Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 242: Cuộc trò chuyện chìm ngập tai ương



Tổng giám đốc Tiền trừng mắt nhìn Lục Tam Phong chừng bốn năm giây, cả người chậm rãi đứng dậy, môi hơi nhếch, nhìn dáng vẻ như là muốn nói chuyện.

Tổng giám đốc Tiền nhớ lại mình vừa chém gió, nội bộ thực phẩm Phong Giai chính là nghiêm cấm thông qua quan hệ bên ngoài mà giao cho nhà máy không chuyên dụng làm.

Lục Tam Phong thấy ông ta muốn nói chuyện, vội vàng bưng ly rượu lên, đi về phía trước thăm dò một chút, đè thấp giọng nói: "Không nên nói thì đừng nói."

Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm tổng giám đốc Tiền đầy kinh ngạc, không biết đây là thế nào? "Tổng giám đốc Tiền, anh ngồi đi, thêm có là bao chuyện." Vu Mặc Nguyên không ngừng xua tay nói: “Nó đang ở phân xưởng sản xuất, anh có gì cứ để nó làm đi, tận tình sai bảo, coi như sai con mình đi." "Không dám, không dám đâu!" Mặt tổng giám đốc Tiền bị doạ trắng bởi một câu, vị này muốn làm con mình, bản thân mình còn đang muốn làm con anh ta đây. "Có gì không dám, nào tới đây, uống với tổng giám đốc Tiền một chút." Vu Mặc Nguyên nhìn về hướng Lục Tam Phong nói: "Cạn ly đi mày!"

Lục Tam Phong bưng ly rượu nói: "Vậy cạn ly nhé!" "Cũng rót đầy cho tôi." Tổng giám đốc Tiền hoảng loạn tìm bình rượu, cầm bình đổ vào bên trong ly, tay run lại không rót được vào trong. "Tổng giám đốc Tiền, anh run tay cái gì?" "Lớn tuổi rồi!" Tổng giám đốc Tiền rót đầy một lỵ, nở nụ cười với Lục Tam Phong, trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, có thể cụng ly với Lục Tam Phong, uống rượu, nhất cũng phải là tổng giám đốc Lý, mấy quản lý cấp cao của Cao Chí Dũng.

Hôm nay cụng ly, sau khi về nhà máy có thể chém gió thêm vài năm rồi. "Chúng ta có thể nhanh hơn không?" Lục Tam

Phong mở miệng thúc giục nói. "Thằng nhóc này sao mày có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Tiền?" Vu Mặc Nguyên quát. "Không sao, không sao, chàng trai này, vừa nhìn liền biết là người không tầm thường, trông rất nhiệt tình, không chỉ lớn lên trông đẹp trai, mà còn thông minh hơn người."

Tổng giám đốc Tiền khen một hồi, bưng ly rượu lên, cụng ly thấp hơn một cái để so với ly rượu của Lục Tam Phong. "Chút quy củ ấy mày cũng không hiểu à?" Vu Quang Lâm mở miệng nói: "Sao mày có thể để ly của tổng giám đốc Tiền thấp hơn ly của mình chứ?"

Tổng giám đốc Tiền sắp khóc tới nơi rồi, trong lòng đã không ngừng mang mười tám đời tổ tông hai cha con họ Vu ra chửi một lượt rồi, mở miệng nói: "Không sao đầu, người trẻ tuổi thì không cần để ý nhiều vậy đâu." "Vẫn nên cung kính với tổng giám đốc Tiền một chút." Lục Tam Phong đặt ly rượu thấp hơn một chút.

Tổng giám đốc Tiền không dám để ly của anh quá thấp, vội vàng cũng hạ ly của mình xuống dưới một chút, những người có mặt ở đây đều phát hiện tổng giám đốc Tiền có hơi lạ, dường như rất căng thẳng khi đối mặt với người thanh niên này. "Tổng giám đốc Tiền, không sao chứ a? Có phải là uống nhiều rồi không?" "Uống say rồi sao? Ngài ngồi xuống đi!" "Không sao." Tổng giám đốc Tiền cạn ly nói: "Anh cứ tuỳ ý nhé, tôi cạn đây!"

Lục Tam Phong bưng ly lên uống một nửa, còn tổng giám đốc Tiền ngược lại một hơi uống cạn sạch, Vu Diễn thấy Lục Tam Phong không hiểu quy tắc trên bàn rượu như vậy, cười lạnh lùng không nói nhiều, mở miệng cất tiếng: "Tổng giám đốc Tiền, vậy chúng tôi sẽ qua đó trước, hôm nào lại cùng uống một chút nữa nhé."

Lục Phong quay đầu liền đi, không thêm một lời dự thừa nào. "Đi thong thả nhé!" Tổng giám đốc Tiền nói vọng ra ngoài, ông ta không biết Lục Tam Phong là có ý gì, rõ ràng Vu Mặc Nguyên căn bản không biết thân phận của người ta, nếu không cũng sẽ không tới cầu xin trước mặt mình. "Không cần, không cần đầu, tổng giám đốc Tiên khách sáo quá!"

Ra khỏi ghế lô, tổng giám đốc Tiền nhìn chăm chằm Lục Tam Phong, ông ta mong chờ Lục Tam Phong sẽ mở miệng khen mình một câu, không biết chừng năm sau có thể tới tổng bộ.

Nhưng Lục Tam Phong đứng ở đó như một đầu gỗ vậy, khách sáo hai câu, quay đầu liền rời đi, trên đường quay lại phòng, tâm trạng Vu Mặc Nguyên rất tốt, nhìn dáng vẻ có vẻ mọi chuyện đã thành công rồi. "Lục Tam Phong còn gọi là chủ tịch cái gì, bố nó đúng là chém gió mà, với loại đức hạnh ấy, ra ngoài sợ khéo còn bị người ta đánh gãy hai chân ấy!" Vu Quang Lâm khinh thường nói. "Một chút quy tắc cũng không hiểu." Vu Mặc Nguyên nói xong, cân nhắc một chút nói: "Sao cứ cảm thấy tổng giám đốc Tiền ở trước mặt nó mà cứ sợ hãi nó thế nào ấy, dường như rất câu nệ." "Con cũng thấy vậy, cười trước mặt nó trông giả tạo lắm, nụ cười ấy, giống như là đang lấy lòng." Vu Quang Lâm suy nghĩ nói: "Bố ơi, bố nói thằng nhóc này có phải có chỗ dựa lớn trong thực phẩm Phong Giai? Giống như kiểu chia bè kéo phái trong các nhà máy." "Làm sao có thể, trong đó cấm đấy, đừng nghĩ lung tung, cái loại mặt hàng như nó, chắc là ông giám đốc Tiền uống nhiều thôi, vào thôi!"

Trong phòng, bữa tiệc gia đình đã sắp kết thúc, Lục Minh Nguyệt mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?" "Tổng giám đốc Tiền tốt lắm, đừng nói là phó giám đốc, trước mặt bố con cũng coi như nể mặt, năm sau con làm vị trí của phó trưởng xưởng, không có chút vấn đề nào." Trên mặt Vu Quang Lâm tràn đầy vẻ tự mãn kiêu ngạo. "Con mẹ thật giỏi!" "Chủ yếu là bố nó giỏi!" Vu Mặc Nguyên tự tâng bốc mình nói.

Lục Minh Thông thấy bọn họ nói chuyện không tệ, liền hỏi Lục Tam Phong: "Con nói với mọi người là con cũng làm ở Thực phẩm Phong Giai chưa?" "Con nói rồi." Lục Tam Phong đáp. "Vu Mặc Nguyên, tôi nói với anh, không chừng người ta nể mặt con tôi mới đồng ý đấy." Trên mặt Lục Minh Thông xuất hiện nụ cười, cảm giác bản thân tìm được mặt mũi rồi. "Ha ha, bác nói sao thì là vậy đi, cháu vẫn muốn nói với Lục Tam Phong một câu, ra ngoài kính rượu người ta thì linh hoạt lên, đừng để ngày nào đó người ta đánh cho đấy." Vu Quang Lâm hừ lạnh nói. "Có chuyện gì sao?" Lục Minh Nguyệt hỏi. "Kính rượu với tổng giám đốc Tiền người ta, người ta một hơi cạn sạch, nó uống một nửa, ly còn cao hơn lỵ của người ta, đấy không phải là đần độn à?" "Tổng giám đốc Tiền cũng không phải là người ngoài gì, người ta nể mặt tôi, đã qua rồi, qua rồi." Vu Mặc Nguyên giảng hoà nói.

Bữa cơm này, Lục Minh Thông ăn không vui vẻ mấy. Ngày mai là lễ mừng thọ, tối nay hai ông bà phải ở nhà, còn một nhà ba người của Lục Tam Phong đi thuê phòng ở khách sạn.

Lúc chạng vạng, Lục Tam Phong nằm trên giường nhìn trần nhà, Giang Hiểu Nghi đi vào, nói: "Bố chỉ là muốn thể diện thôi, sao anh lại luôn không cho?" "Bố mẹ em, anh em, những thân thích đó của em, nếu em muốn mỗi năm sau đều bận nhưng chuyện này, tôi khokng sao cả, gần cuối năm bên tôi rất bận thôi." "Anh lúc nào cũng bận!" Giang Hiểu Nghi ngồi trên giường, nghiêng mặt nhìn Lục Tam Phong, cô cảm nhận được, dường như Lục Tam Phong không có bao nhiều tình cảm với cái nhà này, đối với bố mẹ mình càng không gần gũi mấy, càng giống như một loại trách nhiệm hơn. "Nhà mình tới phương nam, vậy bố mẹ anh thì sao đây?" "Bọn họ có hai tỷ, em biết hai tỷ là bao nhiêu tiền không? Có thể mở một nhà máy cỡ trăm khu đất ruộng rồi!" "Hoặc bọn họ nói đúng, anh thay đổi rồi, giống như là thay đổi chính mình."

Lục Tam Phong nằm trên giường hơi sửng sốt, giơ tay ôm eo cô, nương theo tiếng kêu bất ngờ của Giang Hiểu Nghi, một tay ôm lấy cô, hỏi: "Tôi thay đổi chỗ nào rồi?" "Cảm giác bây giờ ngoài công việc ra anh chẳng thiết gì cả." "Chẳng thiết gì cả? Vậy em đoán xem bây giờ trong đầu tôi đang nghĩ gì?" Lục Tam Phong cười tủm tỉm hỏi. Giang Hiểu Nghi nửa đè lên người Lục Tam Phong, cảm giác được cái gì hơi đỉnh, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên một màu đỏ bừng, dùng tay nhéo Lục Tam Phong một cái, nói: "Bây giờ mới mấy giờ chứ?" "Thời gian liên quan gì? Điều em nói tôi chẳng thiết gì cả, bây giờ liền để em biết tôi muốn cái gì." "Đang trong khách sạn đấy."

Lục Tam Phong vốn chẳng để tâm nhiều vậy, xoay người đặt cô dưới người mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hiểu Nghi nằm trên giường tính toán, Lục Tam Phong mơ màng mở mắt ra hỏi: "Tính cái gì nào?" "Gần đây mới học cách tính xác suất thụ thai, xác suất hai hôm nay lớn hơn chút."

Lục Tam Phong ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Mấy giờ rồi? Sáng ra còn có một đám thân thích tới, Như Lan ở với bà nội nó không biết có khóc không?" "Mới hơn bảy giờ, chưa tới tám giờ đâu." Giang Hiểu Nghi nghiêng người, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, cả người không yên bắt đầu kề sát. "Nên dậy thôi." "Không muốn dậy!"

Giang Hiểu Nghi nũng nịu, nhẹ nhàng hừ nhẹ bên tại Lục Tam Phong mà nói: "Theo lý mà nói, tỷ lệ hôm nay là lớn nhất, mở rộng chút tỉ lệ nha." "Nên dậy thôi, còn gây sức ép nữa thì cơ thể tôi không chịu được đâu, sắp tám giờ rồi." "Chín giờ, mười giờ đi cũng được mà." Giang Hiểu

Nghi nói chuyện mà cả người cứ như con mèo nhỏ ghé sát người Lục Tam Phong.

Mười rưỡi sáng, trong khách sạn đã xuất hiện không ít thân thích, hàn huyên nói chuyện với nhau, không ít người tới trước mặt Lục Bỉnh Văn nói hai câu, có những người còn mua quà cho ông cụ, đều là vài món đồ chơi nhỏ.

Lục Minh Thông tiếp đón khách khứa, nhìn một hồi chưa thấy Lục Tam Phong tới, chép miệng có chút không vui.

Sắp mười một giờ rồi, xe của Lục Tam Phong mới dừng lại trước tầng dưới. Xuống dưới xe, Giang Hiểu Nghi ôm cánh tay anh vô cùng thân mật mà nói: "Có hơi chế, không biết Như Lan có khóc không" "Em đúng là có nhỏ rồi, sẽ không để tâm tới lớn nữa, còn muốn dày vò chết anh." Lục Tam Phong thầm nói. "Anh nói lung tung cái gì?" Sắc mặt Giang Hiểu Nghi xấu hổ bừng bừng, nhìn thoáng xung quanh, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Không được nói linh tinh, mất mặt lắm!"

Thời tiết hôm nay không thể coi là rét lạnh, lên tầng rồi, chạm mặt với mấy người thân thích bà con xa, lâu không gặp mà khách sáo một phen, Lục Tam Phong cũng chỉ có thể nói theo lời họ hai câu.

Lục Minh Thông vội vàng tiến lại đây, cất tiếng nói: "Sao các con bây giờ mới tới? Sắp mấy giờ rồi?" "Bọn con tới sớm rồi, khách sạn không mở cửa. Lục Tam Phong nhìn ông hỏi: "Ba à, cũng không có chuyện gì liên quan tới con chứ?" "Con không chúc thọ cho ông à? Dao Thùy Chi đã đến rồi, con mau quá đó nói chuyện dăm ba câu, đi!" Lục Minh Thông vỗ vai Lục Tam Phong, để anh đi.

Đây là quy tắc chúc thọ, Lục Tam Phong gật đầy đi vào hướng bên trong, Lục Bỉnh Bắn đang ngồi ở một cái bàn, bức tường phía sau được sắp xếp tráng lệ, treo đào mừng thị, lão Thọ tinh, hai ông bà cụ hôm nay mặc quần áo bông màu đỏ, như điểm thêm sự vui vẻ.

Bên cạnh hai ông bà cụ còn có mấy người trẻ tuổi xấp xỉ Lục Tam Phong, trong đó có một cô gái hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, dung mạo có vài phần xinh đẹp, chính là con gái Dao Thùy Chi của bác cả, Vu Quang Lâm cũng đứng bên cạnh.

Mọi người đều nhìn về phía Dao Thùy Chi đang không ngừng nói chúc mừng, Lục Tam Phong liền kéo Giang Hiểu Nghi đi lên phía trước, cất tiếng nói: "Chúc ông bà sống lâu trăm tuổi, tuổi già hạnh phúc, vui vẻ sống tới năm 2020!" "Tốt tốt tốt!" Lục Bỉnh Văn gật đầu đồng ý, ánh mắt dừng trên người Giang Hiểu Nghi, hỏi: "Vợ Tam Phong à, có sinh thêm con trai không?"

Lục Tam Phong nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Hiểu Nghi trong nháy mắt cứng lại, một câu này đối với cô mà nói, quả thật là tai ương ngập đầu mà