Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 85



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Lục Tam Phong lái xe đến nhà máy, quy mô diện tích bên trong xưởng thực phẩm Trung Nam không hề nhỏ, có bốn trăm nhân viên, chiếm diện tích khoảng hai trăm chín mươi mét vuông, trước mắt khu xưởng khai phát được một trăm bảy mươi mét vuông, khả năng phát triển trong tương lai khá lớn.

Vì Tiền Trọng Nam đã mất đi quyền điều khiển nhà máy, Tổng giám đốc, chủ nhiệm sản xuất và một vài nhân vật quan trọng đã từ chức, nhưng nhà máy vẫn đang hoạt động.

Trên cổng treo dải lụa ngang, trên đó viết chào mừng Tổng giám đốc Lục đã đến thị sát chỉ đạo công việc.

Lục Tam Phong đỗ xe, đi tới trước cửa phòng bảo vệ nói: “Mở cửa ra.”

“Người ngoài không được phép đi vào.”

“Chính các cậu đã viết là chào mừng tôi mà, bây giờ gọi quản lý ra đây.” Lục Tam Phong chỉ ngón tay vào dải lụa.

Mười mấy phút sau, một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi chạy ra, phía sau có vài ba người theo, khi thấy Lục Tam Phong thì vội vàng tiến lên, nói: “Chào Tổng giám đốc Lục, chúng tôi biết cậu sắp tới nên đã sớm chuẩn bị, không ngờ sáng nay cậu đã tới rồi.”

“Ông là quản lý tại nhiệm à?” Lục Tam Phong đánh giá ông ta.

“Trước kia tôi là phó quản lý, chủ yếu là quản lý khu vực nhân viên, Tổng giám đốc trước đó là quản lý thị trường, tôi tên Lý Bình, giới thiệu với Tổng giám đốc Lục, đây là nhân viên tài vụ Đinh, đây là trưởng ban Ngưu chịu trách nhiệm sản xuất, đây là Võ ‘Tiểu Long phụ trách mua sắm.”

Nhóm người kia nhao nhao giới thiệu, hoặc là gần đây mới được bầu lên, hoặc là trước đó làm phó, Lục Tam Phong nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn, nếu Tiền Trọng Nam sắp xếp mấy kẻ không thích hợp cho anh thì rất ảnh hưởng tới sản xuất.

“Dẫn tôi đi xem thử đi!”

Bây giờ đã sắp tới cuối năm, vả lại Tiền Trọng Nam gặp chuyện lớn như vậy khiến người ta phải bàng hoàng, thị trường cũng nao núng, trên cơ bản đã vào trạng thái bán đình công.

Nhà kho, tài vụ đều hoạt động bình thường, Lục Tam Phong ngồi trong phòng làm việc, nhìn tranh vẽ người đẹp như ẩn như hiện trên tường, trông rất hấp dẫn, Lục Tam Phong xụ mặt, nói: “Vứt hết mấy cái thứ này đi, trông tục quá, vả lại các ông cũng đừng lo, cứ như mọi năm mà làm, tôi mua cái nhà máy này, chủ yếu là để làm nơi sản xuất thực phẩm, không cần lo lắng về thị trường.”

“Ông chủ lớn như Tổng giám đốc Lục thì chắc chắn nói được làm được.”

“Đúng vậy, trông Tổng giám đốc Lục là biết thiếu niên đã thành anh hùng rồi, không phải nhân vật bình thường.”

“Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Năm nay tôi sẽ sửa tên cái nhà máy này, các người làm lại cái bảng hiệu đi, đổi thành Công ty đồ hộp Phong Giai đi.”

“Lát nữa tôi sẽ đi làm ngay.”

Trưa nay khi ăn cơm ở nhà ăn, lúc Lục Tam Phong nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Phương đến gõ cửa.

“Ngủ à?” Bạch Ngọc Phương đẩy cửa ra, tự nhiên ngồi xuống.

Lục Tam Phong ngồi dậy nhìn cô ta: “Sao lại tới ngay giữa trưa vậy? Đã mang giấy tờ đến hết chưa?”

Bạch Ngọc Phương nhìn anh chằm chăm, mang theo vẻ mong đợi cuối cùng hỏi: “Cậu không suy nghĩ thêm chút nữa ư? Cậu không chịu lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm lời, hay là do tôi vừa già vừa xấu, cho nên cậu đã chán ghét tôi.”

Lục Tam Phong vội giơ tay lên, ngăn cô ta nói tiếp, lên tiếng nói: “Tôi là người làm ăn, bàn chuyện hợp đồng thông qua việc tình cảm là chuyện kiêng kỵ nhất, để tôi đi làm hợp đồng cho, chị định lấy giá bao nhiêu?”

“Ba trăm sáu mươi triệu đồng!” Bạch Ngọc Phương lạnh lùng nói.

“Được, giao kèo thành công!” Lục Tam Phong nói xong thì đi ra ngoài.

Đến Cục công thương thay tên người nắm giữ cổ phần, Lục Tam Phong chính thức trở thành người sở hữu hợp pháp Nhà máy thực phẩm Trung Nam, đồng thời nắm giữ một trăm phần trăm cổ phần, buổi chiều đổi tên từ thực phẩm Trung Nam thành thực phẩm Phong Giai.

Lúc chạng vạng tối quay trở về khách sạn, Lục Tam Phong ngồi trong phòng nhìn ra bầu trời bên ngoài, trong lòng trống rỗng, chuyện nên làm cũng đã làm xong rồi, nên quay về thôi.

Cầm lấy điện thoại trong phòng gọi về nhà.

“Alo, ai đấy?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Giang Hiểu Nghi.

“Là tôi đây, tôi đã làm xong chuyện bên này rồi, ngày mai sẽ về.”

“Xong cả rồi à? Lâu vậy rồi mà cũng không thèm gọi điện thoại về cho gia đình. Mấy hôm trước Tổng giám đốc Cao nói với em là anh gọi điện thoại cho bọn họ!” Giang Hiểu Nghi ấm ức nói.

“Có phải ba đấy không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói khác.

“Chừng nào em mới sửa được tật xấu cứ kích động là lại khóc đây?” Lục Tam Phong cầm điện thoại câm nín, nói: “Như Lan, con có đó không?”

Như Lan nhận lấy điện thoại, sụt sịt nói: “Ba ơi, chừng nào thì ba mới về? Nhớ mua đồ chơi cho con, phải là búp bê đó!”

“Không phải con có búp bê rồi ư?”

“Đầu con búp bê kia bị con vặt mất rồi.”

Lục Tam Phong bất đắc dĩ thở dài, cô bé này đúng là một tay vặt đầu điêu luyện, trò chuyện về chuyện gia đình mấy ngày gần đây, Giang Hiểu Nghi nói cho anh biết ‘mấy hôm nữa phải quay về nhà, năm nay tất cả mọi người đều về quê ăn tết.

Nói vài câu, cúp điện thoại đi, nhìn ảnh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm một ngàn chín trăm tám mươi chín, qua đêm nay là ngày mùng một tháng một năm một ngàn chín trăm chín mươi.

Nguyên vật liệu không có vấn đề gì, không cần phải lo lắng, hằn năm nay sẽ là năm bùng nổ của Wahaha! Trên mặt Lục Tam Phong tỏ vẻ hưng phấn, anh chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đối đầu với Wahaha.

Hơn mười giờ sáng hôm sau, Lục Tam Phong trả phòng, tạm biệt mấy cảnh sát bảo vệ anh để lái xe đi về, lúc ra khỏi Thành phố Bạch Nhiên, đi trên đường thấy mấy chiếc xe, còn Trâu Hùng Dũng đang đứng bên cạnh.

“Sao thế? Tiễn tôi à?” Lục Tam Phong dừng xe hỏi.

“Cậu là người có công, hẳn là nên đưa tiễn cậu rồi! Cậu giúp tôi giải quyết hậu quả, không có cậu tôi đã không biết làm gì. Bây giờ cậu đánh đâu thắng đó, trong tỉnh không ai không biết cậu.” Trâu Hùng Dũng nói.

“Không dám!” Lục Tam Phong xuống xe, cho mấy người kia điều thuốc, nói: “Tôi chỉ là người làm ăn thấp cổ bé họng mà thôi.”

“Tổng giám đốc Hoàng nói với tôi là muốn nhận cậu làm tài xế, thậm chí tôi còn nghĩ gọi cậu đến làm trợ lý đối ngoại, bây giờ xem ra cả hai chúng tôi đều xem nhẹ cậu, cậu đúng là một nhân tài.” Trâu Hùng Dũng nói một cách chân thành.

“Đừng khen tôi nữa, khen tôi nữa tôi sẽ bay mất.”

“Tôi cảm nhận được rằng cậu có một tương lai rộng lớn không thể đo lường. Cho dù ngày nào đó cậu trở thành người giàu nhất thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ, cậu vừa có ý tưởng, vừa có can đảm.”

“Cảm ơn lời chúc của ông, cũng chúc ông thành công.

“Có hứng thú đến Thành phố Bạch Nhiên mở nhà máy không? Trên thị trường, sản phẩm của cậu rất hút khách, hôm qua tôi còn đi chợ mua hai ký. Nói thật là còn chưa ăn được bao nhiêu mà mấy đứa trẻ kia đã quấn lấy như ma rồi.” Trâu Hùng Dũng chán ghét nói, đám người bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Có lẽ là gặp người mà bạn muốn gặp, đến nơi mà bạn muốn đến là một lối sống rất xa hoa.

Đi được nửa đường, Lục Tam Phong mới nhớ ra mình còn chưa mua đồ chơi, khi đi ngang qua một huyện nhỏ thì mua một con gấu cao gần một mét, lại mua một đống búp bê, tiện thể mua cho Giang Hiểu Nghi một cái áo lông.

Lúc quay tr

“Ai đấy?” Giang Hiểu Nghi đi tới, ghé mắt vào mắt mèo nhìn thử, khi thấy là Lục Tam Phong, cô không nhịn được mà nở nụ cười, vội vàng mở cửa ra.

“Anh về rồi à.”

“Không được khóc!” Lục Tam Phong nhìn nụ cười của cô, ai cũng nói vợ chồng xa nhau thì gặp lại tình cảm còn hơn ngày mới cưới, lời này đúng là không sai, nhìn Giang Hiểu Nghi trước mắt, Lục Tam Phong có cảm giác không thốt ra lời.

Dáng người chữ S trước lồi sau vểnh, vòng eo nhỏ nhắn phát ra sự quyến rũ mê người khó tả, còn có khuôn mặt xinh đẹp kia, bây giờ có tiền rồi, tự nhiên sẽ biết để ý tới việc chăm sóc sắc đẹp. Tuy rằng cô hơi keo kiệt, không chịu bỏ nhiều tiền, thế nhưng quần áo với đồ trang điểm cũng không rẻ, cho nên mới hình thành sự quý phải trên người mình.

Quả nhiên phụ nữ là phải dùng tiền nuôi béo.

Lục Tam Phong càng nhìn càng vui, vứt luôn đồ trong tay xuống, ôm chặt cô vào ngực rồi bế lên, cúi xuống hôn đắm đuối.

“Anh, đóng cửa đi chứ!” Giang Hiểu Nghi vừa tức vừa xấu hổ, biết người như anh hơi buông thả, thế nhưng bây giờ đứng trước cửa ra vào cũng mất mặt quá.

Như Lan chạy ra khỏi phòng ngủ, thấy ba ôm lấy mẹ không buông, vội vàng chạy tới hét lên: “Ôm con đi! Ôm con đi!”