Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 81



Sau khi chào tạm biệt tổng biên tập Trương, Tạ Lan Sinh đứng tại một góc trong nhà sách, nhắn tin cho Tân Dã hỏi: 【 Tân Dã, cưng à, đang làm việc sao? Giờ có thể gọi điện thoại không? 】

Lúc đó Tân Dã đang họp. Y bật di động liếc mắt một cái, biết Tạ Lan Sinh nhất định là có chuyện quan trọng gì, nói: “Mọi người suy nghĩ phương án giải quyết xem, tôi sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, cầm di động đi ra ngoài, đến phòng họp nhỏ bên cạnh.

Y gọi điện thoại cho Tạ Lan Sinh, hỏi: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Ổn, vẫn ổn!” Tạ Lan Sinh đáp liền hai câu, Ngay sau đó hạ thấp âm thanh, đối diện góc tường, có chút kích động, nói, “Tân Dã, anh mới vừa gặp Trương Học Văn của《 Xem điện ảnh 》 đến đây công tác. Em hẳn là cũng biết anh ta đó. Anh ta nói, Cục điện ảnh sẽ dỡ bỏ lệnh cấm cho chúng ta vào trước mùng 1 tháng 12.”

Tân Dã cũng hơi sửng sốt, rồi mới dịu dàng nói: “Đạo diễn Tạ, chúc mừng, điện ảnh của ngài sắp sửa có thể công khai trình chiếu trên toàn Trung Quốc rồi.”

“Ừ......”

Giây phút này anh đột nhiên cảm thấy những trắc trở trong quá khứ chẳng đáng kể gì nữa. Giống như, gian khổ trải qua càng nhiều, cái giá anh phải trả càng lớn, anh lại càng thêm quý trọng từng ngày mình quay phim, gồm cả trước kia, cũng gồm cả sau này. Những hoảng hốt bất ổn, những e ngại do dự, anh đều đã trải nghiệm trong thuở 20, anh cảm kích cuộc sống, từng hạt bụi từng hạt cát dính lên giầy trên đường đi đến đây, đều chẳng hề uổng phí.

“Đạo diễn Tạ, ” Tân Dã bên kia tiếp lời, “Vì chứng minh cho việc bỏ lệnh cấm, Cục điện ảnh có khả năng sẽ chọn một bộ phim trước đây của anh để công chiếu trong quy mô nhỏ.”

Đối với cảnh tượng giả lập này Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, nói: “Vậy chọn 《 Ngân hà 》 đi. 《 Ngân hà 》 đã giành được Gấu vàng, mà nó cũng có phần dễ quảng bá rộng rãi. Hơn nữa, nó mới quay xong hồi năm 2000, bản thân anh cũng có chút vừa lòng.”

“Được, rất tốt.”

“Nhưng kỳ thật, ” Tạ Lan Sinh nhỏ giọng nói, “Anh mong 《 Viên mãn 》 được công chiếu nhất.”

Tân Dã hỏi: “Vì sao thế?”

Tạ Lan Sinh nói: “《 Viên mãn 》 có ý nghĩa lớn nhất với anh. Anh giành được một ‘Big 3’, còn cả một...... Tóm lại, từ điện ảnh cho đến cuộc sống, 《 Viên mãn 》 đều mở ra một chương mới trong cuộc đời của anh. Nhưng mà, chuyện yêu đương của Tài Khoan, Lang Anh, chủ đề này chắc không qua được.”

“Ừm, ” Tân Dã nói, “Hy vọng sẽ có ngày《 Viên mãn 》 có thể công khai trình chiếu. Thời điểm đó, cho dù chúng ta có già rồi, cũng vẫn sẽ nắm tay nhau cùng đi xem.”

Trước mắt Tạ Lan Sinh tựa hồ chậm rãi mở ra một hình ảnh, anh cười nói: “Được, đã hứa rồi nhé.”

............

Tạ Lan Sinh không ngờ rằng hết thảy lại trùng hợp đến thế, anh mới vừa trở lại nhà Tân Dã thì Cục điện ảnh điện thoại đến.

Ở trong điện thoại, Cục điện ảnh nói: “Là như thế này. Theo nghị quyết 20, Cục điện ảnh sẽ ‘Bỏ qua chuyện cũ’ đối với những đạo diễn điện ảnh bị cấm. Hơn nữa, Cục điện ảnh cũng muốn tọa đàm cùng những đạo diễn trẻ, bao gồm cả những đạo diễn trẻ từng bị kỷ luật trước đây. Mọi người tâm sự, xác định điện ảnh sau này sẽ quay như thế nào. Ý tưởng này đã có từ tháng 8, nhưng chi tiết mới được xác định gần đây, ví dụ như, sẽ mở ở đâu.”

“???” Tạ Lan Sinh siết điện thoại, “Mở ở đâu vậy ạ?” Chẳng lẽ không thể mở tại Cục điện ảnh à? Lời này nghe cực kỳ quái lạ.

“Ngày 30 tháng 11 Cục điện ảnh tổ chức buổi toạ đàm.” Lãnh đạo Cục điện ảnh tiếp tục, “Mở lại phòng hội nghị trong Học viện điện ảnh Bắc Kinh. Đến lúc đó, các lãnh đạo học viện, sinh viên giáo sư học viện, Cục điện ảnh cùng nhà làm phim độc lập đều có thể tham dự.”

“......???” Tạ Lan Sinh có chút kinh ngạc. Trước đây, là bên yếu thế, bọn họ đều không dám trái lời đến Cục điện ảnh chịu phạt, Tạ Lan Sinh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, hai bên bọn họ có thể đến “Buổi toạ đàm” của bên thứ ba. Điều này có nghĩa, chí ít về mặt phong thái, Cục điện ảnh và nhà làm phim là ngang hàng.

“Cậu ghi lại địa chỉ đi nhé.” Lãnh đạo Cục điện ảnh lập tức báo ra một dãy địa chỉ trường học. Tạ Lan Sinh là sinh viên Bắc Điện, anh cực kỳ quen thuộc địa chỉ này nên không ghi lại.

Cuối cùng, lãnh đạo Cục điện ảnh còn nói, “Tạ Lan Sinh, làm phiền cậu triệu tập mọi người, thông báo cho Tôn Phượng Mao, Lý Khải, Vương Phong, còn có...... Cùng tham gia hội nghị lần này.” Những cái tên ông nêu ra đều là đạo diễn điện ảnh độc lập nổi tiếng. Lúc này, Tạ Lan Sinh dùng bút ghi lại.

Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh cũng không gấp như lửa đốt gọi điện thoại cho người khác.

Anh ngẫm nghĩ, nâng tay bấm số của giảng viên Vương Tiên Tiến. Hồi đi học đối phương chính là chủ nhiệm khoa đạo diễn Bắc Điện, hiện tại...... Vẫn là chủ nhiệm.

“Alo, ” Chờ đến khi điện thoại được tiếp, Tạ Lan Sinh nói, “Thầy Vương phải không ạ? Em là Lan Sinh đây ạ.”

“Lan Sinh?” Vương Tiên Tiến vẫn luôn yêu thích sinh viên năm đó của mình, “Lúc này gọi điện thoại đến...... Là bởi vì ‘Buổi toạ đàm’ kia phải không?”

“A, ” Tạ Lan Sinh cười, “Thầy Vương đã biết rồi ạ?”

Vương Tiên Tiến nói: “Lúc trước vẫn luôn chỉnh sửa phương án, buổi chiều hôm nay vừa mới quyết định. Cục điện ảnh cùng đạo diễn trẻ sẽ mở toạ đàm tại chỗ chúng ta.”

“Dạ.” Tạ Lan Sinh nói, “Cục điện ảnh bảo em triệu tập mọi người tham gia. Nhưng em muốn trao đổi với thầy một chút xem phải chuẩn bị những gì trước buổi họp.”

Vương Tiên Tiến nói: “Nói cụ thể xem sao?”

“Vâng.” Tạ Lan Sinh nói ra những băn khoăn, “Những nhà làm phim độc lập toàn quốc cần tham gia ước chừng có hai mươi mấy người. Lãnh đạo Cục điện ảnh không rảnh, buổi họp này không biết sẽ kéo dài bao lâu. Em lo lắng đến lúc đó, các lãnh đạo lớn Cục điện ảnh blabla nói xong chính sách, đám đạo diễn thanh niên chúng em lại chẳng biết nói gì. Em lo ngại, Cục điện ảnh có chuẩn bị, có sẵn diễn văn, nhưng hai mươi mấy người chúng em lại hỗn loạn mạnh ai nấy làm, không có bất cứ thái độ thống nhất, hay ý kiến thống nhất gì. Mồm năm miệng mười mỗi người một câu, không có trọng điểm nói chuyện lạc đề, lãng phí thời gian họp, uổng phí cơ hội lần này.”

Vương Tiên Tiến tựa hồ rất ngạc nhiên vì Tạ Lan Sinh có thể nghĩ đến những điều này.

“Em cho rằng, ” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục nói, “Cơ hội này cực kỳ khó gặp, tuyệt đối không thể dễ dàng lãng phí. Lãnh đạo Cục điện ảnh đều ở đó, bao gồm cả những vị bình thường không thể thấy. Bọn họ sẵn lòng mở toạ đàm, bằng lòng nghe mọi người nói, thật sự là chuyện ngàn năm có một, dù sao em cũng chưa từng được nghe thấy. Hơn nữa, sinh viên giảng viên của Học viện điện ảnh đều ở đó, giả sử chúng em đưa ra mong muốn được lãnh đạo Cục điện ảnh tán thành, đông đảo người của học viện đều có thể trở thành nhân chứng, Cục điện ảnh sẽ không thể đổi ý, bằng không chính là lật lọng. Vậy nên em cảm thấy, trước buổi họp, phải họp hai mươi mấy người này lại đưa ra ý kiến thống nhất, nêu lên quan điểm bên ta rõ ràng rành mạch, cũng chính là kết quả mà nhà làm phim độc lập hy vọng đạt được, để Cục điện ảnh phúc đáp, chí ít cũng khiến Cục điện ảnh suy xét. Mọi người không thể cứ không đầu không đuôi lũ lượt kéo đến, nghe Cục điện ảnh nói xong lại nối đuôi nhau về.”

Vương Tiên Tiến gật đầu: “Đây cũng là điều thầy lo lắng. Chẳng trách em cũng nghĩ đến nó.”

Trên thực tế, những năm gần đây, mọi người vẫn luôn nỗ lực lên tiếng. Có người gửi thư đến báo đài, song truyền thông không dám đưa tin, cũng có người mang những lời muốn nói in thành sách phát trong liên hoan phim, nhưng buổi tọa đàm này chính là cơ hội đầu tiên để trực tiếp giãi bày.

Vương Tiên Tiến cùng Tạ Lan Sinh nói chuyện qua điện thoại hồi lâu. Sau khi Tạ Lan Sinh dần dần làm rõ ý tưởng “Thống nhất ý kiến” này, liền tạm biệt Vương Tiên Tiến, điện thoại cho những người khác, truyền đạt thời gian địa điểm “Buổi toạ đàm” cho từng người trong hơn 20 người này.

Có tám người trực tiếp từ chối, nói, bọn họ sẽ không nhượng bộ hay thỏa hiệp gì với Cục điện ảnh, muốn giữ vững thân phận độc lập, sẽ không nghe Cục điện ảnh nói bất cứ lời khuyên răn cùng đề nghị gì, Tạ Lan Sinh cũng hiểu cho bọn họ.

Đối với 16 cá nhân còn lại, Tạ Lan Sinh nói, mọi người phải thống nhất thái độ thống nhất ý kiến, còn nói ra đề cương thảo luận sơ bộ cùng Vương Tiên Tiến.

Trong đó lại có bốn người tỏ ý bất đồng quan điểm, không chung mối quan tâm với nhóm Tạ Lan Sinh, sẽ đích thân nêu tại buổi tọa đàm, rút lui khỏi “Liên minh”.

Vì thế chỉ còn một nửa, 12 người.

Tạ Lan Sinh cũng chỉ có thể cảm khái đội ngũ này quá khó dẫn dắt.

............

Gọi một vòng 24 cuộc điện thoại, xác định được mấy thứ thời gian địa điểm lần tiếp xúc đầu tiên với thành viên liên minh, đã đến bảy giờ rưỡi, Tân Dã mở cửa vào nhà.

Tạ Lan Sinh cũng không nấu bữa tối, vì thế hai người ra ngoài ăn. Hiện tại, bữa sáng đều là Tân Dã thu xếp, bữa tối thì không có quy định. Cuối tuần là Tân Dã phụ trách, bình thường nếu Tân Dã về sớm, tầm 6 điểm rưỡi thì sẽ là y phụ trách, nếu Tân Dã về muộn, Tạ Lan Sinh sẽ xuống bếp nấu cơm, nếu Lan Sinh không muốn làm gì thì hai người sẽ ra ngoài ăn một bữa.

Bọn họ ăn một bữa đồ Nhật. Trong bữa ăn, Tạ Lan Sinh kể hết một lượt chuyện nhỏ chuyện to trong ngày, Tân Dã thi thoảng nói “Chúc mừng”, thi thoảng lại đưa ra chút ý kiến. Sau đó, Tạ Lan Sinh lại hỏi Tân Dã hôm nay làm những gì, không khí rất ấm cúng.

Về đến nhà, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã ngồi tại bàn phòng ăn tầng một, kể về đề cương muốn nói trong buổi toạ đàm.

Mãi cho đến 12 giờ.

............

Bắt đầu từ ngày đó, Tạ Lan Sinh cùng với 12 nhà làm phim độc lập của mình cộng thêm Vương Tiên Tiến bắt đầu thảo luận hết lần này đến lần khác, sửa chữa bản thảo phát biểu dùng trong buổi toạ đàm hội.

Bởi đều là người làm nghệ thuật, 14 cá nhân luôn luôn chia rẽ.

Ví như, ngày đầu tiên, còn có mấy đạo diễn độc lập cho rằng nên viết thành thơ ca, “Trầm bổng du dương âm vang đanh thép, khiến người tham dự lã chã rơi lệ!”, nhưng Vương Tiên Tiến xua tay ngăn cản, chủ trương vẫn là viết thành công văn, nói: “Cần rõ ràng dễ xem dễ hiểu, tốt nhất vẫn là dùng lời văn truyền đạt nguyện vọng, nhóm lãnh đạo lớn Cục điện ảnh đều thường đọc những dạng này. Nếu đọc thơ, có khả năng đọc xong rồi bọn họ vẫn mù mờ khó hiểu.”

Mọi người nghe xong lời của Vương Tiên Tiến, mấy đạo diễn bất đắc dĩ từ bỏ.

Còn có đạo diễn thoáng chốc đã đề xuất 45 ý kiến cho lãnh đạo. Tạ Lan Sinh quả thực muốn choáng váng, nói với hắn, bản thảo phát biểu phải cực kỳ ngắn gọn, liệt kê ba bốn điều quan trọng nhất trình lên cho lãnh đạo, quá nhiều ý kiến sẽ chẳng ai care.

Mà trong quá trình này lại không ngừng có người rút lui.

Có người đề xuất nguyện vọng lại bị người khác cho rằng không phù hợp, giận dỗi bỏ đi. Cũng có người muốn quay bộ điện ảnh mới, sau khi phân tích rõ cho rằng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, sợ “Dâng thư” xong sẽ đắc tội lãnh đạo, khiến điện ảnh không qua xét duyệt được, liền cáo lỗi rút lui, trong đó có cả Tôn Phượng Mao. Còn có người bị bên đầu tư ép buộc rời khỏi từ bỏ ký tên. Cuối cùng còn có hai vị đạo diễn bởi áp lực cũng bỏ cuộc, nhưng vẫn tham gia thảo luận, đê xuất khiến nghị, hỗ trợ dự thảo.

Cuối cùng, sau khi sửa xong bản thảo “Phát biểu”, người kí tên chỉ còn bảy.

............

Ngày 30 tháng 11, buổi tọa đàm giữa Cục điện ảnh cùng đạo diễn thanh niên được tổ chức đúng hạn, địa điểm chính là gian phòng hội nghị lớn tại Học viện điện ảnh Bắc Kinh.

Học viện điện ảnh sớm đã thông báo cho một vài sinh viên giảng viên đến tham dự, vì thế, người tham gia chia thành bốn bên: Lãnh đạo Cục điện ảnh, lãnh đạo Học viện điện ảnh, nhà làm phim điện ảnh, sinh viên giảng viên Học viện điện ảnh, tổng cộng có khoảng một hai trăm người.

Hai bên chia nhau ngồi hai bên dãy bàn họp lớn là Cục điện ảnh cùng nhà làm phim. Bên nhà làm phim, ở chính giữa là Vương Tiên Tiến, bên trái ông là Tạ Lan Sinh, bên kia là một đạo diễn độc lập từng giành được “Big 3”. Mà bên trái Tạ Lan Sinh theo thứ tự lần lượt là đám Tôn Phượng Mao.

Các lãnh đạo Cục điện ảnh đi vào lúc 2 giờ 40 phút. Vượt ngoài dự kiến của Tạ Lan Sinh, đội ngũ này tương đối khổng lồ, có cục trưởng và hai cục phó Tổng cục điện ảnh Quảng Điện, trưởng ban chế tác, trưởng ban nghệ thuật, trưởng ban đối ngoại...... Đông đảo cả một đám người.

Cục điện ảnh còn dẫn theo phóng viên của《 Báo điện ảnh Trung Quốc 》 cùng kênh điện ảnh CCTV. Mấy phóng viên vừa tiến vào liền mở ống kính của mỗi người ra.

Mọi người cũng không nói quá nhiều lời vô nghĩa.

Một tiếng đầu tiên, là từng lãnh đạo Cục điện ảnh luân phiên nói chuyện.

Bọn họ tuyên bố “Bỏ qua chuyện cũ”, dỡ bỏ lệnh cấm cho tập thể nhà làm phim.

Còn có, “Do một vài nguyên nhân lịch sử rất phức tạp, rất nhiều thanh niên của chúng ta đã không được phát triển bình thường, Cục điện ảnh cũng cực kỳ đau lòng. Chúng tôi tổ chức cuộc họp này, là hy vọng mang đến khích lệ cho mọi người, ủng hộ mọi người, kích thích lớp nhân sự trẻ dấn thân vào sự nghiệp điện ảnh, tạo dựng niềm tin để họ làm ra những bộ phim hay. Đồng thời, mặt đối mặt, không còn hiểu lầm, giải thích về những chính sách mới Tổng cục Quảng Điện sắp thực hiện. Chúng tôi thừa nhận, trong quá khứ, nhận thức của Cục điện ảnh đối với lực lượng thanh niên có phần hữu hạn, là muốn nâng cao, mọi người phải đi lên một con đường khác chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng, hiện tại chính sách đã thay đổi, tất cả đều có thể trao đổi, bàn bạc, Cục điện ảnh hoan nghênh mọi người trở về quỹ đạo, quay những bộ phim chân thực ưu tú, giãi bày cho từng cá nhân đạo diễn. Chỉ có như vậy, đạo diễn mới có thể chân chính thực hiện giá trị nghệ thuật của bản thân.”

Mấy quan chức Cục điện ảnh còn đưa ra một vài số liệu, như là trong 13 năm quá khứ tổng cộng có bao nhiêu điện ảnh bị cấm. Tạ Lan Sinh tính nhẩm trong lòng, cảm thấy đối phương còn chưa nói thật, điện ảnh bị cấm trên thực tế hẳn là phải vượt xa con số kia.

Cục điện ảnh còn nói, hy vọng những đạo diễn trẻ ở đây có thể tăng cường những năng lượng chính trực một chút.

Kỳ thật Tạ Lan Sinh cảm thấy, phương hướng của chính quyền trong quá khứ đã sai rồi. Cái gì gọi là càng cấm càng làm? Giả như điện ảnh có thể công chiếu, những đạo diễn thanh niên bọn họ trên cơ bản sẽ phối hợp thẩm tra, còn không, chỉ có thể công chiếu tại Âu Mỹ, hiển nhiên sẽ có một vài người lựa chọn đón theo khẩu vị Âu Mỹ. Bản thân Tạ Lan Sinh chưa từng quay điện ảnh có chứa sắc thái chính trị, nhưng anh biết có mấy người từng quay, vài người trong đó cũng đến tham dự hôm nay.

Mãi cho đến 4 giờ 20 phút, Cục điện ảnh mới kết thúc bài phát biểu. Cục trưởng Đồng x ngỏ ý phía đối diện có thể đề xuất câu hỏi.

Nhưng ngay tại lúc này, một sự kiện đã phát sinh.

Phóng viên 《 Báo điện ảnh Trung Quốc 》 cùng kênh điện ảnh CCTV đóng nắp máy quay, cực kỳ tùy tiện, giống như khẳng định mình sẽ không đưa tin về ý kiến của nhà làm phim độc lập.

“Là ý gì đây?!” Có đạo diễn độc lập nóng tính tức thì bật dậy bắt đầu nổi giận, “Đưa tin ra ngoài như vậy, quần chúng khắp nơi nhất định cho rằng, một mớ nhà làm phim độc lập đang đơn phương đến nghe dạy bảo! Là đơn phương lắng nghe lời giáo huấn! Cục điện ảnh là đang tỏ uy phong, ngay cả Tạ Lan Sinh cũng nghe lời, nhưng đây căn bản không phải là sự phản ánh chân thực của buổi toạ đàm này!”

Lập tức, không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.

Nghe miệng lưỡi quan chức nửa ngày, mọi người đã sớm mất kiên nhẫn.

Kết quả, mấy phóng viên cực kỳ mạnh miệng, hô lớn: “Các người vốn dĩ là làm phim trái quy định! Được bỏ lệnh cấm thì phải biết đội ơn đội nghĩa! Bị kiểm điểm là hoàn toàn đúng đắn!” “Ồn ào ghê gớm như vậy, còn tưởng bản thân các ngươi có chỗ nào giỏi giang hơn người chứ?”

Mấy đạo diễn bùng nổ, lập tức đá cửa mà đi.

Tạ Lan Sinh lại không muốn bỏ qua cơ hội đối thoại cùng phía chính phủ, vừa định ngăn cản, Vương Tiên Tiến lại đứng dậy, nói: “Lời này của bên truyền thông quá đáng rồi.”

Tạ Lan Sinh: “......”

Vương Tiên Tiến lại nói: “Nhà làm phim độc lập không muốn làm công cụ tuyên truyền cho chính quyền, điều này có thể hiểu được, phải không? Đây cũng không phải hoạt động quan trọng, chỉ là tâm sự nội bộ. Nếu không thể đưa tin nghiêm túc, vậy chẳng bằng đừng đưa nữa.”

Mấy cục trưởng từ chối cho ý kiến, cũng chưa nói có đưa tin hay không, chỉ vẫy tay hạ xuống, nói: “Ngồi xuống ngồi xuống đi, không phải chuyện lớn gì.”

Không khí rốt cuộc hòa hoãn lại.

Tiếp theo, Vương Tiên Tiến đại diện mọi người đọc bản thảo “Dâng thư” trước công chúng.

Ông nói: “Thưa Cục trưởng Đồng X, phó cục trưởng xxx, phó cục trưởng xxx...... Tôn kính. Đầu tiên xin cảm ơn Cục điện ảnh đã cung cấp cơ hội trao đổi này! Những người làm công tác điện ảnh chúng tôi rất quý trọng cơ hội lần này, bởi vậy, chúng tôi đã họp bàn trước đó, tổng kết được mấy vấn đề cộng đồng đạo diễn trẻ quan tâm, hy vọng nhận được sự giải đáp của Cục điện ảnh. Xin được cảm ơn!”

Tạ Lan Sinh có thể nhìn ra, mấy người bên phía chính phủ nhìn nhau.

Đây là một cuộc tập kích bất ngờ.

Vương Tiên Tiến lại đọc: “Thứ nhất, điện ảnh bị cấm của đạo diễn trẻ chưa từng được nhận thẩm duyệt của chính phủ, trong đó có không thiếu tác phẩm ưu tú, có địa vị, mà những bộ điện ảnh đó cũng không vi phạm 《 Điều lệ quản lý điện ảnh 》 cùng 《 Phê duyệt kịch bản phim (những nét chính), quy định tạm thời về xét duyệt điện ảnh 》 mới. Chúng tôi hy vọng, ban xét duyệt có thể mở cửa xét duyệt cho chúng, đừng để ‘Một ngày cấm, cả đời cấm’.”

Nghe xong, Cục trưởng Đồng X cười cười, nói: “Có thể. Ai có phim muốn công chiếu, xin hãy đưa đến để xét duyệt.”

Tạ Lan Sinh vốn muốn nói “Tôi có một bộ tên 《 Ngân hà 》”, có điều ngẫm lại vẫn thôi đã, tạm thời nghe ngóng xem sao.

Vương Tiên Tiến lại cao giọng đọc: “Thứ hai, chúng tôi hy vọng Cục điện ảnh có thể công khai tiêu chuẩn xét duyệt cụ thể. Chúng tôi cho rằng, điều 25 bộ 《 Điều lệ quản lý điện ảnh 》 mới có đề cập đến xét duyệt, mà một điểm cuối cùng trong đó, cách nói ‘Những nội dung bị cấm khác’ này quá mức chung chung, so với những điều khác quá mức mập mờ.”

Nói xong điều này, cũng giống như lúc trước, nhóm làm phim lại mồm năm miệng mười, giãi bày cách nhìn của mỗi người.

Mà lúc này Tạ Lan Sinh phát giác, tuy mấy lãnh đạo Cục điện ảnh vẫn tham gia thảo luận, nhưng trên thực tế mỗi người bọn họ từ đầu chí cuối cũng chưa từng đưa ra lời hứa hẹn gì.

Qua một lúc, Vương Tiên Tiến đọc mục ba: “Thứ ba, chúng tôi cho rằng hệ thống phân loại phim của Trung Quốc cần được đưa vào chương trình nghị sự. Điều này có thể đảm bảo cho tự do nghệ thuật, đồng thời bảo vệ được vị thành niên. Trước mắt loại ‘Áp đặt’ này là đồng thời tổn hại đôi bên. Chúng tôi biết, phân loại cần thị trường, pháp luật đồng bộ, giả dụ như số lượng người xem tăng nhiều, phương diện sản xuất còn phải hạn chế, còn có...... Bởi vậy từ đáy lòng chúng tôi hy vọng, Cục điện ảnh có thể cố gắng, tranh thủ sớm thực hiện phân loại, để sáng tác sớm có ngày được tự do. Thứ tư, chúng tôi......”

Lại một lần nữa, thái độ của phía chính phủ mập mờ không rõ.

Bởi vì thời gian cực kỳ hữu hạn, mấy đạo diễn lớn như Tạ Lan Sinh đã nêu ý kiến với Cục điện ảnh, nhưng những đạo diễn khác hoàn toàn không có cơ hội phát ngôn.

Nhưng điều này kỳ thật cũng không quan trọng.

Sau khi nghĩ xong bản thảo phát biểu, Tạ Lan Sinh cùng Vương Tiên Tiến cũng đã biết ngoại trừ mấy điều này thì những thứ khác đều không thực tế, sẽ không được hồi âm. Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ chỉ muốn nêu lên quan điểm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy sắp đến năm giờ, Vương Tiên Tiến cũng cực kỳ rõ ràng hội nghị này phải tan thôi, vì thế đọc đoạn kết: “Mấy năm gần đây, chúng tôi cảm nhận được trọn vẹn sự nỗ lực của các ban ngành liên quan, chúng tôi kỳ vọng điện ảnh Trung Quốc càng thêm xuất sắc, có được sự ảnh hưởng, nguyện cống hiến hết thảy vì sự phát triển, phồn vinh của điện ảnh Trung Quốc!”

Ngừng một chút, ông tiếp lời: “Ký tên: Người thứ nhất, Tạ Lan Sinh.”

Tạ Lan Sinh lại cười.

Vương Tiên Tiến lại tiếp tục nói: “Lý Khải, Vương Phong, Trương Đông Đông, xx, xxx, Vương Tiên Tiến.”

Bảy người này vẫn như cũ là những nhà làm phim dám làm nhất, có dũng khí nhất. với một bầu nhiệt huyết âm vang hùng hồn, bọn họ đã từng đối diện Cục trưởng điện ảnh, nói “Chúng tôi cho rằng” “Chúng tôi hy vọng”, trước nay chưa từng vâng dạ khúm núm.

Bảy người ký tên đọc lên xong, trong phòng họp Học viện điện ảnh tức thì vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

Mấy quan chức Cục điện ảnh cũng vỗ tay theo, sau đó bọn họ đứng dậy, từng người rời đi.

Vì thế, buổi “Toạ đàm” hai tiếng lẻ một phút kết thúc, phía chính phủ nói hai phần ba có thừa, người trong ngành nói một phần ba, lại không được nhận được bao nhiêu lời phản hồi.

Nhưng mà bất kể như thế nào, phía chính phủ bằng lòng nghe ý kiến, nhà làm phim có thể nêu ý kiến, cũng đã tốt rồi.

............

Đi ra, mọi người vẫn rất phấn chấn.

Dù sao tại buổi họp này bọn họ đã thật sự được gỡ bỏ lệnh cấm.

Không ngờ, khi bọn họ đi đến ngã rẽ, một lãnh đạo Cục điện ảnh vừa vặn đi ra khỏi toilet, thoáng nhìn bọn họ, đột nhiên mở miệng, nói: “Các người đừng quá vui mừng. Sau này, dẫu mấy người không bị Cục điện ảnh vứt bỏ, thì cũng sẽ bị thị trường vứt bỏ thôi.”

Tạ Lan Sinh: “............”

Chết tiệt!

Dẫu rằng đối phương nói không sai, nhưng anh vẫn thấy ghê tởm.

Tạ Lan Sinh cực kỳ hiểu rõ điện ảnh nghệ thuật không có thị trường. Bản thân anh từng là chủ nhân Gấu vàng, cũng chưa chắc đã có rạp chiếu phim nào muốn, nhưng người khác thì sao? Người trẻ tuổi thì thế nào?

Vấn đề này vẫn còn cần giải quyết.

Bởi vì đã đến giờ ăn, một hàng mười mấy người bọn họ ồn ã cùng đi liên hoan.

Mười bốn người đàn ông hai người phụ nữ vừa ăn vừa uống, vừa thảo luận chính sách mới.

Bọn họ có chung cảm nhận, có thể công chiếu đương nhiên rất tốt, nhưng tương lai thì không quá lạc quan.

Đầu tiên, tiêu chuẩn xét duyệt chưa được minh bạch. Nếu tiêu chuẩn kiểm duyệt quá khắt khe, những đạo diễn nghệ thuật bọn họ sẽ vẫn chật vật trong những năm tương lai. Thứ hai, chuỗi rạp đồ sộ, nếu khán giả điện ảnh không thích tác phẩm nghệ thuật, dù bọn họ có quay xong cũng có khả năng không nơi nhận chiếu, không mấy khác biệt so với quá khứ.

Điểm thứ nhất phải chờ Cục điện ảnh, điểm thứ hai phải xem thị trường, tựa hồ chỉ có thể phó thác cho số phận.

Nói chán chê, lại thêm phiền muộn.

Tạ Lan Sinh uống hơi nhiều tại buổi liên hoan, say khướt mà về nhà.

Tân Dã vừa mở cửa, Tạ Lan Sinh liền ngã thẳng vào người y.

Quả nhiên, Tân Dã liền dùng một tay đỡ anh lại.

Tân Dã bế đạo diễn Tạ của mình đi thẳng đến sofa ngồi xuống, dùng khăn lông ướt lau mặt cho anh, hỏi: “Tọa đàm của Cục điện ảnh kết thúc rồi hả?”

“Ừ, ” Tạ Lan Sinh say khướt, hai gò má đỏ, chỉ cười, “Xong rồi. Tân Dã, anh rất thích em.”

Tay Tân Dã thoáng ngừng lại, sau đó lại tiếp tục lau: “Có thuận lợi không. Được gỡ bỏ lệnh cấm rồi à?”

Tạ Lan Sinh say rượu chỉ cười như đồ ngốc: “Đúng, gỡ rồi. Tân Dã à, anh thích em lắm.”

Tân Dã bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục hỏi từng câu: “Khi nào thì chính thức gửi công văn đến vậy?”

Tạ Lan Sinh hì hì cười: “Một tháng nữa. Mùng 1 tháng 1, công văn chính thức của Cục điện ảnh có khả năng là nghị quyết 1 năm 2004, trực tiếp gửi cho các xưởng sản xuất, nói Tạ Lan Sinh được bỏ lệnh cấm. Mặt khác, Tân Dã, thích em lắm ý.”

Tân Dã phát hiện với mỗi một câu hỏi, Tạ Lan Sinh đều thổ lộ một lần, sau mỗi câu đều là “Tân Dã, anh rất thích em.”

Dường như không cần đáp trả, cũng không phải chờ đợi điều gì, chỉ là vô cùng đơn thuần, muốn là liền nói.

Kết quả chính là, lúc nào cũng muốn nói.

Cuối cùng, Tân Dã lại hỏi Tạ Lan Sinh: “Là Vương Tiên Tiến đọc thư gửi Cục điện ảnh ngay tại đó phải không?”

“Phải, ” Tạ Lan Sinh cố gắng dùng hết mười phần trí não để nhớ lại, nói, “Điều thứ nhất thì được phản hồi rồi, còn lại chưa có hồi âm, cũng bình thường thôi. Tân Dã, anh......”

“Được rồi. Em cũng thích anh. Yêu anh.” Giọng điệu Tân Dã mang theo sự yêu chiều, một tay y nhẹ nhàng đỡ gáy Tạ Lan Sinh, hơi hạ hàng mi dài, ghé sát lại dịu dàng hôn lên kẽ môi đối phương. Sau vài giây, lại dịu dàng cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ xinh của đối phương.

Sau một lúc lâu, nụ hôn kết thúc. Tạ Lan Sinh ngoan ngoãn ngồi, men say dâng lên làm mặt càng đỏ hồng, nhìn Tân Dã, ngại ngùng cười.

Tân Dã bế Tạ Lan Sinh đến nhà tắm trong phòng ngủ chính. Tạ Lan Sinh chỉ ngồi đấy, một ngón tay cũng không nhúc nhích. Nhưng may sao anh rất ngoan, Tân Dã bảo nhắm mắt thì anh nhắm, bảo nâng cánh tay thì anh nâng, bảo nhấc chân thì anh nhấc, tắm rửa cũng được suôn sẻ.

Mặc áo ngủ vào, Tân Dã xuống tầng làm chút đồ để Tạ Lan Sinh giải rượu, giúp Tạ Lan Sinh súc miệng đánh răng, rồi sau đó xoay người tắt đèn bàn, ôm Tạ Lan Sinh vào lòng, vỗ lưng, ru anh ngủ.

Trong bóng đêm, Tân Dã nghĩ, cục cưng của y được chiếu phim công khai rồi, quang minh chính đại, hào quang tứ phía.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tháng 11 năm 2003, Cục điện ảnh cùng đạo diễn thanh niên tổ chức toạ đàm tại Học viện điện ảnh.

Đoạn này rất quan trọng đó.

Ở thực tại, bắt đầu từ tháng 8, các nhà làm phim liền nhận được điện thoại, biết phía chính phủ sẽ “Bỏ qua chuyện cũ”, cũng biết sẽ tổ chức toạ đàm, mãi cho đến tháng 11 mới có thể tổ chức được. Để tạo tính liên kết cho nội dung, đoạn này đổi thành đột nhiên tập kích. Khi đó Cục điện ảnh gọi điện thoại cho Vương Tiểu Soái, Vương Tiểu Soái cùng Cổ Chương Kha lại chia nhau kêu gọi những người khác đi.

Lúc đó, bảy nhà làm phim vì dâng thư cho Cục điện ảnh, mà được xưng là “Thất quân tử”: Hà Kiến Quân, Sư An Kỳ, Cổ Chương Kha, Lâu Diệp, Vương Tiểu Soái, Trương Hiến Dân, Trương Á Tuyền. Trương Hiến Dân là giáo sư Bắc Điện, vẫn luôn nghiên cứu điện ảnh độc lập, Trương Á Tuyền là giám tuyển, bình luận viên điện ảnh, sáng tác cho chuyên trang điện ảnh độc lập, tổ chức liên hoan điện ảnh độc lập.

Tra cứu lại một chút tư liệu lúc đó, quy trình mở hội nghị. Trong chương này có vài thứ là tham khảo hiện thực hồi đó, ví dụ như nội dung tổng thể của thư dâng cùng khái quát quá trình họp, còn câu “Sẽ bị vứt bỏ” (đại khái vậy), và một số thứ khác là tự bịa ra.

Khi phác thảo nội dung thư, Lâu Diệp chính là người đòi đọc thơ......