Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 96



Bầu không khí quay đoạn sau điện ảnh cực kỳ áp lực. Tạ Lan Sinh không điều chỉnh không khí, anh cho rằng loại áp lực hiện giờ của đoàn là một chuyện tốt, mỗi người đều đang nằm trong tình tiết, không ai đặt mình ra ngoài lề, ngay cả nhân viên tạp vụ của đoàn và trường quay cũng bị đồng hóa.

Giữa lúc này, đoàn phim 《 Nhất kiến chung tình 》 lại xảy ra hai chuyện bất trắc khác. Thứ nhất là, lái xe của đoàn lén lút dùng chiếc minibus chạy đường dài, bảo toàn bộ nhóm hành khách ngụy trang thành nhân viên công tác của đoàn phim, tránh khỏi sự kiểm tra. Xe qua lại giữa Trường Sa và Tương Đàm, lái xe quy định mỗi người 12 đồng, rẻ hơn một chút so với xe buýt, gã thường xuyên có thể kiếm đủ số người. Sau đó xe bị cảnh sát giao thông chặn lại, phát giác “Đoàn phim” là giả, mà người trên xe là hành khách bình thường, đi xe dù, vì thế, đã tạm giữ chiếc minibus lại, Tạ Lan Sinh lại phải vội vàng đi cứu về. Xui xẻo nhất chính là, lái xe kia còn vu vạ nói đoàn phim cho chạy xe dù, cứ như vậy, người chịu trách nhiệm của 《 Nhất kiến chung tình 》 là Tạ Lan Sinh bị biến thành kẻ tình nghi.

Tạ Lan Sinh không ngờ rằng, lần này khi anh mới vừa bước qua cửa đồn công an, một vị cảnh sát nhân dân cao lớn liền đứng dậy kích động hô: “Là Tạ Lan Sinh phải không ạ??!!”

Tạ Lan Sinh bị dọa sợ. Tiếp theo, viên cảnh sát kia tựa hồ cũng có một chút ngượng ngùng, nói cậu cực kỳ thích 《 Viên mãn 》, dẫn Tạ Lan Sinh ngồi xuống tra hỏi. Mà khi hỏi vấn đề “Tên” “Tuổi” các thứ theo thông lệ, viên cảnh sát đứng đầu lại nở nụ cười, còn nói: “Đây là những điều nhất thiết phải hỏi.”

Đối với những lái xe tự mình kéo khách, cảnh sát đã thấy mòn mắt rồi. Cuối cùng quá trình điều tra rõ ràng, lái xe của đoàn bị tạm giam, mà Tạ Lan Sinh có thể đưa người đến lái xe đi luôn. Trước khi đi, có một nửa cảnh sát trong đồn đều cùng chụp ảnh chung với Lan Sinh.”Người bị tình nghi” chụp ảnh chung cùng cảnh sát, Tạ Lan Sinh thấy thật mới mẻ.

Chuyện xấu thứ hai là, khi quay ngoại cảnh trên đường cái, bị một người cho rằng “Sáu đạo diễn lớn như Tạ Lan Sinh thích quay mấy thứ kiểu 《 Gốc rễ 》, tổn hại hình tượng quốc gia chúng ta” thấy được, liền điện thoại tố cáo Tạ Lan Sinh đến đồn công an, nói anh lại quay phim trái phép. Đối diện với cảnh sát, lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Lan Sinh tự tin mười phần, lần lượt đưa 《 Giấy phép quay điện ảnh 》 cùng biên bản phê duyệt đồng ý cho quay trên đường cái của Ban quản lý giao thông ra. Cuối cùng cảnh sát nói không có vấn đề gì, còn xin Lan Sinh ký tên cho, Tạ Lan Sinh lại cảm thấy nở mày nở mặt, khi được thực sự bỏ lệnh cấm.

............

Trong 《 Nhất kiến chung tình 》, sau khi Lưu Mục đoán ra chân tướng cũng không nóng vội thoát khỏi tội danh, anh hy vọng có thể làm rõ trước sau mọi chuyện giữa mình và nàng.

Mỗi đêm, anh nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, nhấm nháp lại từng chuyện giữa mình và Nhất Đình, không, là Nhất Chỉ. Nghĩ rằng, suy cho cùng đối phương có yêu anh hay không, có phải đối phương từng đấu tranh, từng tuyệt vọng hay không......

Anh cứ trăn trở mãi như vậy.

Không ngờ rằng, một tuần sau, anh không tố giác Lộ Nhất Chỉ, nàng lại tự đến đầu thú. Biết Lưu Mục đã đoán được hết thảy song vẫn gánh tội thay mình, nàng rốt cuộc đã đi vào Cục cảnh sát.

Cùng lúc đó, tại một tuần đằng đẵng này, nam phụ số một “Đội trưởng cảnh sát hình sự” cũng nhận thấy sự bất thường. Anh phân tích manh mối, bóc kén kéo tơ, đãi cát tìm vàng, cuối cùng, một chân tướng kinh người đã dần dần nổi lên khỏi mặt nước.

Lộ Nhất Chỉ bỏ chìa khóa cùng những thứ khác của Lưu Mục lên bàn. Chứng cứ vững chắc, Lộ Nhất Chỉ bị cảnh sát giam giữ, Lưu Mục thì lại được tự do.

Lần nam nữ chính gặp lại là sau khi Lộ Nhất Chỉ bị xét xử. Trong thời gian chờ lên tòa người bị tình nghi không được gặp bất cứ người thân nào.

Hai người yên lặng chăm chú nhìn nhau qua song sắt. Bọn họ quen thuộc như vậy, nhưng cũng xa lạ như thế.

Lần đầu tiên Lộ Nhất Chỉ kể toàn bộ chân tướng cho Lưu Mục.

Mẹ nàng vì cha không chung thủy mà mất đi đứa con ruột. Người cha tỏ vẻ bồi thường mà đưa một cặp song sinh về nhà, mẹ nàng liền xem hai bé gái này như toàn thể sinh mệnh. Nhưng cảnh đẹp chẳng dài lâu, vào năm cặp song sinh được 14 tuổi, mẹ nàng phát hiện cả hai là con gái riêng của người cha. Hai người điên cuồng cãi vã, Lộ Nhất Chỉ đồng cảm với mẹ dùng sức đẩy cha ra, lại không ngờ rằng, người cha vì bất ngờ mà lui ra sau hai bước, ngã xuống cầu thang, đầu bị chấn thương tạo thành phù nề, bỏ mạng sau bảy ngày không chữa trị.

Cha chết rồi, mẹ lại phát điên, với hai chị em từ yêu thành hận, mà Lộ Nhất Đình cùng Lộ Nhất Chỉ từ đó về sau bước trên con đường bất đồng.

Lộ Nhất Chỉ chỉ muốn thoát khỏi ác mộng, làm con ngoan trò giỏi, nàng hy vọng được làm “Người bình thường”, được người yêu quý, dẫu cho nội tâm hỗn loạn, bản chất lại nhạt nhẽo, lạnh lùng, không yêu bất kỳ người nào, cũng không yêu thế giới này. Mà Lộ Nhất Đình thì bắt đầu sa đọa, từ bỏ bản thân, buông thả hết thảy, bắt đầu đắm chìm trong rượu, thuốc lá, cuối cùng còn phát triển đến cocain.

Ước chừng bắt đầu từ 22 tuổi, nàng đã bị chị gái uy hiếp. Bởi vì người cha là thương nhân, khắp nhà đều có camera, mà Lộ Nhất Đình đã giữ lại bản ghi gốc của “Đẩy ngã chết”. Ở trong đoạn video, mẹ gọi tên nàng là “Nhất Chỉ”, chị gái cũng vậy, nàng không thể phủ nhận. Từ trong đó cũng không nhìn ra nàng là cố ý hay vô tình, giả như Nhất Đình giao thứ này cho cảnh sát, hoặc cho trường học, nàng có thể sẽ không còn tương lai

Thuở ban đầu, Nhất Đình chỉ cần tiền, Lộ Nhất Chỉ đưa tất cả thu nhập cho chị gái ăn chơi đàng điếm, nhưng mà không đủ, ả cần cocain. Ba tháng trước, vì sau khi tốt nghiệp Nhất Chỉ sẽ đến làm giáo viên tại một trường tiểu học, Lộ Nhất Đình đưa mấy người bạn đến nói với nàng “Có biện pháp”, kêu Lộ Nhất Chỉ đưa học sinh nữ về nhà “Phụ đạo”, để cho khách hàng sờ mó hôn hít, thậm chí...... Rồi lại cho đứa bé chút ích lợi, nhắc lại rằng “Không sao đâu”.

Lộ Nhất Chỉ biết, còn tiếp tục như vậy, thì mình xong rồi, cả đời này sẽ đi tong.

Một ý nghĩ tàn ác dần dần thành hình.

Cũng chính là tại thời điểm đó, trong lúc vô tình Nhất Chỉ thấy chị gái đứng ở ven đường chờ xe, Lưu Mục ở bên kia đường nhìn chòng chọc vào chị mình. Rồi sau đó, “Người bạn” đến đón chị gái, Nhất Đình lên xe, mà Lưu Mục thì hồng hộc đuổi theo sau xe một đoạn!

Lộ Nhất Chỉ có sự căm hận thấu xương. Đàn ông thật sự là thứ động vật nửa thân dưới, giống hệt như cha nàng. Lộ Nhất Đình như con rắn độc, đàn ông vẫn cứ “Vừa gặp đã yêu”, không rút chân ra nổi, quả thực nực cười. Nhất Chỉ đi theo Lưu Mục trở lại khoa nội trong bệnh viện, phát hiện Lưu Mục thế mà lại là người được gọi là thiên thần áo trắng. trong nháy mắt, ác ý tựa như dây leo quấn chặt lấy tim nàng, nàng muốn làm cho đối phương cùng ả phụ nữ anh thích xuống địa ngục cùng nhau.

Nàng thực hiện kế hoạch kia. Quả nhiên, Lưu Mục căn bản không chống lại nổi sự dụ dỗ.

Nhưng sau khi chung sống, sự thiện lương của đối phương, tình yêu của đối phương, một lần lại khiến nàng buông bỏ. Một người đàn ông, khi nói về người bệnh thế nhưng lại luôn luôn rơi lệ.

Mỗi ngày nàng nói “Em về rồi đây”, anh sẽ trả lời “Chào mừng về nhà”, điều này làm cho Nhất Chỉ hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác “Gia đình”. Người bạn trai này làm cho Lộ Nhất Chỉ lún sâu vào không thể rút chân ra.

Mãi cho đến khi bị hạ tối hậu thư.

Bị đẩy đến bờ vực, không phải mình chết, thì chính là Lưu Mục. Nữ chính cuối cùng vẫn muốn sống.

“Xin lỗi......” Ở trong phòng giam, đôi mắt nữ chính Lộ Nhất Chỉ dường như có một lỗ hổng, phía sau nối liền một hồ nước, nàng dùng hai tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, chảy thuận theo đôi tay trắng trẻo, thấm ướt mặt bàn. Nàng nói, “Em quá muốn được giải thoát khỏi mẹ, khỏi chị gái...... Em chỉ muốn cuộc sống bình thường...... Em đã khiến một người vô tội trở thành vật hi sinh cho mình.”

Mọi người thường nói, con người ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng chớ nên thương tổn người khác, bạn cần làm người chính trực, làm người thiện lương. Lời này rất đúng, cực kỳ chính xác, nhưng mà, không phải ai cũng đủ kiên cường. Khi bị vận mệnh trêu đùa, bọn họ sẽ sa đọa, chỉ còn lại thú tính.

Lan Sinh muốn nói, một mặt xã hội phải trừng phạt người như vậy, mặt khác cần tránh để cho người như vậy xuất hiện.

Nghe hết lời Nhất Chỉ giải thích, ánh mắt Lưu Mục có chút sững sờ, rồi sau đó mới mở lời: “Anh...... Nhiều năm trước anh đã từng gặp cô ấy.”

Lộ Nhất Chỉ: “...... Vâng?”

Lưu Mục nói, hồi trung học vì nghèo túng lại còn thật thà không khéo ăn nói, mà anh có chút thê thảm. Có một ngày, đi ngang qua một biệt thự, anh chứng kiến, một thiếu nữ điềm tĩnh xinh đẹp đang kéo violin. Khúc nhạc đó du dương êm tai, mang theo một chút dịu dàng động viên, từ đó về sau, mỗi một lần anh bực dọc khó chịu sẽ vòng qua biệt thự đó. Bóng hình đã một mực khắc ghi trong lòng anh chẳng thể xóa nhòa, ngày hôm đó anh đuổi theo xe chỉ bởi vì hai người đó rất giống, có thể nói, bóng hình đó đã giúp đỡ tạo nên anh sau này, anh của hiện tại.

Sau khi nghe nghe được nữ chính đột nhiên trầm mặc.

Nàng biết, cô gái đó không phải Nhất Đình, mà là mình. Với tính cách của Lộ Nhất Đình ả sẽ không học mấy thứ này, mà Lộ Nhất Chỉ trước lúc lên đại học đã có sáu năm học đàn.

Hóa ra, hai người vẫn là “Vừa gặp đã yêu”, có điều, không phải là nữ chính với nam chính, mà là nam chính đối với nữ chính.

Lộ Nhất Chỉ không nói ra chân tướng, chỉ bảo Lưu Mục đừng đến đây nữa.

Nàng không xứng.

Bởi là Lưu Mục, rốt cuộc nàng đã không khiến một người vô tội ngồi tù thay mình. Nếu không phải Lưu Mục, mà là người khác, thì hết thảy cũng không nói chắc được.

Nhưng kỳ thật Lưu Mục đã đoán ra —— người mà anh vừa gặp đã yêu chính là Nhất Chỉ.

Tại cảnh cuối cùng, nữ chính nói với nam chính: “Em thật may mắn...... Trước lúc sa đọa đến cổng địa ngục, thì anh đã xuất hiện cứu vớt em.”

Là ánh sáng đã cứu rỗi em.

Em không sa chân xuống địa ngục, em vẫn còn được gọi là “Người”.

Nói xong những lời này, Lộ Nhất Chỉ đứng dậy rời đi, trang phục trại giam rộng thùng thình.

Mà tiếng cổng sắt đóng lại buốt giá chói tai như thế.

............

Ngày 30 tháng 11, 《 Nhất kiến chung tình 》 đi đến cảnh cuối cùng.

Điện ảnh có kết cục mở.

Vào một ngày đông của nhiều năm sau, Lộ Nhất Chỉ được phóng thích. Bởi Nhất Chỉ tự thú, cũng vì những hành vi tội lỗi của Nhất Đình, hơn nữa khi “Đẩy ngã chết” Lộ Nhất Chỉ vẫn chưa thành niên, hình phạt cũng nhẹ hơn một chút so với dự kiến.

Ngày đó tuyết nhẹ tung bay, trời đất như được tinh lọc.

Lộ Nhất Chỉ ra khỏi cánh cổng sắt, cảnh vệ hai bên uy nghiêm nghiêm nghị. Lưu Mục chậm rãi bước đến, trong tay nâng chiếc ô đỏ. Giấc mộng đắm say năm đó tựa một nụ hoa, còn chưa nở rộ đã héo tàn, nhưng, nhiều năm qua đi, mật ngọt bên trong vẫn tươi nguyên như ngày đầu, ngọt ngào, mãnh liệt, chỉ cần gió xuân thình lình kéo đến, nụ hoa kia lại có thể tái sinh.

Tại cảnh cuối cùng của điện ảnh, đất trời một màu tuyết trắng, Lộ Nhất Chỉ đến trước mặt Lưu Mục, dừng lại, Lưu Mục cũng chẳng nói một lời, dường như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại như chẳng có gì. Lặng lẽ nhìn nhau. Qua hồi lâu, anh đưa ô về phía trước, Lộ Nhất Chỉ bước vào trong. Lưu Mục xoay người, đi về phía xa xa, Lộ Nhất Chỉ đi bên cạnh, vai sánh vai, chân bước gần nhau.

Hai người bọn họ càng đi càng xa, bóng dáng càng lúc càng nhỏ.

Ống kính chầm chậm hướng xuống, dừng lại trên hai dấu chân.

Trời đất mênh mông, rốt cuộc nàng cũng được làm một người nhẹ nhõm, tự do tự tại.

Theo một tiếng “Cut” của Tạ Lan Sinh, 《 Nhất kiến chung tình 》 đóng máy.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!