Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 239: Chủ tịch



Bác cả cô hai khách sáo chào hỏi mọi người sôi nổi, trong phòng khách lúc nào cũng truyền đến một trận cười vang, ngồi đầy ở sô pha, lại dọn ra thêm nhiều ghế dài.

Bác cả mở một cửa tiệm trong thành phố, cuộc sống đương nhiên tốt hơn những người trong thôn, nhưng so với nhà của Vu Mặc Nguyên, thì còn kém hơn nhiều, nghe nói năm nay con gái gả đi rồi, con rể cũng xem là một nhân vật lớn.

Về phần cô hai, làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, cấp phòng ban, luôn tự coi mình là người có thân phận nhất trong nhà, đây không phải là một gia đình đơn giản, ngoại trừ Lục Minh Thông ngớ ngẩn trong thôn, trông coi Lục Bỉnh Văn.

Khi ba mẹ của Giang Hiểu Nghi gả Giang Hiểu Nghi cho Lục Tam Phong, bên trong đương nhiên có xem xét đến bối cảnh gia thế, bà không tính đến đó là, vài người thân thích này đều ghét bỏ Lục Minh Thông, rất ít khi lui tới.

Mọi người hồi tưởng lại quá khứ, bác cả liền nhìn Lục Tam Phong, mở miệng nói: "Nghe nói hiện giờ Lục Tam Phong đang kiếm được nhiều tiền nhỉ?" "Minh Thông, vừa rồi còn chưa nói chuyện này, Lục Phong nói cậu ta làm ở Thực phẩm Phong Giai, sếp lớn còn phải nghe lời cậu ta, người trẻ có cơ hội phát triển là chuyện tốt, nhưng mà ngàn vạn lần không thể ngả ngớn, xốc nổi như vậy." Vu Mặc Nguyên nhìn chằm chằm Lục Tam Phong mà giáo huấn. "Cậu nói xem cậu, vừa mới có mấy đồng tiền liền khoe khoang, chuyện này phải nghe dượng cả, người ta có hiểu biết, nhưng mà, cậu cũng có thể hỏi anh rể của cậu, chị Dao Thùy Chi của cậu gả rồi, tôi nghĩ, đám cưới bình thường, Lục Tam Phong không đi đâu nhỉ?" Bác cả hỏi. "Ờm.... Con bận, không đi!" Lục Tam Phong vội vàng nói: "Tình yêu quan trọng nhất, chị Dao Thùy Chi hạnh phúc là hàng đầu, còn tiền có thể từ từ kiếm!" "Cậu cũng biết, chị Dao Thùy Chi của cậu rất xinh đẹp, đối phương cũng rất đẹp trai, cao lớn, chỉ là công việc bận rộn, hơn chị Dao Thùy Chi của cậu ba tuổi, tôi thật sự không quá hài lòng." Vẻ mặt bác cả hối hận. "Bác cả, sự việc cũng đã thành rồi, hạnh phúc là được, có tiền hay không, thật sự không quan trọng!"

Lục Tam Phong khuyên giải.

Lục Tam Phong phát hiện chuyện này, trong phòng giống như im lặng xuống, cũng không ai khuyên nhủ bác cả. "Cậu ấy cũng không tính là quá nghèo, là Chủ tịch, chính là vị trí còn lớn hơn tổng giám đốc, đương nhiên, nhân vật nhỏ như cậu cũng chưa gặp qua nhân vật lớn như vậy!"

Bây giờ Lục Tam Phong đã biết rõ vì sao trong phòng không ai khuyên nhủ, người nhà này đều như vậy? "Vừa đẹp trai, lại là chủ tịch, bác còn không hài lòng?" Lục Tam Phong hỏi. "Không hài lòng nhất chính là, mua cho tôi cái dây chuyền vàng này!" Bác gái rút sợi dây chuyền vàng trên cổ ra, vẻ mặt tươi cười nói: "Nặng quá nặng quá, không có hai trăm năm mươi gram cũng được bốn trăm gram, người ta nói không có bao nhiêu tiền, xem như là quà gặp mặt, Lão Vu cậu xem xem.

Da đầu Lục Tam Phong bị bác cả làm cho run lên, ở trong nhà này, chỉ cần không mở miệng nói chuyện chính là khiêm tốn nhất của khiêm tốn rồi, căn bản không cần phải cố ý che giấu cái gì.

Lục Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của anh hai mình, trong lòng đã hiểu được, trận đấu chèn ép ra vẻ nhà họ Lục đã bắt đầu rồi. "Minh Thông à, vòng trang sức quê mùa này quá tầm thường!" Vu Mặc Nguyên nói. "Tôi cũng cảm thấy không đẹp lắm, miễng cưỡng mua cho, không mua không được!"

Lục Tam Phong nhìn thấy những người này chuyển chủ đề, chậm rãi lùi về sau vài bước, vốn không muốn tham dự vào chuyện này, bọn họ thích khoe khoang thì bản thân cứ nhìn bọn họ khoe khoang.

Nhưng Lục Tam Phong nhìn rõ được Lục Minh Thông không cam lòng, từ từ tiến về phía trước vài bước, muốn chen vào nói, Lục Tam Phong vội vàng kéo ông nói: "Ba, giữa trưa rồi, nên sắp xếp ăn cơm rồi!" "Vậy đến khách sạn trước, buổi trưa hôm nay, buổi trưa ngày mai đều ở Khách sạn lớn Quý Hào, chọn lựa đều tốt nhất, không bao nhiêu tiền, ông chủ khách sạn Quý Hào và Lục Tam Phong có giao tình, giảm giá cho con, con nói việc buôn bán của cậu, không thích hợp lầm, cuối cùng giảm giá cho con ba mươi phần trăm!" Lục Minh Thông đi lên trước đỡ Lục Bỉnh Văn đứng dậy nói: "Đi đi đi, đi ăn cơm!"

Lúc đi xuống lầu, cô hai đi ở bên Lục Tam Phong hỏi: "Cậu làm ở nhà máy Thực phẩm Phong Giai. làm sao lại quen biết ông chủ khách sạn Quý Hào trong tỉnh chúng ta?" "A?" Ánh mắt Lục Tam Phong nhìn thẳng nói: "Có lần tham gia tiệc khiêu vũ, chính là đặt ở nơi của ông ấy." "Một năm cậu có thể thu vào bao nhiêu vậy? Ba cậu nói một năm dễ dàng có ba bốn chục triệu, nhà máy mới xây của dượng hai một năm đã có vài tỷ rồi, nhà máy rất lớn!" "Con kiếm không nhiều tiền, chủ yếu là dựa vào việc hùn vốn với người ta để trộm nguyên vật liệu từ nhà máy, hiện tại quản lý nghiêm ngặt, năm trước bị năm vài cái, không dễ làm!" Lục Tam Phong sợ cả nhà cô hai tìm mình sắp xếp gì đó.

Bộ dạng đối phương hiểu ra được rồi gật gật đầu rồi đi.

Đi xuống lầu, dưới lầu dừng mấy chiếc xe, chiếc Santana của Lục Tam Phong dừng bên cạnh chiếc Crown nhập khẩu, Vu Quang Lâm đi đến, mở cửa xe nhìn thoáng qua Lục Tam Phong nói: "Cậu mà cũng lái Santana à?" "Santana cũng rất đất rồi, chiếc xe này bán với giá hơn chín trăm triệu, đương nhiên, đây là của nhà máy, không phải của tôi." Lục Tam Phong giải thích. "Cậu có biết xe này bao nhiêu tiền không?" Vu Quang Lâm đưa tay vỗ vỗ lên đỉnh xe, trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn nói không nên lời.

Lục Tam Phong thật sự không muốn đoán, chuyện này cũng muốn so sánh sao? "Lục Tam Phong, cậu mạnh dạn đoán, toàn bộ chiếc xe nhập khẩu này, cậu vậy không được, cậu là hàng trong nước!" "Sáu bảy trăm ngàn đô!" Lục Tam Phong thuận miệng nói cái số. "Đoán đúng rồi, cậu mất một năm thật may mắn, mới vừa đủ tiền mua cái xe, dượng nói cậu nghe, hay nói người nghèo đột nhiên giàu có đều kiêu ngạo ương ngạnh, đừng quá nản lòng, con người là phân tầng lớp khác nhau, cậu hiện tại cũng chính là tầng lớp này!" Vu Mặc Nguyên đưa tay vỗ vỗ máy trước của Santana nói: "Cố gắng nỗ lực đi."



Lục Tam Phong bị lời dạy dỗ này làm cho rất không biết nói gì, bản thân mình cũng không kiêu ngạo ương ngạnh mà?

Vu Quang Lâm đến trước xe nói với Lục Tam Phong: "Lục Tam Phong à, bây giờ ra khỏi cửa rồi, không ở trong nhà nữa, ở trong thành phố chạy xe tới lui, nói không chừng có thể nhận ra vị sếp nào đó, đừng gọi tên tôi, biết chưa?" "Vậy kêu cái gì?" "Gọi là tổng giám đốc Vu!" Vu Quang Lâm nói xong lên xe.

Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn mặt trời lớn trên bầu trời, thật sự dưới ánh mặt trời không có chuyện gì kỳ quái, hôm nay cũng mở mắt được rồi, Lục Minh Thông đi đến, hỏi: "Vu Mặc Nguyên lại dạy dỗ con à?" "Dượng để con khiêm tốn chút, đừng kiêu ngạo quá!" Lục Tam Phong bất đắc dĩ nói. "Đứa nhỏ này, thái độ kiêu ngạo ngày trước đầu hết rồi, tiệc mừng thọ ông nội con dùng tiền chúng ta, chúng ta còn không nhận quà, tại sao?" Lục Minh Thông nhìn Lục Tam Phong có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. "Vì chúc thọ cho ông nôi!" "Đương nhiên là vì để cho những người này biết, nhà chúng ta giàu rồi, xem trọng chúng ta một cái a, nếu không tốn tiền này để làm gì? Ba không quan tâm chức vị gì ở nhà máy thực phẩm kia, bắt đầu từ bây giờ, con cứ nói con là chủ tịch, giống như người mà Dao Thùy Chi cưới, biết chưa?" Giọng điệu Lục Minh Thông mang theo vài phần uy hiếp. "Con? Chủ tịch?" Biểu cảm trên mặt Lục Tam Phong cực kỳ kỳ quái. "Tỉnh chúng ta cách thành phố hơn trăm km, ai biết được chứ, nhớ kỹ, cứ nói con là chủ tịch!" Lục Minh Thông ra lệnh khoe khoang xong rồi đi.

Lục Tam Phong nhìn thấy Giang Hiểu Nghi đi xuống lầu, anh lên xe, Giang Hiểu Nghi lên xe phát hiện anh mày chau mặt ụ, hỏi: "Làm sao vậy? Bác cả khi dễ anh, hay là dượng khi dễ anh?" "Không có, ba anh khi dễ anh!" "Sao ba lại khi dễ anh?" "Ông ấy để anh làm chủ tịch Thực phẩm Phong

Giai" "Phụt! Ha ha ha ha!" Giang Hiểu Nghi nhịn không được phụt cười, nói: "Đây không phải là sở trường đóng kịch của anh sao?" "Người nhà này, thật sự thú vị, Như Lan đâu?" Lục Tam Phong hỏi. "Cùng với bà nội ngồi xe buýt đi rồi, mau nhanh chút đi, em nghe nói sau khi đến khách sạn, con trai của cô hai, còn có con gái và con rể của bác cả đề đến, đến lúc đó mới là lúc xem kịch hay." Giang Hiểu Nghi thúc giục.

Khách sạn Quý Hào là một trong những khách sạn tốt nhất trong huyện, cao ba tầng lầu, có tấm biển khắc bằng sắt rất lớn ở cửa ra vào, có đèn chiếu sáng, cảm giác như thành phố về đêm trong các bộ phim điện ảnh.

Trong huyện vô cùng đơn sơ, chỉ có một con đường cắt ngang, ngoại trừ ngân hàng, tòa nhà chính phủ, tòa nhà buôn bán và thương mại ngoài thành phố, cũng không có tòa nhà nào giống vậy. Nhìn thấy lái xe trên người, đều có thể tự xưng tổng giám đốc!

Mười tám tuyến đường hiện tại trong huyện, có được một chiếc xe hơi, nhất định nhân vật có máu mặt, nhân vật như Vu Mặc Nguyên vậy, ở trong huyện được gọi là có số, cũng tính là bình thường.

Còn những thành phố hạng nhất, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống kẹt xe, người có tiền ở đâu cũng có, điều này đủ cho thấy khoảng cách giàu nghèo lớn đến mức người ta không dám tưởng tượng.

Nhà hàng này quy tụ những người giàu có của quận vào những giờ ăn uống cao điểm trong ngày.

Sau khi xuống xe, Giang Hiểu Nghi nhìn tình hình chung quanh, quay sang nói với Lục Tam Phong: "Ở thành phố lớn quen rồi, huyện này thật sự giống như vùng đất hẻo lánh cằn cỗi!" "So với các thành phố ven biển, thật sự ăn đứt, em phải biết rõ, hiện tại nông thôn mới chính là đời sống chính của mọi người, đời sống và hiểu biết của chúng ta đã bỏ xa 99,99% người của cả nước rồi!" Lục Tam Phong liếc mắt nhìn xung quanh nói.

Như Lan kéo tay bà nội, nhìn bốn phía kêu lên: "Tôi tàn quá, khách sạn này thật nhỏ, ba con đưa con đi khách sạn rất cao đó!"

Vu Mặc Nguyên từ trong xe bước xuống, cầm theo túi xách, kẹp ở trong nách, mới vừa xuống xe còn có người thấy ông ấy chào hỏi, kêu một tiếng tổng giám đốc Vụ, Vu Quang Lâm đi đến lại có người gọi một tiếng tiểu tổng giám đốc Vũ

Mọi người đều xuống xe, cũng chỉ có người nhà Lục Minh Nguyệt là nở mày nở mặt nhất, lúc vừa vào cửa, vẻ mặt Lục Minh Nguyệt bực mình nói: "Sau này anh về trong huyện thì đeo theo một cái kính râm, đảm người nịnh bợ anh trong huyện, đây là trước cửa khách sạn, nếu anh ta muốn đi đến chỗ quản lý huyện, vị lãnh đạo này, vị chủ nhiệm kia, sẽ phiền!" "Anh rể bây giờ cũng quen người bên quản lý huyện sao?" Dượng hai hỏi.

Vu Mặc Nguyên sốt ruột khoát tay nói: "Những người ngồi ở đó, cấp bậc quá nhỏ, cũng không hứng thú gì!" "Đúng thật, mấy ngày trước chồng của Dao Thùy Chi còn cùng huyện trưởng uống rượu, xin nó làm việc gì đó, muốn nó đầu tư ít tiền, nó là chủ tịch, có tiền!" Bác cả kịp chen vào một câu.

Lục Minh Thông vội vàng nói: "Vừa rồi tôi có hỏi Lục Tam Phong một chút, nó cũng được xem là chủ tịch." "Cậu ta là chủ tịch gì thế? Không phải vừa rồi chỉ là chủ quản phân xưởng sản xuất thôi sao? Từ nhà đến đây thì là chủ tịch rồi?" Bác cả nở nụ cười quái gở nói hai tiếng: "Chức vị này, thăng cũng rất nhanh nha!"