Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 246: Năm con Dê



Khi người bác cả nhìn thấy Dao Thùy Chi trở về một mình, ông ta vội vàng hỏi cô ấy, Dao Thùy Chi hồn nhiên nói những lời vừa rồi Hàn Diệc Nhiên nói với cô cho ông ta nghe, khiến cho ông ta sau khi nghe xong tức giận đến tím người dậm chân hực hực tại chỗ như trẻ con!

Trong thành phố, ở phòng khiêu vũ Đại Phú Ông mặc dù trời mới vừa mới tối nhưng ở đây đã sôi động hẳn lên, mấy ngày nay chính là lúc đông người nhất, các loại sếp lớn, tiểu thư đều rảnh rỗi có thời gian.

Hôm nay, anh Cẩu không chơi mạt chược trên tầng hai. Anh ta ngồi ở trên boong đang nói chuyện với một vài tên khốn ở những nơi khác bên cạnh anh ta về việc anh ta tuyệt vời như thế nào. Ngoại hình nổi bật, khả được yêu thích bởi một vài cô gái đi cùng bên cạnh anh ta.

Anh ta và anh Cẩu dù sao cũng coi như là người quen biết, dù sao thế giới ngầm hay xã hội đen thì cũng chỉ là mấy người này, mọi người đều là quen biết mặt nhau. "Ở địa bàn này, nếu có chuyện gì thì tìm tôi, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện rõ ràng ổn thoả cho anh. Anh hỏi người đó sao, anh Hàn, anh ta là người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ ở thành phố này đấy." Anh Cẩu vỗ vai của Hàn Diệc Nhiên một cái rồi nói: “Ở thành phố này, khi nhắc đến tên anh Cẩu tôi, những người khác đều phải đi đường vòng, gặp phải những tên nhát gan có khi còn phải quỳ xuống lạy anh hai lạy nữa đó. "Anh Cẩu thật tuyệt vời!" “Kính anh cẩu một ly

Đang uống rượu, Anh Cẩu quay đầu lại nhìn Hàn Diệc Nhiên nói: "Gần đây không phải có cô gái nào hay đi theo anh à, ao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?" “Tôi không có nhiều tiền, còn có bụng bia, hôm nay còn bị vạch mặt tại trận” Hàn Diệc Nhiên ngây người một lúc mới nói: “Anh Cẩu, anh có biết người tên Lục Tam Phong không? Tôi nghĩ tên nhóc đó không thể nào không có chút danh tiếng gì, anh ta làm việc ở thực phẩm Phong Giai."

Thực phẩm Phong Giai? Lục Tam Phong?

Một người hiện ra khỏi tâm trí Anh Cẩu, cả người đều sửng sốt, anh ta nhìn Hàn Diệc Nhiên và nói: "Anh ta đã làm gì?" “Nói đến xưởng xe gì đó, đại ca tôi từng đi khắp nơi từ bắc chí nam nhưng chưa từng thấy qua người nào như vậy, người đó nhất định không đơn giản, ánh mắt đó, dáng vẻ, khí chất, ăn nói như vậy!” Hàn Diệc Nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc trưa.

Anh Cẩu nghe nói trong xưởng xe liền cảm thấy nhẹ nhõm, anh ta lắc đầu nói: "Tôi không biết rõ về anh ta, tôi chỉ biết một người làm việc ở thực phẩm Phong Giai tên là Lục Tam Phong, nhưng với thân phận này tôi không thể tiếp xúc được với anh ta." "Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi tám, tóc hơi dài một chút, mặc một bộ đồ tây...

Anh Cầu nghe anh ta nói đông nói tây không rõ ràng, anh ta trực tiếp lấy từ trong túi ra một tấm ảnh cắt ra từ một tờ báo, anh ta cầm tấm hình lên và nói: "Là người này sao? Không phải người này thì tôi không biết!" "Đúng đúng đúng, chính là anh ta!"

Vài phút sau, Hàn Diệc Nhiên bò chạy về nhà, anh ta vừa chạy xuống cầu thang thì lại quay trở lại và nói với anh Cẩu: "Cho tôi mượn năm triệu!" “Dựa vào đầu chứ?” “Bởi vì bây giờ tôi là anh rể của anh ta!” Hàn Diệc Nhiên thở hổn hển. “Mẹ... mẹ kiếp, anh động tới đầu chị của tổng giám đốc Lục rồi?” Anh Cẩu kinh ngạc. "Tôi muốn rửa tay gác kiếm, quy về nhà chăm con dỗ con, rốt cuộc anh có cho tôi mượn tiền không?" Không nói một lời, Anh Cầu lấy ra bảy triệu ném lên bàn.

Buổi chiều, hai người Lục Tam Phong vẫn luôn ở nhà, hai vợ chồng Lục Minh Thông tuy không nói gì nhưng thỉnh thoảng vẫn dựa vào đứa trẻ.

Suốt cả buổi chiều, tâm trạng của Giang Hiểu Nghi không tốt, ăn tối xong, Lục Tam Phong đề nghị trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Dưới ánh trăng sáng, phía trên bầu trời, bầu trời tựa như lông vũ của thiên nga buông xuống, mang đến cho người ta cảm giác đẹp khó tả, chung quanh rất yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng từ xa truyền đến vài tiếng chó sủa.

Loại yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cách khách sạn không xa, chỉ cần đi thẳng rồi rẽ hai vòng, đi bộ tầm khoảng hơn hai mươi phút. "Tuyết rơi rồi, lái xe không an toàn, chúng ta đi bộ về đi!" Giang Hiểu Nghi đội trên đầu một chiếc mũ làm bằng sợi len, phía sau có một quả nhúm nhỏ màu hồng. Chóp mũi lạnh lẽo và hơi đỏ, còn cô. khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không thể diễn tả được. 

Lục Tam Phong nhìn cô chằm chằm một lúc, gật gật đầu nói: "Em nhìn thật xinh đẹp, nói gì cũng đúng." Giang Hiểu Nghi có chút ngượng ngùng trước lời khen ngợi đột ngột của anh, giơ nắm đấm đánh tới, cười mắng: "Chỉ được cái dẻo miệng trêu người khác, mau trở về đi, buổi tối tiếp tục chăm chỉ cố gắng." “Còn phải cố gắng sao?” Lục Tam Phong chạy về phía trước, giẫm lên tuyết trắng kêu lên: “Anh muốn nghỉ một ngày, được không? “Không được, anh không nhìn bộ mặt đó của ông bà anh à, tôi tức chết mất!” Giang Hiểu Nghi càng nghĩ càng tức giận, vươn tay lấy một nắm tuyết từ dưới đất, ném về phía Lục Tam Phong. “Em đang chơi trò ném bóng tuyết với anh à?” Lục Tam Phong từ bên cạnh bóp một cục tuyết cỡ to, ném thẳng về phía Giang Hiểu Nghi, khiến cô ta lại hét lên một tiếng. “Anh dám đánh tôi!” Giang Hiểu Nghi xông về phía Lục Tam Phong, trên mặt đất bừa bãi cô cầm lấy một nắm tuyết ném về phía Lục Tam Phong.

Tiếng ồn ào cười đùa xuyên thấu bầu trời, truyền đến phía xa xa, mười phút sau, một nửa Giang Hiểu Nghi hơi ướt một chút, trong tay cầm một cái mũ, đầu tóc rối loạn, trên cổ vẫn còn có tuyết, cô nhìn chằm chằm về phía Lục Tam Phong. “Tại sao em vẫn còn tức giận vậy?” Lục Tam Phong đứng dưới tán cây cách đó không xa nói: “Anh sẽ tự trừng phạt mình, được không?

Anh nói xong liền đá chân vào cây, tuyết trên cây bao phủ anh thành người tuyết, sau khi phủi sạch tuyết trên người, Lục Tam Phong mới nhận ra không biết cô đã đứng ở bên cạnh anh từ lúc nào, trên tay cầm một cục tuyết to lớn, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười nham hiểm.



Đột nhiên, Giang Hiểu Nghi kéo quần áo của Lục Tam Phong ra, nhét quả cầu tuyết vào trong người anh, sau đó cười lớn ha ha bỏ chạy qua một bên, Lục Tam Phong bị cái lạnh của quả cầu tuyết kích thích vừa gào thét vừa đuổi theo.

Khoảnh khắc này đẹp để lạ thường dưới tuyết rơi dày đặc, tưởng như bạn đã quên hết mọi thứ, chỉ còn lại hạnh phúc, nhưng một khi vết nứt đã tồn tại, chúng sẽ luôn tồn tại và sẽ ngày càng lớn hơn.

Năm mới hai mươi chín, bác cả đến cùng với Dạo Thùy Chi và Hàn Diệc Nhiên, lần này Hàn Diệc Nhiên trông thấp bé hơn rất nhiều, ngồi trên sô pha rất lịch sự, sự kiêu ngạo trước đây của anh ta dường như biến mất đi sau một đêm.

Trên bàn uống trà có đặt một chút các loại hoa quả, Lục Minh Thông nhìn những thứ này liền có chút bối rối, nói: "Đại ca, anh có ý gì vậy?" "Dọc đường chỉ mua một ít hoa quả, Lục Tam Phong tỉnh chưa vậy?" “Đã hơn chín giờ rồi, làm sao mà có thể chưa dậy được chứ?" Lục Minh Thông gõ cửa phòng Lục Tam Phong nói: “Bác cả của cậu ở đây cùng với chị gái Dao Thùy Chi và anh rể, mau ra đi.”

Lục Tam Phong quả thực có chút kinh ngạc khi gặp lại Hàn Diệc Nhiên, không ngờ anh ta vẫn chưa rời đi, điều bất ngờ hơn là anh ta bắt đầu ăn mặc xuề xòa, mặc một bộ quần áo bình thường hơi tồi tàn. “Có phải là làm phiền tới cậu nghỉ ngơi rồi không?” Hàn Diệc Nhiên vội vàng đứng lên, hơi cong người, vẻ mặt đầy hối lỗi. “Không sao, ngồi đi, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Tam Phong có chút bối rối nhìn tình huống đang xảy ra. "Em Lục Tam Phong, chị gái không cầu xin cậu điều gì. Hôm nay chị đến đây chỉ để cầu xin cậu một chuyện." Dao Thùy Chi liếc nhìn Hàn Diệc Nhiên bên cạnh, sau đó xoay người nói: "Anh rể của cậu không có công việc gì nghiêm túc. Nên chị muốn cậu giúp chị thu xếp một chút cho anh ấy. "Không phải Hàn Diệc Nhiên là chủ tịch sao?" Lục Minh Thông thắc mắc. "Chú ơi, cháu là kẻ nói dối. Tất cả đều là giả mạo, bây giờ cháu đã có Dao Thùy Chi và một gia đình nhỏ, cháu đã thay đổi rửa tay gác kiếm, muốn tìm một công việc ổn định." Vẻ mặt của Hàn Diệc Nhiên thay đổi với vẻ đau khổ.

Lục Tam Phong nghe xong những lời này, trong lòng có chút cảm khái, hắn đã từng nghe nói qua loại chuyện này đứa con không nghe lời biết quay đầu lại, nhưng quay đầu lại nhanh như vậy anh nghi ngờ có cái gì đó không ổn, suy nghĩ một chút liền hiểu được. “Có thể tìm việc ở đâu được?” Lục Tam Phong ngồi xuống và nói: “Anh không biết rõ về Thực phẩm Phong Giai, tình trạng nhân viên bị sa thải rất nghiêm trọng, tôi không biết liệu mình có thể ở lại đó làm việc sau Tết Nguyên Đán không nữa. có thể tôi còn phải đi tìm việc làm ở một nhà máy ở phía nam." "Chỉ cần có thể được vào làm việc ở đó, tôi có thể dựa vào danh nghĩa của anh để vào làm ở đó được không? Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ có thể tìm được một công việc là tốt rồi." Hàn Diệc Nhiên nói. 

Sau Tết Lục Tam Phong sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện của thực phẩm Phong Giai nữa, Lục Tam Phong rất hiểu những gì anh ta đang nghĩ, anh ta muốn dùng thực lực của anh để hoành hành bá đạo, với thủ đoạn bao nhiêu năm lừa bịp lừa gạt của anh ta, anh ta dùng danh nghĩa của Lục Tam Phong đừng nói đến chuyện ăn uống, ngay cả chuyện làm giàu cũng rất dễ dàng.

Nhưng ở phía dưới không có mấy người trong công xưởng biết đến thân phận của Lục Tam Phong, sau Tết tất cả trọng tâm của Lục Tam Phong cũng hướng tập trung về phía nam, cho nên một số chuyện cũng không cần quan tâm quá nhiều.

Nếu anh ta dùng danh nghĩa Lục Tam Phong, anh ta có thể chơi với những doanh nhân lớn này, vậy thì anh ta đúng là có hai cái bàn đạp vững chắc.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lục Tam Phong nói: "Cũng được vậy, thực phẩm Phong Giai làm ăn tốt, vẫn có thể kiếm được tiền. Chỉ có điều là sẽ hơi mệt mỏi một chút." “Đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cậu, trực tiếp đi đến nhà máy sao?” Hàn Diệc Nhiên hỏi. "Không, tôi thực sự có thể sẽ nghỉ việc sau Tết. Anh trực tiếp đến phòng tuyển dụng của bộ phận nhân sự, sau Tết, nhất định sẽ tuyển rất nhiều người, ngày nào cũng có người rời khỏi nhà máy và có người vào nhận việc mỗi ngày, nhiều không đếm xuể!” Lục Tam Phong nói. “Cậu có quen biết lãnh đạo hay gì không, đối đãi tốt với những người đó, thì sẽ đỡ mệt mỏi hơn, tốt nhất là tự chăm sóc cho bản thân mình!” Dao Thùy Chi nói. "Em chỉ là một trưởng nhóm nhỏ, quản lý được một vài người, làm sao có thể quen biết cao được chứ?" "Nhưng tôi nghe mọi người nói rằng cậu là lãnh đạo ở đó... “Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Hàn Diệc Nhiên vội vàng cắt ngang lời của Dao Thùy Chi, hắn biết Lục Tam Phong không muốn bị người khác biết được thân phận của anh, cho nên anh ta nghĩ nên vào nhà máy làm việc trước còn những chuyện khác sẽ tính sau!

Anh ta tỏ vẻ lịch sự, buổi trưa cũng không ở lại ăn trưa, mười giờ anh ta đã rơi đi và tiền gia đình bác cả của anh ấy đi, Lục Minh Thông rất vui vẻ, trên mặt nở một nụ cười.

Không ngờ con gái gả cho chủ tịch, nhưng lại trở thành giả mạo, so sánh như vậy, thì con trai của ông ta vẫn là tốt nhất.

Lục Tam Phong đương nhiên hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhoi đó của Lục Minh Thông, nhưng anh chỉ có thể thở dài trong lòng, nếu như một người lớn lên trong gia tộc không bị bóp méo thì mới là lạ.

Ngày hôm sau, tất cả mọi gia đình đều dán những câu đối lên cửa và tiếng pháo nổ trở nên dữ dội hơn, không biết tại sao họ lại nổ lách tách, hoặc có lẽ đơn giản chỉ vì đang có tâm trạng thoải mái.

Người đi đường ăn mặc chỉnh tề, trên môi luôn nở nụ cười, không cần biết năm đó tốt hay xấu, một năm đã qua đi, trên ti vi đâu đâu cũng thấy những lời chúc mừng năm mới.

Thời gian như luân hồi, khung cảnh này vẫn luôn quen thuộc như vậy nhưng lại có chút khác biệt.

Năm một nghìn chín trăm chín mươi mốt, năm Quý Mùi, bữa tối giao thừa là bánh bao, chương trình táo quân phát sóng như đã hẹn, cả nhà đang ngồi xem náo nhiệt, Lục Tam Phong xem những chương trình này không biết là bao nhiêu lần sẽ được phát đi phát lại mấy ngày sau, trong lòng anh cảm xúc lẫn lộn. “Năm nay là năm con dê không thích hợp sinh con!” Mẹ Lục Tam Phong ngồi ở đó lẩm bẩm.