Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 248: Bữa tiệc đàm phán



Từ khách sạn đến thành phố mua sắm phải đi qua tầng hầm để xe, bên trong có vô số siêu xe sang trọng, ở cái khu nhỏ bé này tiền và quyền được lột tả một cách triệt để.

Nếu như có lỡ ném một viên gạch vào đám đông thì người bị ném trúng rất có khả năng là một nhân vật không hề tầm thường.

Nơi đây đèn sáng trưng, người ra vào đều ăn mặc thời thượng, ai nấy cũng trang điểm, tay xách đủ các thể loại túi xa xỉ, họ đều nói tiếng phổ thông.

Lục Tam Phong tìm được một nhà hàng đồ ăn Tây, mức chi tiêu tối thiểu là ba triệu, một phần ăn rẻ nhất là hơn ba trăm nghìn, cao cấp hơn một chút là bảy trăm nghìn, tương đương với một tháng lương của một công nhân bình thường.

Anh gọi ngẫu nhiên một vài món đã hết hơn năm triệu. Như Lan ngồi trên ghế nói nhỏ: "Ba ơi mình sống ở đây có được không?" “Trước kia mẹ muốn đến đây ăn vịt quay, nhưng vì giá đắt quá nên không ăn mà chỉ loanh quanh đi dạo trên phố thương mại thủ đô. Không ngờ bên trong lại tốt như vậy” Dương Hiểu Nghi bất giác chuyển từ tiếng địa phương sang tiếng phổ thông: “Tốt nhất là không nên nói tiếng địa phương, mọi người nghe thấy lại bảo chúng ta nhà quê

Lục Tam Phong thấy bộ dạng hai mẹ con họ như vậy không khỏi bật cười, nhìn chung quanh một lượt cuối cùng anh cũng hiểu đất nước đã phát triển những gì trong ba mươi năm qua, đó là đưa Cường Tây của những năm 1990 phổ biến đến mọi miền đất nước. Cho dù miền Nam cũng phải mất mấy năm sau mới xây dựng được, mức độ xa xỉ đã bắt kịp.

Khi đĩa bít tết được bưng lên, Như Lan lúng túng nhìn dao nĩa trước mặt, Lục Tam Phong gọi người phục vụ đến, nhờ cô ấy đem xuống cắt nhỏ rồi dùng đũa ăn, mấy cô gái xung quanh đang ăn thấy vậy thầm cười nhạo họ. "Chúng ta là người gốc nông thôn. Nói thuê nhà còn được chứ mua nhà thì hơi quá!" Lục Tam Phong nhìn về phía Như Lan nói: "Con còn chẳng phải người thành thị, còn đòi học ở đây?” “Trường học của con bên đó hỏi chưa?” Giang Hiểu Nghi hỏi. “Em chưa biết gì à?” Lục Tam Phong nói. “Sao cơ?” Cô tò mò hỏi lại. "Người mới đến là ở Thành Minh!"

Hiện tại câu nói này đang đặc biệt nổi, thu hút những tâm hồn không chịu ngồi yên, từ khắp nơi tụ tập về đây, có người khởi nghiệp thành công, có người lại thất bại.

Thủ đô rộng lớn vô cùng,

Chứa đủ mọi tầng lớp con người. Trụ sở của các doanh nghiệp nhà nước lớn về cơ bản đều ở đây, quan hệ phức tạp. Lý do khiến Lục Tam Phong không đến đây là vì có những lúc anh cũng không thể xử lý được hết các mối quan hệ rồi rằm này.

Trải qua hai kiếp người, Lục Tam Phong vẫn cho rằng đặt trụ sở ở đây là một nơi vô cùng tốt, nhưng tuyệt đối không có chuyện như cá gặp nước.

Ở đây, dù giàu có đến đầu thì cũng chỉ là hạng xoàng, nhiều khi còn không có cả cơ hội làm cháu người ta.

Khu công nghệ cao làng Trung Quan có rất nhiều doanh nghiệp sáng tạo, từ công nghệ thông tin cho đến điện tử, doanh nghiệp Internet, vơ một cái là được cả đống, ấy vậy mà tối nay những nhân vật tài năng hàng đầu trong nước này lại đang bàn tán về Lục Tam Phong.

Cao Chí Dũng đã tiết lộ và nói với tất cả mọi người rằng Lục Tam Phong đã đến, nhân tiện giúp anh kéo theo một làn sóng thù hận, nói rằng anh muốn đấu tay đối với toàn bộ làng Trung Quan.

Tại Hội nghị Công nghiệp Điện tử Miền Nam, công nghệ, công nghiệp và thương mại của Lục Tam Phong đã lan rộng khắp nơi. Khi nhiều người tranh luận không nổi nữa, họ sẽ lấy câu nói của anh ra để mắng cho người đối diện phải cứng miệng.

Tuy nhiên hiện tại khu công nghiệp vẫn đang tranh cãi chuyện này, nhưng có một doanh nghiệp kiên định về việc làm thương mại đồng thời đã thành lập nên một tập đoàn, doanh nghiệp này chính là Lenovo

Có rất nhiều doanh nghiệp phần mềm trong khu công nghiệp, bao gồm các doanh nghiệp phần mềm như Founder, Kingsoft, Stone, v.v thậm chí có một số công ty đã bắt đầu tìm hiểu về Internet. 

Sau một hai năm, Internet sẽ mọc lên như nấm sau mưa cùng vô số trang vàng đếm không xuể.



Những người trong ngành đang tranh cãi khá nhiều về sự xuất hiện của Lục Tam Phong, đặc biệt là cuộc đối đầu giữa anh và Tiêu Nhất Bính. Có người cho rằng anh vô cùng thủ đoạn khi bị bao vây kinh khủng như vậy mà vẫn thoát được. Một số người khác hiểu được những gì anh phải trải qua khi thành lập Thực phẩm Phong Giai nên vô cùng tôn thờ và ngưỡng mộ anh, tuy nhiên phần lớn vẫn là những thành phần nhìn không vừa mắt với người mà bọn họ nghĩ là tên nhóc lông cánh chưa mọc hết này.

Có một dãy nhà hàng nhỏ bên ngoài khu Công nghệ, những người này cứ ngồi nói chuyện rồi chẳng biết lại cãi nhau với người bàn bên từ lúc nào, cũng náo nhiệt ra trò.

Sáng sớm hôm sau, một tờ báo có tên Khoa học và Công nghệ hàng ngày đã đăng dòng tít trên trang nhất của mình với tiêu đề "Tập trung vào Hội nghị Công nghệ Khu công nghệ cao, đem đến những đột phá mới trong ngành."

Toàn bộ bài báo cũng coi như là có chút đầu tư khi nói về việc thành lập Thực phẩm Phong Giai của Lục Tam Phong, sự thôn tính của ngành công nghiệp nhỏ ở phía Bắc, sự thay đổi các quy tắc ngành nghề, thực hiện các chiến lược hạ giá thấp để cạnh tranh thị trường, đồng thời có thể bắt tay hợp tác với Wahaha để hai bên cùng nhau sản xuất.

Buổi tối mới là thời điểm thích hợp để các ông lớn tụ tập, có thể coi như xả hơi trước hội nghị, cũng là trao đổi riêng, nói chung kiểu tụ tập này chỉ những người trong giới mới được mời. Tuy nhiên, có một số người không thể đợi đến buổi tối.

Buổi trưa, Lục Tam Phong nhận được hơn chục lời mời muốn mời anh đi ăn cơm, trong đó có không ít người đầu cơ muốn lợi dụng tình huống tung tin lớn, Lục Tam Phong vốn là muốn gạt bỏ tất cả, nhưng khi nghe đến tên một người, anh kinh ngạc hỏi: "Ai?" “Cầu Tùng Bách!” Cao Chí Dũng nói. “Anh ta còn mang theo một học sinh ưu tú nữa à?” Lục Tam Phong nhíu mày. “Đúng vậy, anh ta nói bạn học sinh đó vừa mới tốt nghiệp, rất giỏi!” Cao Chí Dũng suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Còn có Ngô Hiểu Quân, Bao Nguyệt Minh gì đó nữa.”

Nghe thấy mấy cái tên này, Lục Tam Phong sững người, họ đều là “đồ mã hoá nhà quê” đầu tiên trong nước, đám người này hiện được coi là Á thần trong ngành công nghệ thông tin ở làng Trung Quan. “Tôi sẽ ăn bữa cơm này, ở đâu?” Anh hỏi. "Duckey!"

Tối qua Giang Hiểu Nghi đã nói rất nhiều lần về việc cô đến Thủ đô nhưng chưa ăn được món vịt quay, vì vậy hôm nay anh đã đưa cô đi cùng. Họ đến Duckey lúc mười một giờ trưa, sau đó đi lên lầu. Trong phòng đã có bốn năm người ngồi sẵn, một người trong số họ nhìn mặt có vẻ trẻ, trông tầm khoảng hai ba hai tư tuổi, để tóc dài, khuôn mặt thanh tú.

Lục Tam Phong nhìn thấy cậu ta, trên mặt lộ ra một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là người này, còn có một người đàn ông trạc ba mươi tuổi ngồi bên cạnh, dáng vẻ mập mạp. Nhìn thấy có người đẩy cửa bước vào, anh ta liền đứng lên nhìn. “Anh là tổng giám đốc Lục?” Anh ta ngạc nhiên. "Đúng vậy, tôi họ Lục. Anh mời tôi tới ăn cơm, mà lại không biết tôi ư?" Lục Tam Phong cười, đưa tay ra nói: "Lục Tam Phong, người sáng lập Thực phẩm Phong Giai cùng Công nghệ điện tử Thủy Hoàn!" "Xin chào, xin chào, mã nông Cầu Tùng Bách!" "Mã nông Ngô Hiểu Quân!" "Mã nông Bao Nguyệt Minh. “Xin chào, tôi... tôi là Lôi Hạo Quân!” Chàng sinh viên trẻ đứng lên thận trọng giới thiệu về bản thân. "Giám đốc Lục, mời ngồi!”

Lục Tam Phong nói Giang Hiểu Nghi để Như Lan ngồi cạnh, còn anh thì ngồi ngay gần Lôi Hạo Quân: "Thực xin lỗi, dẫn cả vợ con đến đây ăn trực thế này tôi cũng thấy hơi ngại. “Không sao, không sao, tổng giám đốc Lục năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Cầu Tùng Bách hỏi. “Tôi năm nay hai lầm.

Hai mươi lăm tuổi?

Tất cả mọi người ngồi đó đều tỏ ra kinh ngạc, mới hai mươi lăm tuổi mà khối tài sản đã lên đến con số tiền tỷ, khéo có khi phải vài trăm tỷ, khiến mọi người ai nấy đều cảm thấy áp lực nặng nề. “Tôi kém anh một tuổi.” Lôi Hạo Quân nhìn Lục Tam Phong đầy kinh ngạc. “Không sao, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì sẽ có tiền!”

Lục Tam Phong vỗ nhẹ vào vai cậu ta cổ vũ. “Tổng giám đốc Lục, hôm nay mời anh đến là muốn nói chuyện với anh, tuy rằng anh làm về lĩnh vực thực phẩm tôi làm về công nghệ thông tin, nhưng tôi có thể thông qua các cách làm của anh mà thấy rằng năng lực của anh không chỉ dừng lại ở một ngành nghề cố định. Anh đã xem qua bài viết của báo Khoa học và Công nghệ chưa?” “Xem rồi, tôi thấy bài viết đánh giá mình hơi cao, kỳ vọng quá lớn, tất nhiên, tôi có thể khẳng định sẽ đem đến sự thay đổi cho ngành điện tử.” Lục Tam Phong vừa nói vừa cắt miếng thịt quay, đưa cho Như Lan ngồi bên cạnh. “Khu công nghệ có rất nhiều người đều đang tranh luận về việc rốt cuộc anh có thể chiếm lĩnh được nhà máy điện tử hay không, họ còn ước tính khối tài sản anh đang nắm giữ trong tay, không đủ để mua lại được nhà máy điện tử, cổ phần khống chế chắc phải hơn 51%."

Lục Tam Phong bật cười khi nghe suy đoán này: “Rồi sao? Tôi kiếm tiền để chia lợi nhuận cho nhóm cổ đông? Tại sao tôi không đi vay trước rồi mua, vợ hết quyền lực về tay mình rồi thế chấp cho ngân hàng, lợi tức là cố định, nhưng cái ngành này thu lãi khủng, chính xác là tôi đã có trong tay hoàn toàn nhà máy điện tử.” “Tương lai chỉ sản xuất ti vi? Liệu có tiến quân vào ngành bo mạch chủ máy tính không?" “Câu này anh hỏi cho ai vậy?” Lục Tam Phong nhìn Bao Nguyệt Minh cười nói. “Tôi đương nhiên chỉ vì hiếu kỳ, gần đây các quán ăn nhỏ bên ngoài khu sáng tạo đều đang bàn luận về chuyện này, cái gì cũng suy đoán ra được!” "Cứ đi bước đầu tiên đã. Hiện tại chúng tôi chỉ kinh doanh ti vi màu, cũng không loại trừ sự phát triển của các ngành khác. Vài năm tới sẽ là thời kỳ thất bát của ti vi màu. Ước tính của tôi về quy mô thị trường sẽ rơi vào khoảng 15 đến 20 triệu chiếc. Quy mô này sẽ kéo dài trong khoảng hai hoặc ba năm.” Lục Tam Phong nói xong cắn một miếng vịt quay.

Nghe vậy những người ngồi đó nhìn nhau, họ không hiểu làm cách nào mà anh lại dự tính được quy mô thị trường ti vi màu chính xác đến vậy. Đừng nói là anh ấy, ngay cả các cơ quan nhà nước cũng không dám đưa ra số liệu phỏng đoán như vậy.

Lôi Hạo Quân ngồi nhìn người bên cạnh mình, đối với Cầu Tùng Bách anh ta rất rõ, đây chính là cao thủ trong ngành, đại ca trong giới mã hiệu, nhưng bọn họ lại nói thanh niên trạc tuổi mình này, khối tài sản đã vượt mốc trăm tỷ. “Tổng giám đốc Lục, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?” Lôi Hạo Quân nói. “Hỏi đi!” “Anh có bao nhiêu tiền vậy?”

Câu hỏi này khiến mọi người có phần ngượng ngập, làm gì có ai hỏi toẹt ra như vậy chứ, họ thi nhau nhảy mắt ra hiệu cho cậu. "Không sao, tài khoản cá nhân của tôi bây giờ chỉ còn chưa đến năm trăm hai lăm triệu, tôi còn nợ ngân hàng bảy trăm tỷ nữa!” Lục Tam Phong nhìn cậu ta nói: “Đó là tài sản của tôi.” "Vậy anh nợ nhiều tiền thế, nhà máy điện tử còn chưa đi vào hoạt động, chưa có sản phẩm nào, ti vi cao cấp Nhất Bính đã bắt đầu bán ra rồi, liệu anh có thắng nổi họ không?"

Lục Tam Phong nghe vậy liền đặt miếng vịt quay trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta nói: "Tiêu Nhất Bính? Chỉ là con giun để sao đem ra bàn luận ngang hàng với đại bàng được!”