[JaeDo] Bọ ngựa

Chương 2



Cái tên này dường như chỉ cần để nó được bật ra thôi đã trút hết toàn bộ sức lực của Kim Doyoung. Anh cúi đầu thật sâu, tay siết chặt hai vai, như thể cuối cùng cũng đã nắm lấy được cơ hội giải thoát sau khi cố gắng kiềm chế quá lâu. Tôi phải sử dụng các kỹ năng chuyên môn của mình để khiến anh thả lỏng nhất có thể.

"Nếu anh không thể tiếp tục, chúng ta có thể dùng cách thôi miên."

Kim Doyoung xoa mặt, khó khăn ngẩng lên, từ chối đề nghị của tôi.

"Không cần, tôi không yếu đuối đến vậy."

Tôi thật muốn nói với anh rằng không phải anh yếu đuối mà nhìn thấy anh như vậy giống như tôi đang bị tra tấn vậy. Nhưng tôi không nói ra.

Hốc mắt anh có chút đỏ, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản.

"Lúc đó, tôi không biết cậu ta đến từ đâu, Johnny cũng không nói cho tôi biết, nhưng rõ ràng những người có mặt ở đó đều dành sự nể trọng cho cậu ta dù cậu ta kém tuổi hơn. Tôi cũng thấy mà học theo, không nhìn thẳng vào mắt cậu ta để bản thân bớt lộ liễu hơn - trở nên trong suốt giữa đám đông là nguyên tắc cơ bản của gián điệp. Nhưng cũng không thành công. Có lẽ ánh mắt lúc đầu của tôi đã quá táo bạo. Sau khi trò chuyện vài câu, Jung Jaehyun hỏi Johnny tôi là ai, Johnny giải thích rằng tôi đã ở cạnh anh ta hai năm, rất có năng lực và bản lĩnh, hôm nay mới đưa đến gặp, chủ yếu là có ý định đưa tôi tiến vào "cốt lõi" của tổ chức. Jung Jaehyun không đáp ứng ngay, nhưng tôi lúc đó lại căng thẳng vô cùng, lo lắng rằng tôi sẽ bị nhìn thấu chỉ vì một ánh mắt ban nãy, thực ra bây giờ nghĩ lại cũng thấy làm sao có thể, bởi tôi cho dù tim đang hoảng loạn, biểu cảm chắc chắn vẫn rất bình tĩnh. Nhưng lúc đó tôi có một cảm giác bản thân đang bị giám định, sợ rằng hai năm làm việc của mình trở nên công cốc."

"Bọn họ nói về giao dịch một lúc, tôi nghe được rằng trong giao dịch mua bán vũ khí giữa Hàn Quốc và Mỹ, Jung Jaehyun mới là người đứng đầu ở Seoul, còn Johnny chỉ là trung gian và đại lý mà thôi. Tôi mừng thầm bởi vì đây có thể coi là thu hoạch ngoài ý muốn, cũng giải thích được vì sao cảnh sát trưởng theo dõi Johnny nhiều năm như vậy cũng không bắt được bằng chứng gì, hóa ra đứng sau mới là người thực sự đứng đầu và chỉ có "cốt lõi" mới có thể được tiếp xúc. Tôi có thể vào được cũng xem như cảnh sát trưởng đã cược đúng vào khả năng của tôi. Chỉ cần tôi bắt và hạ được Jung Jaehyun xuống, không chỉ "nhổ" được Johnny và còn kéo theo cả một tổ chức buôn bán trái phép bị lật đổ. Tất nhiên điều này đồng nghĩa với việc tôi phải rất cẩn thận trong những hành động tiếp theo, bởi một khi có sự cố xảy ra, bên cảnh sát sẽ rất khó để tiếp cận được Jung Jaehyun một lần nữa."

"Bọn họ nói chuyện khoảng một lúc, đại khái nói về mấy chuyện giao dịch, sau đó bảo đám tay chân như chúng tôi ra ngoài, nhưng khi tôi vừa bước ra đến cửa liền bị Jung Jaehyun gọi lại. Cậu ta nói tôi có thể ở lại."

"Lúc đó tôi bối rối lắm, nhưng phản ứng trực tiếp nhất có lẽ là sợ hãi, vì quá không hợp lý, cậu ta dường như đã nhìn thấu tôi nên mới chọn cách này để trừng phạt tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh quay lại đứng sau lưng Johnny, nhưng Jung Jaehyun lại bảo tôi ngồi xuống. Tâm trạng tôi lúc đó cực phức tạp, trước mắt dường như toàn là dãy số phi logic, như có điều chẳng lành sắp xảy ra. Còn tôi như đang ngồi chờ đợi phán quyết."

"Nhưng phán quyết này lại chính là..."

Anh lại vùi mặt vào hai tay, dường như đang rất day dứt. Tất nhiên tôi phải xua tan nỗi lo lắng của anh ấy bằng mọi cách. Dù sao, việc thành thật trong quá trình trị liệu tâm lý là vô cùng quan trọng.

"Không có gì là không thể nói. Anh hãy coi tôi như là một cái bóng của anh vậy, điều anh cần làm chỉ là nói ra tiếng lòng của chính mình, còn tôi chỉ là người dẫn lối mà thôi."

Anh có vẻ như chấp nhận cách suy luận này, sau khi lưỡng lự một hồi, anh tiếp tục.

"Cậu ta nói chuyện với Johnny một lúc, sau đó đột nhiên nói rằng không đồng ý với mức giá đã thương lượng. Tôi chết lặng, Johnny lại càng không hiểu gì, xem ra chuyện như thế này chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng sau đó cậu ta lại nói, trừ phi tôi và cậu ta... cùng đồng ý giá gốc."

"Tôi chưa khịp phản ứng lại, phản ứng của Johnny còn khoa trương hơn, chắn trước mặt tôi rồi trực tiếp nói với Jung Jaehyun rằng "Cậu không phải không có hứng thú với những chuyện như này sao? Có biết bao Omega xinh đẹp, thậm chí là Alpha hay Beta đều muốn ôm chân cậu, tại sao nhất định phải ra tay với cấp dưới của anh?" Jung Jaehyun phớt lờ Johnny, trực tiếp hỏi tôi, với điều kiện như vậy tôi có đồng ý hay không."

"Johnny trông rất tức giận, mặc dù tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không đáng giá đên mức có thể khiến Johnny vì tôi mà chọc giận Jung Jaehyun. Hoặc có thể là do hành động của Jung Jaehyun đã trực tiếp chạm đến giới hạn của một ông chủ như Johnny. Bị hai bên ép một lúc, tôi cũng không biết lúc đó lấy dũng khí từ đâu mà lại nói đồng ý."

"Điều kỳ lạ là khi tôi nói ra xong, tôi không cảm thấy hối hận mà bắt đầu tự bào chữa cho bản thân như "gần gũi với Jung Jaehyun có thể hoàn nhiệm vụ nhanh hơn", nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng, đó không phải là lý do thực sự khiến tôi đồng ý."

Tôi nghĩ rằng mình biết lý do thật sự là gì.

Anh dường như coi tôi như không tồn tại, lẩm bẩm nói.

"Thật tuyệt nếu lúc đó không bị "ma quỷ ám"."

"Sau khi tôi đồng ý, phản ứng của Johnny hơi ngoài sức tưởng tượng của tôi, anh ta nói với tôi rằng tôi căn bản không hiểu Jung Jaehyun là người như thế nào. Tôi có chút hoảng loạn, không biết phải làm sao. Jung Jaehyun khi đó lại cười, nói rằng nếu tôi đã đồng ý thì Johnny không cần phải can thiệp vào nữa, số hàng kia cậu ta sẽ cho người chuyển đến kho hàng của chúng tôi. Johnny trông rất khó chịu và muốn thuyết phục tôi lần nữa, nhưng tôi đã leo lên lưng hổ khó mà xuống nổi, hậu quả sẽ rất thảm khốc nếu tôi chọc giận Jung Jaehyun. Sau đó, Jung Jaehyun ra lệnh đuổi khách, Johnny chỉ còn cách ra về. trước khi rời đi còn dặn Jung Jaehyun đừng bắt nạt tôi quá đáng. Đợi Johnny đi rồi..."

Kim Doyoung miễn cưỡng cười một cái.

"Jung Jaehyun hỏi tôi rằng cậu ta trông rất biến thái à?"

"Tôi không biết phải trả lời sao. Thành thật mà nói, tôi hiếm khi gặp phải những trường hợp cạn lời như thế này, nhưng Jung Jaehyun cũng không cố ý làm khó tôi."

Anh nâng tách trà lên, sau đó lại nói tiếp.

"Khi cậu ta đưa tôi ra ngoài, bên ngoài không có ai, tôi đoán cậu ta đã ra lệnh cho người của mình đi về trước, sau đó đích thân lái xe đưa tôi về nhà cậu ta."

"Về nhà?"

Lần này đến tôi cũng kinh ngạc.

"Đúng vậy, tôi ban đầu chỉ nghĩ một trong những nơi ở mà cậu ta thường đến hoặc là một nơi mà chuyên dành để đưa người về thôi, sau này... khi... khi tôi và cậu ta xác định quan hệ, tôi mới biết rằng đó chính là nhà của cậu ta."

"Đây là sự khởi đầu của hai người?"

"Trên danh nghĩa thì không phải, nhưng có lẽ là sự khởi đầu của tình cảm. Đêm hôm đó..."

Kim Doyoung giả vờ bình tĩnh, nhưng khi nhớ lại anh vẫn cảm thấy khá ngượng ngùng. Tôi cố gắng khiến anh cởi mở hơn.

"Jung Jaehyun có thói quen kỳ lạ nào không?"

Kim Doyoung lắc đầu.

"Không, rất bình thường."

"Vậy anh cảm thấy..."

"Nói thế này đi, nó đã phá vỡ nhận thức của tôi về sức khỏe bản thân trong hơn 20 năm. Lần đầu tiên tôi biết rằng Beta cũng có thể "nước chảy thành sông"."

Tôi nhướng mày.

"Vậy anh cũng không thiệt nhỉ."

"Về lý thuyết, đó là sự thật. Cậu ta cũng không đuổi tôi đi sau khi kết thúc, tôi... đã qua đêm với cậu ta."

"Anh có bao giờ thắc mắc tại sao lại như vậy không?"

"Thành thật mà nói, tôi có nghĩ đến, nhưng tôi không tin vào đáp án mà tôi nghĩ."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... ngày hôm sau, cậu ta đưa tôi trở về công ty của Johnny. Sắc mặt của Johnny không tốt nhưng cũng chẳng nói gì. Tôi cứ nghĩ đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn trong sự nghiệp gián điệp của mình, nhưng không ngờ rằng cậu ta lại muốn có phương thức liên lạc của tôi, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa khi tôi gần như đã quên mất chuyện đó, cậu ta lại hẹn tôi lần nữa. Sau đó, trong khoảng nửa năm tiếp theo, cậu ta không thường xuyên liên lạc cũng không thường xuyên hẹn tôi."

"Anh đều đồng ý?"

"Đúng thế. Tôi dường như bị đầu độc vậy, bản thân tôi cũng không biết mình đang làm cái gì."

"Hai người chỉ... thôi sao? Không hẹn hò hay mấy thứ kiểu vậy à?"

"Không. Chỉ là đưa tôi về nhà cậu ta, qua đêm ở đó, sau đó hôm sau lại đưa tôi về."

"Không có tình cảm gì sao?"

"... Không. Mỗi lần đều trực tiếp bắt đầu và kết thúc, rất ít nói chuyện. Nhưng ở một góc độ khác, chúng tôi lại có sự ăn ý không thể giải thích được."

Tôi ngơ luôn.

Đại khái là phần ký ức này như highlight của cả câu chuyện vậy. Anh ấy chạm vào sống mũi, sau đó nói tiếp.

"Sau này, cậu ta trực tiếp nói với Johnny rằng muốn để tôi làm việc cùng cậu ta."

"Johnny có phản ứng thế nào?"

"Rất tức giận, anh ta cho rằng Jung Jaehyun đang đào góc tường của mình. Anh ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng đúng lúc đó tôi lại bước vào văn phòng, Jung Jaehyun nói rằng hãy để tôi quyết định."

"Anh chọn Jung Jaehyun."

"Đúng vậy, từ khi tôi biết được cậu ta là trùm đứng sau, tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy."

"Thực sự chỉ vì lý do này thôi sao?" . truyện kiếm hiệp hay

Kim Doyoung không trả lời.

"Sau khi tôi đến làm việc dưới trướng Jung Jaehyun, tần suất các cuộc hẹn ngày càng tăng lên, mọi chuyện dường như dễ kiểm soát hơn nhiều. Thường là khi tan làm, cậu ta sẽ cho tôi một ám hiệu, sau đó tôi sẽ đợi cậu ta ở trong xe."

"Những thuộc hạ khác nghĩ thế nào?"

"Thực ra bọn họ đều không biết, bởi Jung Jaehyun che giấu rất kỹ, có lẽ là do không muốn người khác bàn tán nhiều. Nhưng hai người thân cận nhất, một là cánh tay trái một là Lee Jeno, còn có Park Hye Soo đều có thể nhận ra."

"Vậy bọn họ không nói gì sao?"

"Tôi với Lee Jeno có quan hệ rất tốt, cho nên sẽ không có bất kỳ phản ứng gì thái quá. Thư ký Park thì tôi không rõ lắm, cũng không thân lắm."

"Sau đó thì sao? Hai người ở bên nhau từ khi nào?"

Cuối cùng, trong mắt Kim Doyoung cũng có một làn sóng, có chút biến sắc. Dường như anh vẫn luôn cẩn thận thưởng thức những ký ức đó trước khi chia sẻ nó một cách miễn cưỡng.

"Năm đó, vào ngày lễ tình nhân... cũng là năm thứ ba tôi họat động dưới tư cách là gián điệp. Sau khi tôi lên xe, cậu ta không lái xe về nhà, thay vào đó dẫn tôi đi ăn tối và xe phim. Sau khi xem phim xong lại dẫn tôi đi dạo sông Hàn, hôm đó gió khá mạnh, tôi vẫn còn nhớ."

"Cậu ta chống tay lên lan can và nhìn ra phía sông Hàn, tôi không hiểu gì nên không lên tiếng làm phiền, sau đó cậu ta nói, cậu ta thích tôi, muốn ở bên tôi."

"Gió sông Hàn lúc đó rất mạnh, tôi cũng rất lạnh, nhưng tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, tôi đờ đẫn nhìn cậu ta một lúc, cho đến khi cậu ta ôm lấy tôi. Cho đến khi tôi bước vào trong xe rồi mới phản ứng lại và nói "Được"."

Hóa ra câu chuyện hai người lại mới mẻ đến vậy, hai người đã ở bên nhau như thế ư? Tôi cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi sau lưng, bình tĩnh suy nghĩ.