Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 57



Trong 《 Viên mãn 》, sau khi kết hôn với Tài Khoan, thời lượng nữ chính Liễu Diêu lên hình còn nhiều hơn cả đại ảnh đế Sân.

Hai người Tài Khoan và Lý Phương Phương trên danh nghĩa là vợ chồng, sự thật là bạn cùng nhà.

Đồng thời, tại buổi “Liên hoan” sau đó, cha mẹ hai nhà không ngừng giục sinh con, song Tài, Lý hữu danh vô thực, là chuyện không có khả năng. Mỗi lần trò chuyện, Lý Phương Phương đều ngồi thẳng lặng im không nói chuyện. Ngay tại thời điểm hai vợ chồng sứt đầu mẻ trán này, Lý Phương Phương lại sa vào mối tình cuồng nhiệt với một người đàn ông mới quen. Người kia là giảng viên đại học, anh tuấn nho nhã, phong độ lịch lãm.

Không chỉ có vậy, người diễn “Đối tượng yêu đương” này còn có chút tương tự với Lý Hiền, đều là kiểu bạch mã vương tử truyền thống, rất cao, rất gầy, rất trắng, còn đeo một cặp kính mạ vàng.

Thuở đầu “Yêu đương”, nét diễn của Liễu Diêu mang chút sầu muộn, cả ngày cũng chưa quay xong.

Tạ Lan Sinh luôn miệng “Cut”, nói, “Liễu Diêu, chị hẳn là phải đang hạnh phúc chứ!”

Tối hôm đó, Liễu Diêu về nhà một chuyến, mang đến...... Một quyển album ảnh. Cô ngồi trước bàn yên lặng lật, xem bộ dáng của bản thân năm đó. Mấy năm trước, cô cùng Lý Hiền đi Tam Á, đi Quế Lâm, cùng tổ chức sinh nhật, trải qua ngày kỷ niệm. Kế đó, Liễu Diêu đứng trước gương, liếc mắt nhìn biểu cảm trong ảnh, lại nhìn vẻ mặt trong gương, cố gắng mô phỏng, nỗ lực ghi nhớ, mãi cho đến khi hai người giống nhau như đúc. Liễu Diêu còn chú ý tới rất nhiều động tác, chi tiết nhỏ của mình trong ảnh —— có thể thể hiện ra tình yêu trọn vẹn, tâm tư ỷ lại, không ngừng lặp đi lặp lại những hành động này qua gương.

Liễu Diêu lật ảnh rồi hồi tưởng từng cảnh một. Cô nhớ lại những cảm giác ban sơ, không ngừng tái hiện lại cảm giác. Bởi đây là tình cảm của chính Liễu Diêu trong suốt sáu năm, ấn tượng đã khắc sâu.

Hôm sau quay lại, Liễu Diêu hồi tưởng bầu không khí, cảm xúc ban đầu, trong lòng không ngừng nói “Tôi tên Liễu Diêu, năm nay 28 tuổi, vừa mới quen bạn trai Lý Hiền......” Rốt cuộc xuyên qua bụi bặm thời gian, quay về sáu năm trước. Khi hợp làm một với dĩ vãng, trong lòng Liễu Diêu “Bộp” một tiếng.

Trong 《 Viên mãn 》, Long Ứng Nhân dẫn Lý Phương Phương đi dạo công viên và xem điện ảnh, tặng nàng hoa tươi, đưa nàng đi ăn đồ Tây tinh tế, những điều này đối một cô gái ở tỉnh lẻ là trí mạng. Liễu Diêu tái hiện cảm giác khi xưa, lại phối hợp biểu cảm, động tác của 6 năm trước, vô cùng sinh động, vô cùng ngoạn mục. Một chút u sầu cuối cùng cũng có thể giải thích trong phim, vừa vặn không nhiều không ít.

Tạ Lan Sinh vốn lo lắng Liễu Diêu sẽ không đương đầu nổi với phần sau của điện ảnh, bởi Liễu Diêu quả thực đã ở Nhân Nghệ nhiều năm mà không thể nổi danh. Diễn xuất của cô thật ra có hạn, đây cũng là nguyên nhân Hoa Quốc Quang ngay từ đầu cũng không xem trọng Liễu Diêu. Yêu cầu của vai diễn Lý Phương Phương này từ trước đã rất thấp —— trong nội dung liên quan đến “Tài Khoan” “Cha mẹ Tài Khoan “, Lý Phương Phương trong phim chỉ là trợ diễn, diễn yêu nhau, diễn kết hôn, Liễu Diêu ở ngoài phim cũng chẳng khác gì, vẫn là diễn yêu nhau diễn kết hôn. Nhưng với nội dung liên quan đến “Long Ứng Nhân”, Lý Phương Phương là thật lòng thật dạ, Tạ Lan Sinh vô cùng lo lắng.

Song Lý Phương Phương lại như thể đo ni đóng giày cho Liễu Diêu, Liễu Diêu “Diễn” chính bản thân mình, chỉ cần mô phỏng bản thân là được —— hai người đàn ông của Lý Phương Phương, Tài Khoan còn có Long Ứng Nhân, một người kết làm vợ chồng với nàng chỉ là để đối phó cha mẹ, một lại vì tham nhan sắc tuổi trẻ mà đùa bỡn với nàng, hai người hợp lại chính là chồng cũ của Liễu Diêu. Cũng bởi vì nguyên nhân đó, cô rất khao khát vai diễn này.

Liễu Diêu thậm chí còn dẫn dắt nhóm diễn viên đối diễn với mình. Trong sự “Yêu thích” của Liễu Diêu, diễn viên Long Ứng Nhân kia thật sự cảm thấy đang được yêu. Cứ xem như đàn ông thì dễ lún sâu, nhưng thậm chí nhóm diễn viên đóng cha mẹ Tài Khoan cũng bị ảnh hưởng, thấy “Con dâu” sáng sủa rực rõ, nghĩ đến hạnh phúc mỹ mãn của “Con trai”, liền nở nụ cười mỉm thật tâm. Bọn họ đều là diễn viên phụ, nhưng mỗi người đều phát huy vượt hẳn mức bình thường.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, đây quả thật là một bất ngờ. Bộ điện ảnh 《 Viên mãn 》 này tổng cộng có ba vai diễn quan trọng, Tài Khoan Lang Anh cùng Lý Phương Phương, có được một diễn viên cao cấp như Sân Dã đã là may mắn khổng lồ cùng niềm vui cực đại. Nhưng Liễu Diêu lại có thể sánh bước song hành, khiến vai diễn này lay động lòng người, mà Tài Khoan thì lại chính là anh, một nửa được Sân Dã đưa đường, một nửa khác lại được Liễu Diêu chỉ lối, thế nhưng cũng đạt được sự phát triển cấp độ bậc thầy.

Có điều, thi thoảng, Tạ Lan Sinh từ trong rung đông cảm thấy Liễu Diêu đã quá liều mạng. Cô tự nguyện vạch trần vết sẹo, nhớ lại nỗi đau thương, trăm phần trăm nhập vào vai diễn, hoàn toàn không để tâm thương tổn chính bản thân mình. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, thậm chí diễn đến mười đến trăm lần. Đôi khi, Tạ Lan Sinh đã ok, Liễu Diêu vẫn còn cẩn thận hỏi: “Tôi có thể làm lại lần nữa không? Tôi cảm thấy có thể diễn tốt hơn nữa.” “Tôi lại có chút cảm nhận mới đối với cảnh mới nãy.”

Mà mỗi một ngày sau khi kết thúc công việc Liễu Diêu đều mệt đến kiệt sức, dường như đã mang toàn bộ sinh mệnh tập trung vào trong bộ phim này.

............

Buổi tối hôm nay trước khi đi ngủ Tạ Lan Sinh lại theo thường lệ mở họp.

Tiểu Hồng đặt tờ 《 Nhật báo Bắc Kinh 》 mua trong ngày lên bàn, Tạ Lan Sinh tiện tay lật xem. Buổi sáng mỗi ngày Tạ Lan Sinh để trợ lý tiểu Hồng mua một tờ báo, mỗi tối đưa đến phòng anh, người trong đoàn muốn xem thì xem. Tạ Lan Sinh cảm thấy, bọn họ quay liền hai tháng, cơ hồ có thể nói là đoạn tuyệt nhân thế, để tiểu Hồng mua báo cho mọi người xem một chút cũng rất tốt. Có điều ngoại trừ Tạ Lan Sinh, còn có hai người tiểu Hồng Liễu Diêu ở chung phòng này, người khác rất ít khi mượn xem.

Lật qua lật lại, tay Tạ Lan Sinh chợt khựng lại.

Tại một trang, anh nhìn thấy một tin tức:

【 Hôm nay đạo diễn Lý Hiền kết hôn. 】

Trong bài viết, phóng viên liệt kê chi tiết tên những minh tinh được mời, cả một hàng dài.

Tin tức này cũng chẳng lạ lùng, Lý Hiền là đạo diễn lớn giành được “Big 3” của xưởng Tiêu Tương, danh tiếng tại Trung Quốc rất lớn, vượt xa so với Tạ Lan Sinh, hắn kết hôn được đưa tin cũng rất bình thường.

Tạ Lan Sinh thì chưa giành được giải Big 3 nào, mới chỉ từng được đề cử.

Chẳng qua...... Tạ Lan Sinh đọc hết bài báo, một chữ không đề cập đến vợ cũ của Lý Hiền. Thậm chí, người khắp thiên hạ còn chẳng hay Lý Hiền từng có một đời vợ. Tạ Lan Sinh từng nghe Liễu Diêu nói qua, bọn họ năm đó chỉ đăng ký, không tổ chức hôn lễ, cũng không thông báo ra ngoài, nói chờ bệnh của người mẹ khá hơn một chút thì mới bớt chút thời gian rảnh để thu xếp. Rồi sau đó, bọn họ một ở Trường Sa, một ở Bắc Kinh, thời gian chung đụng không nhiều lắm chỉ là mỗi ngày đều gọi điện thoại. Liễu Diêu trong năm năm đó cảm thấy hai người vô cùng ấm áp.

“......” Tạ Lan Sinh gấp tờ báo lại nhét vào trong túi, không muốn để Liễu Diêu nhìn thấy.

Rồi sau đó, giữa quá trình họp Lan Sinh vẫn trộm quan sát, thấy thần sắc Liễu Diêu vẫn như thường rốt cuộc mới yên lòng, cho rằng đối phương vẫn chưa nhìn đến tờ 《 Nhật báo Bắc Kinh 》 hôm nay.

Nhưng đến cuối, khi chỉ còn lại Tạ Lan Sinh, Sân Dã cùng Liễu Diêu, Liễu Diêu đi toilet xong lại chậm chạp không quay về.

Lan Sinh có chút lo lắng, rón ra rón rén đi đến trước WC, gõ cửa, hỏi: “Liễu Diêu? Có sao không? Không có chuyện gì chứ?”

Hơn nửa ngày, âm thanh của Liễu Diêu mới truyền ra: “Ừm, đạo diễn Tạ, không sao đâu.”

Tạ Lan Sinh ấn tay nắm, phát hiện cửa vẫn đang mở, xem ra khi Liễu Diêu vào WC đã hoảng hốt đến mức quên đóng lại, vì thế nói: “...... Tôi vào được không?”

Liễu Diêu nói: “......” Liễu Diêu sẽ không từ chối người khác.

Tạ Lan Sinh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, chỉ thấy Liễu Diêu đang dùng một chiếc khăn mặt che mặt trộm khóc.

Hẳn là cô không nhịn được, muốn dùng khăn mặt lau nước mắt, cuối cùng lại dùng khăn để chặn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tạ Lan Sinh chờ cô kiềm nén lại, mới nhẹ nhàng hỏi: “Là bởi vì......Đạo diễn Lý sao?”

Liễu Diêu tựa hồ cực kỳ kinh ngạc, Tạ Lan Sinh lại dịu dàng nói: “Năm 1991 tôi từng gặp đạo diễn Lý, anh ta từng đề cập đến tên chị. Nhưng mãi đến ngày khởi quay tôi mới nhớ ra đoạn đối thoại kia.” Tạ Lan Sinh không nói chuyện Lý Hiền muốn anh đổi người, không tuyển dụng cô với Liễu Diêu.

Liễu Diêu ngơ ngác gật đầu.

Lan Sinh có chút không đành lòng, nói: “Chị......”

“Đạo diễn Tạ, tôi quả thật không sao đâu.” Liễu Diêu lại thùy mị cười.

“Nhưng......”

“Bình thường tôi chẳng hề nghĩ đến.” Mắt Liễu Diêu cong cong, “Tôi cũng không biết tại sao, bất chợt liền muốn khóc, rất không có tiền đồ...... Có thể bởi vì đột nhiên nghe nhắc đến chồng trước nên nổi giận mà khóc chăng, nhưng tôi là cần lo lắng cho bản thân, chứ không phải để tâm đến bọn họ, mục tiêu duy nhất hiện giờ của tôi chính là đóng 《 Viên mãn 》 cho thật tốt.”

Lan Sinh nghe xong liền thả lỏng tâm tình: “Được, Liễu Diêu, chị hiểu là được rồi.”

Liễu Diêu đã suy nghĩ rõ ràng như thế, hẳn là không có vấn đề gì.

“Ừm, ” Liễu Diêu còn nói, “Vai diễn này rất phù hợp, tôi sẽ nắm lấy cơ hội này. Có thể gặp được một vai diễn như thế này trong đời là chuyện không dễ dàng gì. Đạo diễn Tạ, tôi biết thiên phú bản thân hữu hạn, diễn xuất không tốt, nhưng làm một diễn viên, tôi cũng muốn có vai diễn kinh điển...... Cũng muốn lưu lại một vai diễn kinh điển.”

“Đừng nói như vậy, ” Tạ Lan Sinh nói, “Có thể tiến bộ hơn nữa, chị vẫn còn trẻ.”

Liễu Diêu lại dịu dàng cười cười: “Cảm ơn đạo diễn Tạ, tôi sẽ cố gắng.”

............

Vài phút sau, Liễu Diêu rốt cuộc quay lại phòng.

Sân Dã rõ ràng là nhìn ra được Liễu Diêu vừa mới khóc, song không đề cập đến, chỉ vui đùa nói: “Diễn xuất hai ngày nay của quý cô Liễu Diêu đây có thể cạnh tranh ảnh hậu cấp thế giới luôn đấy.”

Hai bên khóe miệng Liễu Diêu cong lên: “Cám ơn đại ảnh đế, nghe mà ngượng ngùng quá.”

“Nói thật đó.”

“Liễu Diêu, ” Tạ Lan Sinh lại rèn sắt khi còn nóng, thuận tiện nói sang chuyện khác, “Ngày mai chị cần phải duy trì trạng thái. Tối hôm qua tôi còn mơ thấy chị cùng đại ảnh đế Sân của chúng ta đấy, có thể thấy được áp lực của tôi nhiều đến bao nhiêu.” Kỳ thật Tạ Lan Sinh chẳng mơ thấy ai cả, anh chỉ muốn nói lên sự coi trọng của mình, để con người thiếu tình yêu như Liễu Diêu có thể cảm nhận được sự dựa dẫm từ người khác. Nhưng nếu chỉ nhắc đến tên Liễu Diêu thì lại có chút quái lạ, dù sao đối phương cũng là nữ giới, cho nên Tạ Lan Sinh liền lôi thêm một nhân vật chính khác là Sân Dã vào.

Song Sân Dã rõ ràng không ngầm hiểu được. Nghe Tạ Lan Sinh nói nằm mơ về mình, khuôn mặt Sân Dã liền có chút biến đổi, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Thật à?”

Tạ Lan Sinh đành bất chấp nói: “Thật đấy.”

Sân Dã nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tựa nắng ấm ngày xuân, nói: “Vừa khéo, đạo diễn Tạ, tối hôm qua tôi cũng mơ thấy anh.” Như thể không chịu thua.

“Ơ?” Tạ Lan Sinh lịch sự hỏi lại, “Mơ gì thế?”

Sân Dã cười cười, không trả lời.

Thấy phản ứng này của Sân Dã, Liễu Diêu nhỏ giọng cười nói: “Vậy khẳng định là nói xấu rồi. Không nói tức là chuyện xấu, tỷ như đạo diễn Tạ bóc lột diễn viên này.”

Sân Dã gật gật đầu: “Xem như vậy đi.”

Liễu Diêu đã thoải mái trở lại, lại tiếp tục đùa giỡn, chuyển sang Tạ Lan Sinh, hỏi: “Đạo diễn Tạ, vậy ngài mơ gì về bọn tôi thế?”

Tạ Lan Sinh lại bịa chuyện nói: “Mơ mấy người cùng bỏ chạy, quăng gánh giữa đường, hai đạo diễn là tôi cùng Thiên Tử quýnh quáng đến độ chảy mồ hôi đầy đầu.”

Liễu Diêu cười lanh lảnh, tựa chuông bạc ngân, ước chừng qua hơn mười giây, mới nói: “Không đâu, đạo diễn Tạ, diễn Phương Phương thật tốt, quay xong 《 Viên mãn 》 có lẽ là nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi rồi.”

“Ôi chà, vậy tôi phải thật sự cảm ơn chị rồi!”

“Chớ khách sáo ~ vậy chúng ta liền tiếp tục bàn bạc thôi.”

“Ừ.”

Một giờ sau, Tạ Lan Sinh đã giảng giải cảnh diễn ngày kế cho hai người xong, dậy khỏi thảm tiễn hai người bọn họ trở về phòng. Lúc này đã là một giờ sáng, Tạ Lan Sinh cũng không quá yên tâm để diễn viên nữ đi đường một mình.

Đưa Liễu Diêu về xong, Tạ Lan Sinh lại nghĩ tới chuyện Sân Dã nói nằm mơ thấy mình, có chút hiếu kỳ, hỏi: “Sân Dã, hôm qua cậu mơ gì về tôi thế? cChẳng lẽ thật sự là tôi bóc lột mọi người à? Ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy ư?” Tạ Lan Sinh kỳ thật biết bản thân bình thường cũng rất bóc lột, bắt đội ngũ sản xuất cùng dàn diễn viên chính làm việc liên tục, không thể nghỉ ngơi.

Sân Dã khẽ liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Anh thật sự muốn nghe nói thật hả?

“Đương nhiên, nói dối thì còn ý nghĩa gì nữa.”

Sân Dã mỉm cười lắc lắc đầu: “Đạo diễn Tạ, bỏ đi, chớ hỏi nữa.”

“......” Tạ Lan Sinh rất hiếu kỳ, “Rốt cuộc là cái gì......”

“Vừa nãy là lừa Liễu Diêu đó, trong mơ anh không làm chuyện xấu gì đâu.” Âm thanh của Sân Dã mang theo từ tính, “Nhưng mà tôi không muốn nói ra nội dung.”

“......???”

“Đừng tò mò.” Lúc này đã đến phòng Lan Sinh, Sân Dã vươn một ngón tay, chạm lên phía sau tai Tạ Lan Sinh, nhẹ nhàng trượt xuống, gập tai Tạ Lan Sinh tạo thành thế “Đóng lại”, cũng để Tạ Lan Sinh quay đầu về phía phòng mình, chuẩn bị đi vào, “Đừng nghe, không muốn làm ô uế tai anh.”

Tạ Lan Sinh cũng là đàn ông, nghe nói như thế: “!!!”

“Được rồi, ngủ ngon.”

“...... Ừm, ngủ ngon.”

Nói lời từ biệt xong, Sân Dã lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua.

Trước tuổi 21, mọi thứ y làm đều thành thạo điêu luyện, chẳng cảm thấy thứ gì thú vị. Y làm việc chỉ bằng ba phần hào hứng, có thể thấy sự hứng thú đối với người hay vật của y vô cùng ít, theo lâu dài thì trực tiếp mất sạch.

Bởi vậy, Sân Dã chưa bao giờ biết bản thân là một kẻ nặng ham muốn như vậy.

Mỗi ngày mỗi năm càng trầm trọng thêm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Liễu Diêu Lý Hiền: Chương 41.

Mama Panda của ảnh đế Sân: “Có thể nói cho tôi nghe thử hơm, tôi hông sợ bẩn tai đâu.”