Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 214: Không thể nghe thấy!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những người trong thôn thấy nhóm người của Lục Tam Phong vây quanh và nhìn chằm chằm Lục Tử liền xì xầm bàn tán. Trong thôn, Lục Tử là nhân vật ngang ngược, có thể một tay che trời.

“Ông chủ này có phải là đã nghe ngóng được gì không?"

“Đó là 300 triệu lận, cho dù người giàu có cỡ nào, cũng không thể tính như vậy được.”

“Người ta đang đòi tính cả gốc lẫn lãi mà!”

“Theo anh, ông chủ lớn này có giết chết Lục Tử không?”

“Anh nghĩ gì vậy, con rồng có mạnh cỡ nào cũng ép không chết con rắn địa phương đầu”

Lục Tử nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vì đang bị cả đám người bao vây, nên đành phải cúi đầu, mở miệng nói: “Chắc do tôi quên thôi, tôi sẽ trả tiền mà!”

“Anh nói gì?” Lục Tam Phong lớn tiếng.

“Tôi nói tôi sẽ trả tiền của tôi mì đó."

“Lớn tiếng lên, tôi nghe không rõ. Lục Tam Phong hét lên.

Lục Tử nổi giận đến khuôn mặt biến sắc, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Tôi sẽ bù tiền cho tô mì đó.”

“Tôi cũng vẫn nghe không rõ, anh thật sự không có chút thành ý nào, ăn mì không trả tiền mà còn kiêu căng vậy sao?” Lục Tam Phong xua tay quát lớn: "Trói anh ta lại treo ở đây cho dân trong thôn xem người quyt tiền tô mì sẽ ra sao."

Lục Tử hoảng sợ, vùng vẫy hết sức, nhưng làm sao một người thoát ra được trong số hơn chục người, chỉ trong phút chốc anh ta đã bị trói và treo trên cây bên đường.

Người dân trong thôn khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người trở về nhà, có người nằm dựa vào tường xem, không ai nói một lời với Lục Tam Phong, càng không một ai khen lấy một tiếng.

Bởi vì người trong thôn đều biết, Lục Tam Phong sớm muộn gì cũng đi, rồi Lục Tử lại tiếp tục hoành hành ở đây. Sau khi Lục Tam Phong đi khỏi, họ sẽ phải đối mặt với sự tức giận của Lục Tử, những người không thể chịu đựng được đã bỏ đi, còn những người còn lại đã quen với sự hèn nhát.

Có người đã đi thông báo cho Tôn Nhị, không tới mười phút, Tôn Nhị mang theo Tứ Tiêu, Triệu Nhị Cẩu vội vàng chạy tới.

“Tổng giám đốc Lục, anh đang làm gì vậy?” Triệu Nhị Cẩu nhìn thấy Lục Tử bị treo trên cây, liền hét lên: "Ở đây còn luật lệ không? Có luật pháp không? Vào thôn đánh người sao? Gọi người cho tôi. "

Tôn Nhị mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Mày như vậy là tới báo thù rồi, còn dám vô hẳn trong thôn kiếm chuyện nữa, nhà họ Châu tụi tao không phải là người dễ thỏa hiệp đâu.”

Chưa đến 10 phút sau cảnh sát đã kéo tới, vẫn là những người đó, nhìn thấy Lục Tử bị treo trên cây, liền chạy tới hỏi: “Đang làm gì đấy? Đi, tất cả theo chúng tôi về sở cảnh sát rồi nói.”

"Đâu phải vô cớ mà treo anh ta trên cây. Anh ta ăn mì không trả tiền." Lục Tam Phong sắc mặt chìm xuống như nước. "Từ xưa đến nay vẫn là giết người đền mạng, nợ tiền phải trả, tôi đến đây để đòi nợ thôi, anh ta nợ tiền tôi không trả nên tôi mới treo anh ta lên như thế."

“Tôi đã nói tôi sẽ trả tiền mà!” Lục Tử hét lên.

“Nói nhỏ quá, chẳng nghe được gì."

“Bây giờ không tranh cãi nữa, tất cả theo chúng tôi về sở cảnh sát để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết.” Triệu Nhị Cẩu chạy lên phía trước nói:

“Tổng giám đốc Lục, mình nói vài câu nhé, có vấn đề gì cũng có thể bàn bạc mà, anh làm vậy sẽ rất phản cảm với người trong thôn đấy.”

“Hôm qua hình như không đến sở cảnh sát để hiểu rõ nội tình, chỉ bằng việc kể lại đã quyết định toàn bộ sự việc, nên hôm nay tôi dẫn theo anh bán mì tới, còn chưa đủ sao?” Lục Tam Phong làm lơ Triệu Nhị Cẩu và nói.

“Vậy thì... Vì là tranh chấp riêng tư nên các anh tự giải quyết đi, đừng gây chuyện nữa!” mấy anh cảnh sát nói xong liền rời đi.

“Không phải chỉ là chuyện của một bát mì thôi sao, anh là ông chủ lớn sao lại phải làm khó anh ta làm gì?"

“Cho dù là chuyện gì đi nữa, cũng là trong thôn chúng tôi, tôi là trưởng thôi, tổng giám đốc Lục, anh người lớn rộng lượng, treo anh ta lên như thể cũng không có ích gì.” Triệu Nhị ói: “số tiền đó tôi thay anh ta trả nhé!”

“Tôi nghe không rõ!” Lục Tam Phong vừa nói vừa lấy tay móc móc vào lỗ tai mình.

Triệu Nhị Cẩu liền lục khắp người, móc ra 600 ngàn nhét vào túi Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong liếc nhìn đồng hồ, đã mất hơn một tiếng rồi liền xua xua tay nói: “Nể mặt trưởng thôn vậy, thả anh ta xuống, sự việc bát mì xem như đã được giải quyết, đến đây coi như chấm dứt.



“Tổng giám đốc Lục, chúng ta hãy đến ủy hội thôn để nghỉ ngơi đi. Về nhà máy điện tử, tôi đã họp với dân trong thôn vào ngày hôm qua, mọi người đều cho rằng chúng tôi rất có duyên với tổng giám đốc Lục và có thể hạ giá cả xuống.” Triệu Nhị Cẩu nói.

Lục Tam Phong phớt lờ Triệu Nhị Cẩu, đứng ngay trước mặt trưởng thôn hét lên: “Tất cả đồng hương, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của công nghệ Thủy Hoàn, Lục Tam Phong, tôi đến đây để tạo công ăn việc làm cho mọi người, và dẫn dắt mọi người đến một tương lại tốt đẹp hơn. Đừng nghe nhưng lời vô căn cứ, đối với những thành phần sống không xem luật pháp ra gì thì phải dũng cảm đối đầu, đừng sợ bọn chúng sẽ trả thù, chỉ cần dám báo cáo với tôi sẽ có thưởng!”

Triệu Nhị Cẩu lạnh lùng nhìn Lục Tam Phong, sau đó nhìn về phía thôn xóm yên tĩnh, chỉ có đứa nhỏ không biết nhà ai thò đầu ra nhìn, sau đó liền bị phụ huynh kéo trở vào.

Lục Tam Phong hơi thất vọng, lúc rời đi anh ta treo một thùng thư ở cổng thôn, trước khi xe rời thôn, anh ta còn bị ai đó dung thân tre đâm vào người.

Hai cánh tay của Lục Tử đã đầy vết bầm tím, anh ta đau đớn chửi lên mẹ nó, anh ta nhìn Triệu Nhị Cẩu và nói: "Người này không phải là dạng vừa đâu!"

"Ý anh là không dễ bị ức hiếp à? Mấy ông chủ lớn thường lui tới có người nào dễ đụng vào đâu, nhưng ở đây mình phải biết tùy cơ ứng biến, xem tình hình mà giải quyết. Không phải thằng què đã chết sao?" Gia đình nó ngày trước không phải đã làm ầm ĩ ở nhà máy điện tử sao, tìm cho tạo vài người, chuẩn bị đi đòi công lý cho thằng què và gia đình nó, tất cả tài liệu, chứng cứ của năm đó đều phải chuẩn bị thật kĩ."

Triệu Nhị hút một hơi thuốc rồi trầm tư nói: “Tối nay, hãy đến nhà của mấy thằng ngày thường chuyên đi đâm thuê chém mướn, nếu có ai dám đến thành phố để báo cáo thì đánh gãy chân cho tao, nhưng cũng không nên quá ngang tàn, lấy ba triệu rưỡi ra, ít nhiều gì cũng chỉ một chút là được."

“Lúc đó tạo cũng đâu có xông lên, sao mày cứ chăm chăm vào tao vậy?” Lục Tử hít vào mà cảm thấy hơi nhói, trong lòng thầm chửi lên vài tiếng.

Ngày hôm sau, Lục Tam Phong lại dẫn theo một nhóm người vào thôn, đi đến giữa thôn, vừa đúng gặp ngay Lục Tử từ trong sân đi ra, Lục Tam Phong trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Lại đây!"

Lục Tử chẳng thèm nói gì, đi thẳng vào trong sân, một đám người xông vào bắt anh ta ra, ấn đầu xuống dưới đất.

“Tổng giám đốc Lục, như vậy có phải là ức hiếp người khác hơi quá rồi không?” Lục Tử bị đè dưới đất vẫn cố ngước lên nói: “Tôi lại làm gì sai rồi?”

“Có phải anh từng đến khu vui chơi phía tây thành phố không?” Lục Tam Phong ngồi thấp xuống hỏi.

“Rồi sao?”

“Gọi gái không trả tiền.” Lục Tam Phong đáp.

Lục Tử nhắm chặt mắt lại, anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích, mọi thứ đều là cái cớ, vài phút sau Lục Tử lại bị treo trên cây, cả thôn đều có thể nhìn thấy.

Có một bệ đá rất lớn ở lối vào của cung tiêu xã, người trong thôn truyền miệng rằng đây là nơi để chặt đầu những tên tội phạm thời phong kiến, Lục Tam Phong đứng trên đó với một cái loa và nói lớn: "Mọi người trong thôn hãy chú ý, đừng hoảng sợ, trên đời vẫn còn có công lý và chính nghĩa, mọi người phải tin ở đời gieo nhân nào gặp quả đó, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của công nghệ Thủy Hoàn, mọi người phải tin tưởng tôi, kể từ hôm nay chỉ cần ai có thông tin nào có ích cho tôi, thì sẽ được thưởng nóng liền 30 triệu."

30 triệu sao?

Có người thò đầu ra ngoài sân, chỉ liếc mắt nhìn Lục Tam Phong liền trở lại vào.

Không đến mười phút, Triệu Nhị Cẩu đã vội vàng chạy tới, hôm nay lại càng thẳng thắn, hoàn toàn không có gọi cảnh sát, chỉ là gọi gái không trả tiền thôi mà, anh ta sẽ trả!

“Tổng giám đốc Lục, nếu như anh đã muốn tiếp quản nhà máy điện tử đến vậy, thì cũng nên giải quyết hết những rắc rối của nó chứ, chuyện thắng què trong thôn chúng tôi năm đó, toàn bộ 25 mẫu đất của anh ta đều bị nhà máy điện tử chiếm dụng, không trả một xu, tức tối kiện đến tòa án, nhưng cuối cùng bị trưởng thôn cũ đánh cho què luôn chân bên kia. Thẳng què là người côi cút không vợ không con, ngôi mộ tổ tiên của gia đình anh ấy cũng ở đó, đến lúc chết đi rồi cũng không có chỗ chôn thân.”

Triệu Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong và nói, "Vì tổng giám đốc Lục nói anh rất nhân từ và chính trực, nên trước tiên hãy giải quyết vấn đề này đã. Tôi sẽ tập hợp thông tin vụ kiện năm đó rồi gửi cho anh, đây là câu chuyện có thật của năm xưa nhé."

Hai mắt nhìn nhau, ánh mắt Lục Tam Phong có vài phần sắc bén, giễu cợt nhìn anh ta hỏi: "Trưởng thôn Triệu, ông nói xem tôi phải chi bao nhiêu tiền thì được nhỉ?”

“Một mẫu đất 30 triệu, phần mộ tổ tiên tính riêng."

“Thôn trưởng Triệu, tôi thật sự rất hiếu kỳ, nếu như ông cần tiền sao không bán nhỉ? Chỉ cần ông ký tên bán cổ phần của nhà máy điện tử, thì không phải ông đã phát tài rồi sao?”

Triệu Nhị Cẩu cười toe toét, lộ ra hàm rằng nhuộm màu khói, nói:

"Tổng giám đốc Lục, công là công, tư là tư, chuyện tiền nong, khi nhận được con số rồi còn phải phân chia nữa, người dưới cần nuôi, người trên cần ăn, tôi còn sót lại được có đáng là bao, mua được vài kg thịt thôi. Giá cả của nhà máy điện tử này tôi nắm chứ, nhưng hôm nay thì giám đốc Lục đến, mai lại là giám đốc Triệu."

“Tôi hiểu rồi, ai đến trước thì có phần trước chứ gì.”

“Tổng giám đốc Lục đã trả được 300 triệu, bây giờ 750 triệu anh có chịu không? Tôi cảm thấy anh nên chi.” Triệu Nhị rất gian xảo, Lục Tam Phong càng muốn có được nhà máy điện tử, anh ta sẽ càng ngoan ngoãn phục tùng, loại chiêu thức lừa đảo này đầy ra, một năm vớt được 540 triệu cũng là chuyện bình thường.