Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 206: Cậu đi đi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư ký Thôi cảm thấy rõ ràng là sắc mặt của Hoàng Hữu Danh không đúng lắm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhất thời trong lòng cảm thấy có vài phần bất an, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu phải tiếp đãi đối tác tầm mười lăm phút, sau đó ở lại khách sạn, chuẩn bị hai bàn đồ ăn, buổi chiều đi họp để tìm hiểu tình hình, ngày mai đến chi nhánh Hùng Miêu khảo sát thực tế, mọi việc đã được sắp xếp chặt chẽ.

Đáng lẽ phải tiếp đãi đối tác tầm mười lăm phút nhưng mới mười phút thì đã phải dừng lại, ngay cả phần chụp ảnh chung cũng không có, bữa trưa đã sắp xếp cũng bị hủy, không chỉ có thư ký Thôi mà tất cả mọi người ở đây cũng đều cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đi đến sân bay, có mấy chiếc xe thương vụ đã đỗ ở đó, ngay khi Hoàng Hữu Danh vừa lên xe thì ông ta đã nói ngay tài xế của mình: “Cậu đi xuống nói với xe ở phía trước, mời tổng giám đốc Lục đến văn phòng... nhà của tôi.”

Trương Phượng Tiên mang hành lý của mình ra xe, phân công cho người làm của mình đặt chúng lên xe, cô ta lên xe tức giận nói: “Làm sao mà không phù hợp, không có một chút nhiệt tình, niềm nở nào cả.”

“Ai là tổng giám đốc Lục vậy?” Một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi chạy tới.

“Là tôi, có chuyện gì sao?”

“Tôi là tài xế của thư ký Hoàng, sau khi ghé qua khách sạn thì ông ấy muốn mời anh đến nhà ông ấy.”

“Tôi biết rồi.” Lục Tam Phong gật đầu nói.

Trượng Phương Hà mở to mắt không dám tin, vỗ vào bả vai của Lục Tam Phong, nói: “Hai người biết nhau sao...? Vậy mà tôi lại không nhận ra anh lại là một người có con mắt tinh tường đến vậy, điều này không quá dễ hiểu rồi sao, như vậy tức là ông ta muốn mời anh đến nhà ông ta ăn com."

Lục Tam Phong đưa tay ra xoa xoa cái trán, nói: “Có vẻ như không quen biết với ông ta thì sẽ tốt hơn.”

“Anh đã làm mất lòng người ta chưa? Làm sao mà hai người quen biết nhau vậy? Có phải là nhờ Kim Ngọc Anh phải không, tôi đã nhìn thấy cô ta ở đó.”

Lục Tam Phong cũng không ngờ rằng Kim Ngọc Anh sẽ thực tập ở dưới trướng của Hoàng Hữu Danh, chắc chắn đó chính là một sự trùng hợp, anh đã dự đoán mọi tình huống có thể xảy ra, cho dù là tình huống rất khó giải quyết nhưng với tình huống này thì anh hoàn toàn không nghĩ đến.

Tình huống hiện tại thật sự là một tình huống khó giải quyết.

“Tôi chưa từng làm mất lòng ông ta. Từ khi tôi thành lập Thực phẩm Phong Giai thì ông ta đã là tổng giám đốc tập đoàn Dã Cương. Khi đó, các công ty nhà nước rất nhàn hạ cho nên ông ta đã giúp đỡ tôi.”

"Vì giao tình cũ cho nên chắc chắn lần này ông ta sẽ giúp anh.”

Lục Tam Phong có chút không dám tin, lúc trước vào thời điểm ông ta muốn rời đi, anh đã đi uống rượu với ông ta, đã rất nhiều lần hỏi là ông ta muốn đi đâu, nhưng có đánh chết ông ta cũng không nói, về sau Lục Tam Phong có đi hỏi thăm nhưng người ta cũng không nói, theo như một vị giám đốc của tập đoàn Dã Cương nói, ông ta đã thăng chức, sợ cậu làm phiền mà cậu lại không giúp gì được cho ông ta cho nên cách tốt nhất là cắt đứt liên hệ với cậu, cho dù có liên hệ với cậu thì ông ta cũng không có lợi lộc gì.

Sau khi nghe được những lời này thì Lục Tam Phong cảm thấy rất khó chịu, còn mắng ông ta một câu, nhưng mà dù sao thì ông ta cũng chỉ là người đi làm ăn.

Chuyện cũ như đang hiện rõ rành rành trước mắt!

Chiếc xe dừng lại tại cửa khách sạn, bên cạnh là một chiếc xe con màu đen, Lục Tam Phong lấy lại tinh thần nói: “Bây giờ mọi người cứ vào khách san ở trước, ngày hôm qua tôi đã nói với Hiểu Nghi là tôi tới đây, cô giúp tôi gọi điện cho cô ấy, báo là tôi đã tới nơi an toàn rồi.”

“Được rồi, hay là tôi sẽ đi với anh, dù sao ông nội của tôi cũng...

“Được rồi, được rồi, đúng là một cán bộ đã về hưu.” Lục Tam Phong liên tục xua tay.

“Một cán bộ đã về hưu cũng phải giúp anh đấy, anh đúng là đồ vô ơn, bạc bẽo” Trương Phượng Tiên xuống xe thầm thì hai câu, không thèm quan tâm đến anh.

Lục Tam Phong xuống xe hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu xanh thẳm có đám mây trắng, tâm trạng trở nên khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, anh âm thầm suy nghĩ, thời gian dài như vậy không gặp nhau, không biết ông ta còn có nhớ đến mình không?

Lên xe, rời đi một cách ngông nghênh ngạo mạn!

Tại một chỗ trong nhà lớn, Hoàng Hữu Danh đứng ở một chỗ trước cửa bếp nói thì thầm: “Tôi đã bẻo tiểu Thôi nói bà chỉ cần mua một chút thức ăn là được, sao mà bà lại vào bếp làm thức ăn, tôi thấy tiểu Thôi càng ngày càng không làm được việc.”

“Dù sao thì đây cũng là bạn bè, ông là một người đàn ông trưởng thành rồi vậy mà lại đứng chặn cửa phòng bếp, nói mãi mà không dừng lại. Vợ của Hoàng Hữu Danh trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi nói: “Bưng thức ăn ra đi!”

Có năm món ăn nóng, ba món ăn nguội, có cả thịt lẫn rau, bày vào đĩa có in hình tám vị tiên đặt ở trên bàn trông vô cùng phong phú, Hoàng Hữu Danh ngồi đó nhìn những món ăn trên bàn ăn thở dài, lẩm bẩm nói: “Cái gì sợ thì cũng đã đến, ăn xong bữa ăn này thì hy vọng rằng cậu ta có thể rời đi."

Lục Tam Phong đi vào dưới sự dẫn dắt của người tài xế, trong tay còn cầm theo hai bình rượu quý, ngoài ra còn có thêm một chút hoa quả, bánh ngọt và nhiều thứ khác, một bộ dáng tươi cười mở cửa ra, nói: “Có thể ở đây nhìn thấy tổng giám đốc Hoàng thì tôi thật sự rất vui, chị dâu vẫn xinh đẹp như trước, càng ngày càng trẻ ra.

“Tôi so với cậu thì lớn hơn mấy vòng đấy, đứa trẻ này cứ hơi một chút lại gọi chị dâu, tới thì cũng tới rồi lại còn mang theo quà cáp làm gì?” Vợ của Hoàng Hữu Danh khách sáo nói: “Thôi đi rửa tay rồi vào ăn cơm.

“Hừ, đúng là đàn bà, cứ được khen mấy câu xinh đẹp trẻ trung là không còn phân biệt được gì cả.” Hoàng Hữu Danh ngồi đó bực bội nói lầm bầm.

Khách sáo hơn nửa ngày rồi mới ngồi xuống, anh ngồi ở vị trí đối diện với Hoàng Hữu Danh, Lục Tam Phong nhìn ông ta nói: “Tổng giám đốc Hoàng đã thay đổi, ngay cả khí chất cũng thay đổi."

“Đừng có mà tâng bốc nịnh nọt tôi, tôi vẫn như cũ mà thôi, cậu đây là đi ngang qua sao...? Bao giờ thì cậu định rời đi vậy...?” Hoàng Hữu Danh tiện tay gắp một đũa rau rồi hỏi.

Lời này sau khi ông ta nói ra không chỉ khiến cho Lục Tam Phong ngây người mà ngay cả vợ của ông ta cũng bất ngờ.

“Không phải ông nói đến sân bay đón cậu ấy sao, tại sao bây giờ lại biến thành đi ngang qua rồi? Không phải nói là đi đàm phán hạng mục gì

đó sao?” “Khục khục!” Hoàng Hữu Danh có cảm giác xấu hổ, nói: “Cậu ấy chỉ là đi ngang qua thôi, cái công việc đàm phản mà tôi nói chính là đi đàm phán với một người họ Thôi!”

Lục Tam Phong đã hiểu ra, đây là ông ta muốn đuổi anh đi, nhưng có vẻ ông ta đã quên da mặt anh dày bao nhiêu, anh tủm tỉm cười nói: “Thôi Cửu chính là người trung gian còn người thu mua chi nhánh Hùng Miêu chính là tôi.”

Hoàng Hữu Danh thẳng thắn lắc đầu nói: “Không bán!”

Vợ của Hoàng Hữu Danh nhận ra hai người giống như đang tranh đấu ngầm, vì vậy vội vàng nói: “Đã không gặp nhau thời gian dài như vậy rồi, cho nên bây giờ không nên nói đến những chuyện này nữa, nào mỗi người nâng một cốc lên uống!”

Lục Tam Phong bưng lên uống một hơi cạn sạch, cả một bữa cơm hầu như chỉ nói về những chuyện trước kia, về thời gian dài như vậy không gặp nhau thì sống như thế nào.

Cho đến một giờ chiều, sau khi ăn uống no say, đã ăn hết sạch đồ ăn, hoa quả của Lục Tam Phong mang tới đã được rửa sạch sẽ đặt ở trên bàn, Lục Tam Phong đốt một điều thuốc mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với ông phải không?”

“Cậu đã ăn cơm ở đây rồi, cậu thấy như thế nào?”

“Vậy tại sao ông không bán nó cho tôi?” Lục Tam Phong có chút không phục nói: “Ông cho rằng tôi không thể giải quyết được chuyện này sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có đủ khả năng để giải quyết chuyện này, có rất nhiều chuyện liên quan đến chi nhánh Hùng Miêu, mà với thủ đoạn của cậu thì nhất định giải quyết được, vậy thì cậu sẽ chọn cách nào?”

“Tôi nhất định sẽ thông qua pháp luật, sử dụng con đường chính quy để giải quyết tất cả những chuyện này” Lục Tam Phong cam đoan nói.

“Lời này của cậu nói ra đến quỷ cũng không tin, lỡ như cậu lại lừa tôi thì sao? Lúc trước vào thời điểm khi cậu tranh giá với Nhậm Thiên Bác thì cậu đã làm gì?” Giọng nói của Hoàng Hữu Danh cao hơn.

“Tôi đã làm gì, tất cả những điều đó đều là phương pháp kinh doanh chính thống.

“Là ai đã kêu gọi quỹ tư nhân, người bên ngoài không biết đều nghĩ đó là do chủ tịch Mã, tôi nói cho cậu biết, tôi nhất định sẽ không cho phép cậu làm loại chuyện này ở nơi tôi quản lý, mà nhất là hiện tại tôi lại là người phụ trách chính!” Hoàng Hữu Danh đập bàn nói.

Tất cả ấm trà, đĩa đựng hoa quả cũng đều bị rung lên.

“Hai người nói chuyện nhẹ nhàng thôi, không nên trừng mắt nói chuyện như vậy...

“Chuyện này không liên quan đến bà, bà đi vào trong ngay!"

“Với chuyện này thì dù sao ông cũng phải tự giải quyết, đây cũng được coi là một việc tốt, hơn nữa hiện tại vấn đề điện tử khoa học kỹ thuật trong nước cũng cần phải thay đổi và tôi chính là người đi tiên phong cho vấn đề này..."

“Cậu đừng có mà mong đợi tôi tin cậu, tôi còn không hiểu rõ cậu sao?

Trong miệng thì nói giáo lý, trong bụng thì toàn là kinh doanh, cậu hãy hiểu cho tình hình hiện tại của tôi đi? Tôi đã không còn là tổng giám đốc tập đoàn Dã Cương, chi nhánh Hùng Miêu cũng không phải là kết quả do tôi tạo ra, tôi đã cố gắng tìm cách giải quyết, là người có công lao nhưng nếu tôi vẫn không thể làm tốt thì sao?” Hoàng Hữu Danh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong hỏi: “Nếu làm không tốt thì năm sau tôi sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ là về nước ngồi chờ đợi sao?”

“Tôi.” Lục Tam Phong nhìn thấy ông ta tức giận, cũng có thể hiểu tại sao ông ta lại như vậy, hơn nửa ngày sau thì anh cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hút một hơi thuốc lá sau đó dập tàn thuốc thật mạnh vào cái gạt tàn thuốc lá.

"Lục Tam Phong, cái thế giới này khắp nơi đều là cơ hội kinh doanh, cậu cũng là thương nhân, còn tôi không phải là thương nhân như cậu, bữa cơm này chính là tình nghĩa, cậu hãy ăn hoa quả đi, ngày mai rồi cậu hãy trở về Thành Minh thôi, ở đó trời đất bao la, cả đất nước nằm dọc theo bờ biển, đó mới chính là nơi cho những người giống cậu sử dụng sức mạnh của mình” Hoàng Hữu Danh nói xong, ngồi dựa vào ghế trầm mặc.

Nói được những điều này tương đương với việc nói trắng ra tất cả mọi chuyện, người ta vốn cho rằng việc này có thể thu được một phần công lao dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi nhìn lại thì nhận ra nó quá mạo hiểm, vì vậy nên không dám làm!

Vào lúc ba giờ chiều, Lục Tam Phong lấy một nửa bao thuốc sau đó rời đi, ngồi trên xe, anh nhìn ra cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, bất chợt nhìn thấy Kim Ngọc Anh đang ôm một đống đồ đi trên ven đường.

“Dừng xe lại!”

“Ngọc Anh!”

“Tổng giám đốc Lục, anh đây là... đi ra từ chỗ nào vậy? Lúc sáng, tôi vốn muốn qua chào hỏi anh nhưng ở đó có quá nhiều người.” Ngọc Anh nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của Lục Tam Phong, đó là vẻ mặt khi được gặp lại người quen sau khi xa cách lâu ngày, là một việc khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Tôi cũng không ngờ là cô lại thực tập ở đây.”

“Nơi này gần với trường học của tôi, mà chú Hoàng cũng ở đây. Anh có người chăm sóc không? Anh đi đàm phán thế nào rồi? Có thuận lợi không?"

“Coi như cũng tạm ổn... cô bây giờ đang đi làm gì vậy? Lên xe đi, tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu, tôi chỉ mang một ít tài liệu đi thôi, ngay ở phía trước là đến nơi rồi.”

Lục Tam Phong liên tục gật đầu, đầu óc của anh cũng nhanh chóng quay cuồng theo.

“Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

“Tôi có chuyện muốn nói, tối nay cô có thời gian rảnh không? Tôi mời