Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 204: Chinh phục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu không khí trong căn phòng hơi nặng nề, nhân viên phục vụ mở cánh cửa ra rồi bưng đồ ăn vào. Mãi cho đến khi đồ ăn được bưng hết lên trên bàn, những người ở nơi này cũng không nói câu gì. Khi tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, tổng giám đốc Vương mới hồi phục lại tinh thần.

Tổng giám đốc nhìn thấy những người này như vậy, trong lòng thầm than vãn. Không phải tất cả mọi người đều là những người trí dũng kiệt xuất gì, lúc này mới có chút chuyện mà đã thành ra dáng vẻ này.

“Tổng giám đốc Vương, nếu như cuối năm các ông chia hoa hồng thì các ông có thể cầm được bao nhiêu cổ phần?” Tổng giám đốc Liễu thuận miệng hỏi.

“Năm nay hiệu quả và lợi ích rất được, có lẽ tôi có thể lấy ba trăm năm mươi lăm triệu, bọn họ cũng có mấy trăm triệu”

Những người ở nơi này đều gật đầu đồng ý con số này. Là quản lý cấp trung của doanh nghiệp, mức thu nhập này thật sự đã đánh gục tất cả quản lý.

“Lợi nhuận kiếm được chút như vậy sao? Chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, tôi làm như thế nào có lẽ các ông cũng đều rõ cả. Tôi muốn làm một phiếu lớn.” Giám đốc Lưu nói rồi rót cho mình một chén rượu, sau đó nói: “Sau khi mọi chuyện thành công, tôi có thể hạ thấp giá bán cổ phần cho các ông. Không sợ không có tiền mua, cứ lấy cổ phần trước rồi đợi đến khi chia hoa hồng thì hằng trả sau. Tôi đảm bảo mỗi năm tiền chia hoa hồng của các ông không dưới ba tỷ."

Ba tỷ?

Tất cả mọi người ở nơi này nghe thấy con số đó thì đều trợn tròn mắt.

Bây giờ mười mấy nhà máy, bao gồm Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh, giám đốc lý phụ trách tài vụ và những cổ phần trong tay những quản lý cấp cao của nhà máy, thị trường, nghiên cứu quan trọng mà chúng ta phụ trách đều có mức độ chia hoa hồng khác nhau.

“Lần mạo hiểm này liệu có lớn quá không, mặc dù số tiền chúng ta kiếm được không giúp đỡ được nhiều, nhưng trong tay cũng có cổ phần. Hơn nữa phúc lợi của nhà máy cũng rất được, vào các dịp lễ tết cũng đều có mì gạo dầu, sắp đến ngày mười lăm tháng tám còn phát cả bánh trung thu”

Ngoài mặt giám đốc Lưu nói chuyện với các nhân viên chủ quản, nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Bàn chuyện với những người có tầm nhìn, đôi khi thật sự rất dễ nổi nóng và rất muốn bóp chết người đó.

Mì gạo dầu? Phát bánh trung thu?

“Thưa các công, chuyện này không hề mạo hiểm gì cả. Lục Tam Phong tuyệt đối không dám loại trừ chúng ta, tất cả quản lý đều cầm ba mươi phần trăm cổ phiếu. Các ông là một tổng thể, chỉ cần các ông triệu tập đủ người và hơn một nửa trong số ba mươi phần trăm phiếu bầu, như vậy có thể ra mắt người đại diện cổ phần. Đến khi đó tôi sẽ mua lại ba mươi phần trăm cổ phần của công ty thực phẩm Phong Giai, cứ như vậy chúng ta chắc chắn sẽ ở trong hội đồng quản trị.”

“Sau đó thì sao? Có thể làm được gì?"

“Sau đó chúng ta đi đến đồn cảnh sát tố giác, tố cáo Lục Tam Phong tham ô khoản công và tổng cậu ta vào tù. Như vậy chúng ta có thể thuận lợi bắt chẹt cậu ta, và hạ thấp giá chuyển nhượng tất cả cổ phần của cậu ta, hoàn toàn đá cậu ta ra ngoài. Những cổ phần còn lại thì chính là chiến lợi phẩm của chúng ta, chúng ta mỗi người một nửa.”

Giám đốc Liêu nói, thấy bọn họ không phản ứng gì, ông ta vội vàng đổi cách nói khác: “Giá trị một phần cổ phần của cậu ta khoảng năm trăm ba mươi tư tỷ, cho dù chia đều cho những người quản lý trong công ty thực phẩm Thủy Hoàn thì mỗi người cũng có thể được một trăm bảy mươi lãm triệu. Huống hồ cổ phiếu trong tay các ông còn cao hơn rất nhiều so với quản lý cấp cao dưới đó.”

Tổng giám đốc Vương nghe thấy tiền thì hai mắt sáng rực, ông ta lại suy nghĩ. Chuyện này là hội đồng quản trị bỏ phiếu, cho dù mọi chuyện có bị bại lộ thù cũng là các quản lý phạm sai lầm, ông ta còn có thể đuổi tất cả mọi người.

“Nào nào nào, mọi người cùng nâng ly. Quen biết được giám đốc Lưu đúng là may mắn ba đời.” Gương mặt tổng giám đốc Lưu ngập tràn nụ cười, ông ta nâng lỵ lên rồi nói: “Tôi hiểu rất rõ những quản lý của các nhà máy khác, chuyện này tôi có thể làm được.”

Lúc này bầu không khí trên bàn ăn mới trở nên náo nhiệt hơn. Giám đốc Lưu thầm nghĩ trong lòng, mấy người này sẽ không làm được chuyện gì cả, ông ta cần phải tìm những người khác có dã tâm hơn và những người bốc đồng làm lính hầu cho ông ta.

Trong hai ngày ngắn ngủi đã có hơn ba mươi người gia nhập và bộ phận nghiên cứu của Liễu Ngoạn, ngoại trừ những người dưới quyền trước kia của anh ta ra thì còn có những trụ cột vững chắc trong bộ phận nghiên cứu của những công ty khác. Những người này đều là những người hết hy vọng, tiền lương cũng rất thấp nên rất dễ dàng rời khỏi doanh nghiệp tư nhân.

Thư ký Thôi cũng vội vàng khẩn trương chuẩn bị nghênh đón đảm người Lục Tam Phong, chuyện này đã làm chấn động rất nhiều trong tỉnh. Chuyện của chi nhánh công ty Hùng Miêu rất phức tạp, cho dù đó là đặc điểm của thời đại này hay có nhiều cổ phần, nhưng sự phức tạp ở trong đó cũng khiến người khác nhìn thấy mà đau đầu. Nếu như có thể xử lý ổn thỏa êm đẹp chuyện này thì chắc chắn là một thành công lớn.

Người dân trong thôn Tiểu Lý đã có được tin tức. Trong nhà máy được bỏ hoang hai năm nay lại có rất nhiều người dân đến chặn ở cửa, cái lán được dựng lên tạm thời ở trước kia lại được dựng lên ở nơi này. Những người dân nghe nói có người đến xử lý chuyện này, vì vậy bọn họ phải chia tiền.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, mấy ngày nay chắc chắn Hoàng Hữu Danh là người xuất hiện nhiều nhất. Người trong tỉnh gọi điện thoại đến động viên, giọng điệu nói chuyện cũng không hề cứng nhắc, thậm chí trong điện thoại còn gọi mấy câu ông Hoàng. Mặc dù nghe câu này rất giống tên của cho, nhưng Hoàng Hữu Danh cũng rất vui vẻ.

Năm giờ chiều, Hoàng Hữu Danh pha một bình trà rồi dựa và ghế xem báo. Trong số mười mấy trang báo thì có đến năm trang có liên quan đến Lục Tam Phong, ông ta lật giở xem một chút rồi cười nói: “Một nơi lớn như Thành Minh mà cậu ta cũng chơi đùa lăn qua lăn lại và gây ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như là mình thì bệnh tim đã tái phát rồi, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống có thể gọi cậu ta đến ăn cơm. Cậu ta còn nợ mình một nhà máy, năm sau bảo cậu ta chuẩn bị một nhà máy rồi lập thuế ở đây. Con đường cả mình lại rộng mở rồi...

Trong lòng Hoàng Hữu Danh rất vui vẻ mà âm thầm tính toán mục đích của mình, chỉ cần xử lý ổn thỏa thì tương lai sau này rất đáng mong đợi.

Hơn bảy giờ tối, Lục Tam Phong ăn cơm xong rồi quay về phòng gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi.

“Hôm nay không bận làm sao?” Có thể thấy trong điện thoại rất kinh ngạc vui mừng.

“Bận đến đâu cũng phải để ý đến trong nhà, hai người đã ăn cơm chưa?” Lục Tam Phong hỏi, cảm thấy mình thiếu nợ rất nhiều với hai cô gái này.

“Ăn rồi, bên đó vẫn còn nóng lắm hả. Ở bên này đã lạnh rồi nè..."

“Là bố gọi điện đến đúng không a? Ba ơi.. Ba ơi mẹ định đánh... đánh con... Trong điện thoại vang lên rất nhiều tiếng nghẹn ngào nức nở: “ Mẹ định đánh con gái của bố.”

“Tại sao lại đánh con?” Lục Tam Phong vội vàng hỏi.

Như Lan nghe thấy Lục Tam Phong hỏi thì cũng không kìm được mà gào khóc nức nở, hét lên: “Trời mưa thì mẹ đánh con, nhàn rỗi đúng là cái tội.”

Giang Hiểu Nghi không còn lời nào để ý, mấy ngày nay đứa trẻ này đi nhà trẻ càng ngày càng bướng bỉnh. Cô hỏi: “Con học những lời nói này ở đâu?”

“Cô giáo của bọn con dạy con, những phụ huynh như bố mẹ đều như vậy. Con nói muốn chuyện với bố con.” Như Lan vừa nói vừa lau nước mắt.

“Vậy con nói đi, đến đây tự nói với bố rằng tại sao mẹ đánh con” Giang Hiểu Nghi liếc mắt nhìn cô bé.

“Con không qua đó, mẹ đánh con hu hu hu."

Lục Tam Phong nghe thấy hai người cãi cọ nhau trong điện thoại thì cười không khép được miệng. Anh nói trong điện thoại: “Tại sao mẹ đánh con? Có phải con chọc cho mẹ tức giận không?”

“Con muốn ăn hamburger!” Như Lan nói với vẻ rất ủy khuất: “Con muốn ăn KFC!”

“Trong thành phố của chúng ta làm gì có KFC? Đừng nói là trong thành phố mà ngay cả tỉnh này cũng không có. Con biết chưa hả?” Giang Hiểu Nghi mắng.

“Mình đi Thành Minh!” Như Lan tủi thân nói.

“Bây giờ không có vé máy bay, ngày mai con còn phải đi học. Máy bay không phải của nhà con mà nói bay là bay, con có thể ngoan ngoãn một chút được không?”

Như Lan bĩu môi, đôi mắt mở to ngập tràn nước mắt, hai đôi tay nhỏ bé đan vào nhau nói: “Vậy mua máy bay."

“Cái gì?”

“Mình mua một chiếc máy bay.”

Giang Hiểu Nghi vô cùng tức giận, nói vào trong điện thoại: “Con gái của anh bảo anh mua cho con bé một chiếc máy bay nè, để tiện cho nó đi đến Thành Minh ăn hamburger”

Lục Tam Phong nghe thấy yêu cầu này thì không còn lời nào để nói, không hổ danh là con gái của mình, trong lời nói đều toát lên vẻ giàu sang. Lục Phong dở khóc dở cười nói: “Như Lan à, ba không có nhiều tiền như vậy. Ba sẽ cố gắng kiếm tiền để mua ch con, có được không?”

“Ba... Ba bận rộn cả ngày như vậy, nói mình nhiều tiền như vậy mà sao ngay cả tiền mua máy bay cũng không có?” Như Lan không được vui.

"Ba sẽ cố gắng, con không được chọc cho mẹ giận mà phải ngoan ngoãn. Ngày quốc khánh nhà trẻ được nghỉ không? Nếu không thì đưa con đến đây mấy ngày đi, có lẽ tôi không quay về được.” Lục Tam Phong hơi bất đắc dĩ, anh cũng rất nhớ hai người họ.

Tô Ái Linh hơi buồn chán ngồi ở trong phòng, không biết ngày hôm nay Lục Tam Phong quay trở về phòng sớm để làm gì, cô ta đi đến trước cửa mới nhận ra cửa không đóng nên đi vào bên trong. Vào bên trong phòng, thấy Lục Tam Phong không để ý đến mình, cô ta rón rén đi đến bên cạnh giường rồi nhào lên phía trước hét lên: “Bé cưng à, em đến đây."

"Á!"

Lục Tam Phong bị cô ta dọa đột ngột như vậy thì nhảy cẫng lên rồi hét toáng lên.

“Sao vậy? Ai đó? Ai đang ở trong phòng của anh?" Giang Hiểu Nghi ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi.