Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 212: Xử ông ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tam Phong nhìn những người này, trong lòng rõ ràng hơn ai hết, số tiền này không thể bỏ ra, một khi đã đưa ra rồi, rắc rối sẽ kéo tới không dút!

“Tôi không nói chuyện này là thật hay giả, năm đó là vấn đề của ai thì đi tìm người đó, bây giờ tôi vẫn chưa đạt thành hiệp nghị thu mua, nếu các người giam giữ tôi, có thể sẽ cấu thành tội bắt cóc, mọi người nghĩ cho kĩ đi, đây là tội sẽ bị lôi ra xử bắn!” Lục Tam Phong hướng tất cả mọi người hô lên.

“Xưa nay giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ai tới cũng không được, hôm nay không bồi thường thì đừng hòng đi!” Tử Tiêu gào lớn: “Trói anh ta lại cho tôi, trói vào trong chuồng bò treo lên.”

Mười mấy con người chen chúc tiến lên phía trước, trong hỗn loạn có người kéo lấy tay Lục Tam Phong, những xẻng sắt, cào thép trước mặt lại lắc lư, hơi không chú ý sẽ thành cái lỗ máu.

Trương Phượng Tiên muốn tiến lên đẩy đám người ra, bị Tô Ái Linh một tay kéo lại.

“Cô kéo tôi lại làm gì, không biết giúp một tay sao?” Trương Phượng Tiên gấp gáp nói.

“Đừng tiến lên, loạn cào cào như thế, họ bổ một xẻng sắt vào cô lại không biết phải tìm ai” Thôi Cửu vừa nói vừa kéo cô ta đến bên cạnh, vài người nhìn chằm chặp bọn họ, không cho đi.

Trong phút chốc, Lục Tam Phong bị người xô đẩy ra khỏi sân của ủy bạn thôn, áo sơ mi trên người đã bị xé rách, cả người trông có chút chật vật, có người cầm dây thừng muốn trói anh lại.

Trong cả quá trình Lục Tam Phong không phản kháng nhiều, anh biết rằng trong cục diện này, tất cả những sự phản kháng đều là vô ích, hơn nữa còn dễ dàng làm mình bị thương.

“Báo cảnh sát!” Lục Tam Phong hét lên một câu, đây là sự vùng vẫy duy nhất của anh.

Lúc đồn cảnh sát trong thôn phái người đến đã là nửa giờ sau, Lục Tam Phong bị trói gô trên hàng rào của ủy ban thôn, hơn phân nửa người trong thôn đều ra xem, hơn hai mươi người khí thế hung hăng quát mắng, Triệu Nhị Cẩu nói vài câu cho có, giả vờ khuyên nhủ rồi thôi không nói thêm gì nữa.

“Ai báo cảnh sát? Có chuyện gì vậy?” Vài cảnh sát đi đến hỏi. Triệu Nhị Cô tiến lên trước, nói:

“Có chuyện rồi.”

“Đương nhiên tôi biết, không thì ông đây đã bị treo trong chuồng bỏ, có phải ông cảm thấy đám người kia sẽ không dám làm thế không? Cởi trói trước đã!” Lục Tam Phong nói xong liền hướng về phía Tử Tiêu, nói: "Quả thực là tôi muốn thu mua nhà máy điện tử, chuyện này của cậu, bây giờ giải quyết cũng là giải quyết, đợi để sau này giải quyết thì cũng giống vậy thôi.”

“Phí bồi thường tàn tật, tiền thuốc men cho ba tôi, còn bồi thường gì gì nữa, ba trăm, ba trăm năm mươi triệu."

Con số này vừa nói ra, đừng nói là thôn dân đang đứng xem, đến hai đứa du côn kia cũng kinh ngạc hít một hơi, ba trăm năm mươi triệu?

Đây quả thực là con số thiên văn, từng người đều hai mắt phát sáng mà nhìn Lục Tam Phong.

Triệu Nhị Cẩu không nghĩ đến là Tứ Tiêu có thể ngu đến mức này, lại đem số tiền nói thẳng ra. Ông ta tiết lên trước, nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi đứng giữa làm nhân chứng, chúng ta vào ủy ban thôn nói chuyện đi.”

Vài phút sau, một tờ đơn hòa giải được viết ra, Lục Tam Phong bảo Trương Phượng Tiên vào thành phố rút tiền, thẳng đến sáu giờ tối, Trương Phượng Tiên mới đem tiền về.

“Thật ngại quá, tôi thật sự không biết anh vừa đến đã thành ra như vậy, để hôm khác tôi nhất định mời Tổng giám đốc Lục một bữa cơm đàng hoàng.” Triệu Nhị Cẩu trước cung kính sau ngạo mạn, trên mặt đầy vẻ áy náy.

“Không cần chọn hôm khác đâu, ngày mốt đi!” Lục Tam Phong lên tiếng.

“Hả? Ngày mốt?” Triệu Nhị Cẩu nhất thời không biết anh đang nói gì.

“Đúng, chính là ngày mốt!” Lục Tam Phong nói xong dứt khoát lên xe.

Trên đường về, thư kí Thôi tức giận mắng xối xả, nhưng mà ông ta cũng không biết làm sao. Ông ta làm ở văn phòng chính quyền thành phố, nhưng bước vào thôn cũng phải ngoan ngoãn, nhất là với thôn làng bây giờ, gia tộc khổng lồ, thế lực rắc rối phức tạp, rất nhiều người vận chuyển nhìn thấy thôn làng đều muốn đi đường vòng.

"Này cũng ác liệt quá đi, chúng ta chưa nhìn thấy gì cả, liền phải đền cho người ta ba trăm năm mươi triệu.” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong, nói: “Bọn họ cũng xem như là đe dọa, từ pháp luật...

“Pháp con khỉ!” Lục Tam Phong cắt ngang lời cô ta, Trương Phượng Tiên đang là quản lý hành chính, trên phương diện này quả thực chuyên nghiệp hơn Lục Tam Phong, nhưng đối với những chuyện tình nghĩa trên thực tế, Lục Tam Phong bỏ xa cô ta tám mươi con phố: “Không nhìn thấy chữ đơn hòa giải sao, chuyện trong thôn chỉ có thể hòa giải, cô trông chờ trên trấn sẽ giúp cô sao?”

“Nhưng mà..."

“Đừng nói nữa, nói không chừng người trên trấn cũng là người của thôn này, nói không chừng còn có dây mơ rễ má, những xí nghiệp thị trấn kia ở chỗ này đều là thần thông quảng đại.” Thôi Cửu nói ra tình hình thực tế trong thôn.

“Anh nói là ngày mốt?” Tô Ái Linh nhìn Lục Tam Phong, nói: “Ngày mốt anh đến làm gì?”

“Cục diện này phải phá vỡ, không phá thì không đứng được, không phá thì không thể hoàn tất thu mua!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Những tình huống như thế này ai thấy cũng phải đau đầu, những xí nghiệp đến đây, trừ khi phải bỏ ra chút lợi cho họ thì không còn lựa chọn thứ hai. Tô Ái Linh có chút hứng thú nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Làm thế nào? Đánh? Hay là tìm quan hệ?"

Lục Tam Phong lắc đầu nhìn Tô Ái Linh, người phụ nữ này thật tò mò về thủ đoạn của anh, anh chậm rãi nói: “ Cô đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa chưa? Lưu Bị lúc sắp chết đã nói với Gia Cát Lượng, nếu thấy Lưu Thiện đáng giá phò tá thì phò tá, nếu không được thì có thể thay thế.”

“Có thể thay thế?” Tô Ái Linh hơi cau mày nói.

Về đến khách sạn, thay đồ ăn uống xong, Lục Tam Phong về phòng gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi nửa giờ đồng hồ xong liền đi ngủ, trước khi ngủ tiện tay khóa trái cửa, phòng khi nửa chừng tỉnh dậy lại thấy Trương Phượng Tiên vào phòng hoặc Tô Ái Linh nằm trên giường mình.

Tám giờ tối, Hoàng Hữu Danh làm xong việc liền cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho thư kí Thôi: “Đến văn phòng của tôi, đem chuyện hôm nay báo cáo lại cho tôi.”

Vài phút sau thư kí Thôi tiến vào, kể lại nguyên văn chuyện hôm nay một lượt, Hoàng Hữu Danh nghe xong liền nhíu mày, tên thôn trưởng Triệu này làm việc thật đủ hung ác, vừa đến liền trấn lột được ba trăm năm mươi triệu.

“Có thể thay thế?” Hoàng Hữu Danh như có điều suy tư, hỏi: "Làm cách nào thay thế?”

“Tôi cũng không biết, đừng vội nhìn Tổng giám đốc Lục tuổi còn trẻ, anh ta nói năng làm việc rất lão luyện” Thư kí Thôi trầm ngâm một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy anh ta sẽ không xử lý được người thôn Tiểu Lý, những người này ấy mà, cái gì cũng không sợ, toàn là lưu manh, nói không chừng qua mấy ngày nữa anh ta sẽ đi mất.”

Hoàng Hữu Danh nghe xong lời anh ta liền lắc đầu, Lục Tam Phong này xưa nay không làm những chuyện mình không nắm chắc, nếu đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm đến cùng.

“Cậu nói với anh ta, đừng có quá ngang ngược, Sở công an không phải mình tôi nói là được, càng đừng mong chờ tôi sẽ ra mặt cho anh ta." Hoàng Hữu Danh thấp giọng nói.

Sáng ngày kế tiếp, đúng sáu giờ, bữa sáng vừa mới dọn lên, Lục Tam Phong liền đi vào, ăn uống no đủ thay quần áo xong xuôi, sau đó đi thẳng ra xe đến thị trấn gần thôn Tiểu Lý.

Trên thị trấn bây giờ đang là chợ phiên, rất náo nhiệt, chuyện hôm qua ở thôn Tiểu Lý đã lưu truyền đủ kiểu giữa đủ hạng người.

Lục Tam Phong lái xe đến siêu thị trên trấn, mua một cây thuốc, ra ngoài thì thấy ở một chỗ không xa có bảy tám người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh tụ tập một chỗ, có vài người cưỡi xe gắn máy, mấy người khác cưỡi xe đạp 28.

“Các anh em đang nói gì đấy?” Lục Tam Phong lại gần hỏi.

Mấy người kia lập tức quay đầu lại nhìn anh, thấy không quen, liền trừng trừng nhìn anh.

“Nào nào nào, hút thuốc đi, mấy anh em, tôi họ Lục, thuốc xịn đấy, Thảo Diệu!” Lục Tam Phong mở ra cho mỗi người một bao. Mấy người kia cầm bao thuốc có chút không dám tin, này cũng quá hào phóng rồi.

“Hôm qua có một ông tổng giám đốc, ở thôn Tiểu Lý bị người ta trấn lột, ba trăm triệu đó!”

“Thật sự là đầu heo, nếu là tôi thì không bao giờ đụng phải chuyện như thế!”

“Nghe nói là thu mua nhà máy điện tử, đối với mấy ông chủ lớn như vậy, ba trăm triệu chẳng qua chỉ là một sợi lông trên lưng bò thôi!”

Lục Tam Phong đứng một bên nghe thấy, liền hỏi: “Ở thôn Tiểu Lý ai có tiếng nói nhất vậy? Ai lăn lộn trâu bò nhất?”

“Anh Lục!”

“Anh Lục là ai? Không phải là Hắc Vụ sao?”

“Hắc Vụ là người ở thôn bên cạnh, mày không biết anh Lục à? Chính là cháu của Mắt Chột, lần trước còn mời chúng ta ăn cơm đó.”

"Đúng đúng đúng, là anh Lục!”

“Có phải người cao tầm một mét bảy một mét tám, tóc dài, mặc quần ống loe không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Đúng đúng đúng, anh Lục vĩnh viễn 'Karaoke!”

"Ha ha ha ha ha!"

Không khí ở đó rất hòa hợp, Lục Tam Phong đối với Lục Tử đã có hiểu biết sơ bộ, hai mươi bảy tuổi, là bá chủ thôn Tiểu Lý, có nhà ở thành phố, trước đây từng lăn lộn ở phòng khiêu vũ trên thành phố, về sau dựa vào