Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 92



Bị các phóng viên lôi vào cuộc “Tỉ thí” với Lý Hiền ngày mùng một tháng năm, Tạ Lan Sinh cũng chẳng có biện pháp gì, đành nghiến răng chấp nhận. Anh không biết phóng viên là bị “Điện ảnh Bành Phái” xúi giục, hay đơn thuần chỉ là tạo đề tài. Đạo diễn thực hiện khuyên Tạ Lan Sinh đến giải thích một chút với Lý Hiền, Tạ Lan Sinh từ chối.

“Kẻ địch” cũng được, bài báo này cũng không hẳn là nói sai.

Một đoạn thời gian kế tiếp Tạ Lan Sinh chỉ chuyên tâm quay phim.

Trong phim, tình cảm nam nữ chính gặp biến chuyển lớn. Nhất Đình phát hiện, bạn trai thế mà lại là dạng “Đức mẹ”, lương thiện đến không thể tin nổi. Lưu Mục là bác sỹ trong bệnh viện, trị bệnh cứu người, ngày đêm không nghỉ. Với người nhà bệnh nhân làm loạn anh còn tận tình khuyên nhủ, đề nghị “Ủy ban cộng đồng” y khoa làm giám định sự cố, theo đúng thủ tục pháp luật chính quy.

Mà biến đổi tâm lý của nữ chính tại giai đoạn này cực kỳ tinh tế. Ở đây chia làm hai nhánh, một là nữ chính từ một chút “Giả” chầm chậm thành động lòng, một nhánh khác, nữ chính rõ ràng trở nên có chút do dự.

Một ngày nọ, không ngờ rằng, nam chính gặp phải mẹ nữ chính. Cũng chẳng ngờ, mẹ Nhất Đình lại điên điên khùng khùng, trạng thái tinh thần rõ ràng không bình thường. Mang theo chút tâm tư phức tạp, nữ chính kể ra một vài chuyện. Hóa ra, nàng là cha mẹ nhận nuôi, không phải con ruột. Năm đó người cha ra biển buôn bán có chút tiếng tăm kiếm được chút tiền, Ngay sau đó, người mẹ phát hiện người cha không chung thủy, thai chết lưu phải bỏ từ đó về sang không thể mang thai được nữa. Mà người cha thì quỳ hai gối, chỉ tay lên trời thề về với gia đình sống những ngày lành, hơn nữa, để chuộc tội, ông nhận nuôi một đứa bé, chính là nàng. Người mẹ cực kỳ vui vẻ, hân hoan, dành toàn bộ tình thương cho nàng, song cảnh đẹp chẳng được dài lâu, khi nàng 14 tuổi, bởi một sự kiện, cha qua đời, mẹ phát điên.

Thấy Lộ Nhất Đình không muốn kể, nam chính Lưu Mục cũng không truy hỏi, chỉ đau lòng, đối xử với nàng càng tốt hơn. Mà nữ chính sau lúc này càng thêm ỷ lại nam chính, đêm không ngủ được sẽ mở tin nhắn đọc đi đọc lại, những tin nhắn yêu thương quý trọng nàng.

Lan Sinh kiên nhẫn dạy Tôn Thiên Thiên, giúp cô diễn được biến đổi tâm lý.

............

Tại trường quay, Tạ Lan Sinh rất chăm sóc mọi người. Ca quay sáng thì có đạo diễn thực hiện cùng những người khác, ca tối thì có đạo diễn thực hiện khác cùng nhóm sản xuất, Tạ Lan Sinh cũng nỗ lực không để diễn viên nào phải quay xuyên ca —— nếu người nào đó phải quay ca sáng, thì sẽ không để người đó quay ca tối, nếu người này phải quay ca tối, thì ca sáng sẽ không phải đến điểm danh nữa.

Chỉ mỗi Tạ Lan Sinh không thể nghỉ ngơi. ngôn tình hoàn

Anh lo lắng chính sách có thay đổi, 《 Nhất kiến chung tình 》 không qua nổi xét duyệt, vì thế ngày ngày chạy tiến độ, tranh thủ có thể sớm ngày quay xong. Anh biết rất rõ mấy thứ này, năm 1990, một bộ phim anh từng tham gia đột ngột không thể trình chiếu, là 《 Tài vận hanh thông 》. Anh không dám bàn giao hoàn toàn cho đạo diễn thực hiện mình mời đến, bởi vậy, cứ 5 giờ chiều, hết ca quay sáng Lan Sinh lại chợp mắt một tiếng tại trường quay, rồi sau đó ôm hộp cơm đến ca quay tối. Kết thúc công việc mới trở về khách sạn, ngủ ba tiếng từ bốn giờ sáng đến bảy giờ rưỡi, lại dậy đến giám sát ca quay sáng.

Mệt mỏi buồn ngủ muốn chết, nhưng anh cắn răng chịu đựng.

Vì quay phim anh như không cần mạng nữa.

Anh yêu điện ảnh. Bắt đầu từ ngày tiến vào Bắc Điện, anh vì điện ảnh điên cuồng suốt hai mươi năm, sự điên cuồng này có khả năng kéo dài cả đời. Đối với mỗi một tác phẩm, anh đều bỏ ra rất nhiều tình cảm, tình yêu vô cùng vô tận.

—— xuất phát từ tình hình đặc thù “Chia ca quay sáng tối”, sau hai tuần quay điện ảnh, Tân Dã cực kỳ thấu hiểu Tạ Lan Sinh không còn nhịn nổi nữa, đã đến thăm hỏi.

Tân Dã không nói với Tạ Lan Sinh, sau khi xuống máy bay liền đến thẳng trường quay.

Y muốn xem, cục cưng của mình có tự biết chăm sóc tốt cho bản thân hay không.

Bởi vì ban ngày còn có công việc, buổi tối Tân Dã mới đến Trường Sa, chỉ có thể đi xem ca quay tối.

Tạ Lan Sinh rất bắt mắt. Anh choàng áo khoác dạ trên người, hai tay chống hông, đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cảnh quay, khí chất quanh thân là độc nhất. Anh hô “Action”, hoặc “Cut”, anh gật đầu, nói “OK, đúng cảm giác tôi muốn rồi”, hoặc lắc đầu, nói “Chúng ta thử lại một lần nữa xem”, sau đó gọi nhóm diễn viên đến chỉ dạy, đạo diễn thực hiện thì ngồi sau monitor không nhúc nhích. Tạ Lan Sinh chưa bao giờ nói một diễn viên là tốt hay không, một đoạn diễn là hoàn mỹ hay không, bởi anh luôn luôn cho rằng mấy thứ này là chủ quan. Anh chỉ nói là đúng cảm giác mình muốn, hoặc là không.

Tân Dã không quấy rầy Tạ Lan Sinh, mà là có chút mê muội ngắm nhìn.

Một lần ngắm này, chính là bốn tiếng.

Quay một mạch đến tận bốn giờ kết thúc Tạ Lan Sinh mới phát hiện Tân Dã.

“Giám đốc Tân!” Anh có một chút kinh ngạc, lại có một chút vui vẻ, sải mấy bước đến trước mặt Tân Dã, cằm khẽ nhếch, hỏi Tân Dã: “Hì, đến được bao lâu rồi?”

“Mới có một chút.”

“Là, bốn tiếng hả?”

“Ừ, ” Tân Dã thật sự có chút đau lòng, “Mỗi ngày sau khi nói chuyện điện thoại lúc sáu giờ xong...... Anh lại làm một mạch đến giờ này hả?” Anh rõ ràng đã nói một hai giờ đã rời khỏi trường quay quay về khách sạn.

“Vẫn ổn mà, ” Tạ Lan Sinh gãi gãi trán, biết không lừa được Tân Dã, “Mỗi ngày có thể ngủ bốn tiếng...... Thậm chí bốn tiếng rưỡi, vậy là đủ rồi, anh không có nhu cầu ngủ nhiều quá đâu.”

Tân Dã biết không khuyên nổi, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, hỏi: “Vậy hiện tại có thể quay về khách sạn chưa?”

“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh gật đầu, “Để bọn họ thu dọn trường quay, anh không quản đâu.”

“Vậy đi thôi.”

Thuê taxi về khách sạn đang lưu trú, thấy Tạ Lan Sinh đã mệt đến nhắm mắt lại, đi đường loạng choạng. Tân Dã đau lòng, cũng không biết làm sao, hạ người xuống trước cửa, nói: “Lên nào, em cõng anh về phòng trước, anh ngủ một lúc, mấy phút cũng được.” Sân khách sạn này rất rộng, hành lang cũng dài.

Tạ Lan Sinh lắc đầu, không mở được mắt ra, cố gắng nâng trán, rốt cuộc cũng hé ra được một kẽ: “Không cần...... Đừng để người khác nhận ra em.” Tân Dã từng đóng vài bộ phim, rất nhiều người biết đến y.

“Không sao cả, em đã không làm diễn viên từ lâu rồi.” Tân Dã nói, “Anh dùng mũ che mặt đi. Lại nói, hiện giờ là bốn giờ rưỡi sáng, làm gì có ai còn đi dạo đâu.”

Tạ Lan Sinh thật sự mệt mỏi, ngẫm nghĩ, nở nụ cười, nói: “Cũng đúng.” Anh trao thẻ phòng cho đối phương, lại nằm nhoài trên lưng Tân Dã, kéo mũ áo gió lên. Tân Dã hơi nghiêng đầu đi, Tạ Lan Sinh kê trán lên trên vai.

Tân Dã đi từng bước một, lên lên xuống xuống, vô cùng có tiết tấu, cũng không biết tại sao, chưa đến 10 giây Tạ Lan Sinh đã thiếp đi. Anh chỉ cảm thấy, bản thân như thể giữa con sóng biển, từ trên xuống dưới, dòng nước dịu dàng vây quanh, vừa sâu lắng, lại rộng lớn. Trán kê trên bờ vai mềm mại mà ấm áp của người yêu, thật yên tâm.

Khi có lại ý thức, là lúc được đặt lên giường trong phòng. Vừa rung lên, liền tỉnh lại.

“Tỉnh rồi sao?” Tân Dã ở bên trên Tạ Lan Sinh rũ mắt nhìn anh, nói, “Tiếp tục ngủ đi anh.”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh nhắm mắt lại, không mở nổi mắt, âm thanh lại cực kỳ rõ ràng, “Tân Dã, hôn môi đi.” Bất chấp việc đang ở bộ dạng thế nào, sau khi gặp được Tân Dã, anh vẫn muốn được hôn môi y ngay lập tức, quấn quýt với y, không thể chờ đợi.

Tân Dã sửng sốt, rồi sau đó nở nụ cười, ngồi ở mép giường, cúi người hôn lên môi đối phương, rồi luồn vào ngậm đầu lưỡi. Lan Sinh vẫn nhắm mắt, tựa mèo con mới sinh, dựa theo bản năng hấp thụ năng lượng.

Đến cuối cùng, một sợi chỉ bạc chảy xuống theo một bên khóe miệng, hai ngón tay dài của Tân Dã nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Tạ Lan Sinh, khẽ nghiêng, để cho Tạ Lan Sinh quay mặt đi. Còn y nửa ngồi xổm trên mặt đất, liếm sợi chỉ bạc kia từ dưới lên trên, một giọt cũng không để sót.

Nụ hôn kết thúc, Tạ Lan Sinh lại nửa mơ nửa tỉnh.

Tân Dã đi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt Tạ Lan Sinh ra, giúp Tạ Lan Sinh lau mặt, sau đó lại lấy cốc đánh răng, chậu rửa mặt, chăm sóc Tạ Lan Sinh súc miệng, đánh răng. Cuối cùng mới cởi quần áo ra, trên người chỉ mặc quần lót, ôm Tạ Lan Sinh vào lòng, hít ngửi hương vị, tắt đèn đi ngủ.

“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh nói, “Mấy ngày hôm trước trên đường đi taxi về anh cũng không dám ngủ, mà mới nãy ngay cả mơ cũng có luôn rồi. Sáng mai còn đi một chuyến nữa, được ngủ nhiều phết đấy, ha ha ha ha.”

“Đừng đắc ý nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Lúc nãy điều hòa trong phòng rất mạnh, Tân Dã vào xong mới điều chỉnh, Tạ Lan Sinh nhét chân vào giữa hai chân Tân Dã, để Tân Dã ủ ấm, cảm giác hết thảy đều vừa vặn, lại cười thấp, nói, “Thật là thoải mái...... May mà em chân dài.”

Tân Dã cũng cười: “Được rồi, chân ngắn ạ.”

“Có ngắn đâu.” Tạ Lan Sinh nói, “Anh là sinh vào năm 1969. Người khác đều nói là anh cao lắm đấy.” Chiều cao 176, tại thế hệ của anh được tính là rất cao, nhưng với thế hệ sau thì không còn đúng nữa.

“Biết rồi mà.” Tân Dã phụ họa rồi lôi chuyện cũ ra, “Hàng xóm chuyên giới thiệu đối tượng cho anh thường xuyên khen anh cao ráo chứ gì. Lại nói, người hàng xóm đó bây giờ còn giới thiệu nữa không thế?”

“Còn.” Tạ Lan Sinh mơ mơ màng màng, trả lời, “Từ hồi năm ngoái được bỏ lệnh cấm, người hàng xóm đó lại đến nói anh chỗ nào cũng tốt.” Nói anh có diện mạo có chiều cao, có tài có bằng cấp, có nhà, còn có hộ khẩu Bắc Kinh.

Tân Dã hỏi: “Vậy anh nói như thế nào?”

“Nói không muốn yêu đương, nói muốn công tác.”

“Hửm?” Tân Dã chọc ghẹo, “Vậy thật sự là không muốn à?”

Tạ Lan Sinh vẫn nhắm mắt, khóe môi lại cong lên: “Có chứ, cực kỳ muốn.”

“Vậy muốn yêu ai nào?”

Hai bên khóe miệng của Tạ Lan Sinh lại càng cong thêm: “Muốn yêu đương với sếp Tân.”

Tân Dã tiếp tục trêu Tạ Lan Sinh: “Muốn đến mức nào thế?”

Tạ Lan Sinh lại thoáng im lặng, hơn mười giây sau, anh như nửa tỉnh nửa mơ, lại như hoàn toàn tỉnh táo, nhẹ nhàng mà nói: “Không được yêu thì sẽ chết mất.”

Những lời này nửa thật nửa giả, nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn. Giả như có một ngày thật sự phải xa nhau, có lẽ, thân xác vẫn còn đây mà hồn đã đi đâu mất. Thậm chí, sự thiết tha đối với thế giới, đối với hết thảy, ảo tưởng đối với ái tình, đối với cái đẹp, cũng sẽ đều sụt giảm. Thật lòng mà nói, làm đạo diễn, anh cũng chỉ là một sự tồn tại của tình cảm, của nhận thức không vẹn toàn, cuộc sống mất đi, giấc mộng cũng đã chết.

Là muốn “Yêu” cả đời.

Đột nhiên nghe được mấy chữ này, ý tứ là “Mãi mãi không rời”, Tân Dã ngẩng cổ lên, cảm thấy hốc mắt có chút ấm nóng. sau một lúc lâu, y lại ôm Lan Sinh, nói: “Đừng nói nữa, mau ngủ đi.”

“Ừm......”

Tạ Lan Sinh cũng ôm Tân Dã, so với khi anh chỉ có một mình lại càng thêm an tâm, càng thêm bình tĩnh, bước chân vững vàng. Đây là lần đầu tiên trong hai tuần được ngủ sâu mấy tiếng, tinh thần rốt cuộc khôi phục một ít.