơn trong hai người Vương anh Vương em, chắp vá mà dùng ư?” Hắn là phó đạo diễn lo phần diễn viên, hắn phải suy xét đủ loại tình huống.

“......” Tạ Lan Sinh thở một hơi thật dài, “Hẳn là không đến nỗi đó đâu. Diễn xuất của hai bọn họ cũng tốt, hẳn là có thể cứu vãn được. Giả như vạn nhất...... Tôi đã nghĩ rồi, hiện giờ cũng chẳng có ý tưởng gì.”

Như vậy đã đủ be bét* rồi, suy nghĩ thêm nữa liền cảm thấy vẫy vùng.

*Nguyên văn 完犊子 (hoàn độc tử): phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là một người hoặc một vật không đạt được trạng thái hoặc mục đích như mong đợi. mang ý nghĩa xúc phạm, nó mô tả một người kém cỏi không thể làm tốt bất cứ điều gì.

Hoa Quốc Quang nói: “Được rồi. Để tôi đi gọi điện thoại cho bọn họ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vương anh Vương em: Chúng tôi được làm nhân vật chính sao?! Kích động quá?!

Panda: Đã nhìn tên của hai người chưa?