Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 88



Ngày hôm sau Lục Tam Phong đưa cả nhà đi mua quần áo mới, không chỉ phải mặc ấm mà còn phải thật đẹp, anh muốn dẫn Giang Hiểu Nghi tới bữa tiệc tối nay.

Giang Hiểu Nghi cứ từ chối anh mãi, cô sợ mình làm sai gì đó khiến Lục Tam Phong mất mặt,

“Cái áo kia mỏng quá, còn tốn mấy chục ngàn, đồ mùa thu mà giữa đông còn bán đắt như vậy.” Giang Hiểu Nghi nói nhỏ, muốn bỏ đi.

“Mua đi, em mặc bộ đó đẹp lắm!”

“Anh muốn em chết cóng à? Bây giờ nhiệt độ bên ngoài xuống âm độ rồi kìa.”

“Mặc áo lông bên ngoài là được, tôi đã hỏi Tổng giám đốc Hoàng rồi, trong phòng được sưởi rất ấm, vả lại đều là xã hội thượng lưu. Tôi cũng không mặc lễ phục tiệc tối, mặc cái váy này dễ chịu hơn nhiều.” Lục Tam Phong nói với người dẫn đường: “Gói cái đó lại đi.”

“Hay để em ở nhà đi, băm ít thịt làm nhân sủi cảo, không muốn đi!” Giang Hiểu Nghi nói nhỏ.

Lục Tam Phong thở dài nhìn cô, anh nói: “Em định làm nội trợ cả đời à?”

“Em sợ anh mất mặt, vả lại có đứa nhỏ không nghe lời lại khóc ầm ĩ này nữa, đây là lần đầu tiên anh tham gia bữa tiệc như vậy.” Giang Hiểu Nghi lo lắng nói, cúi đầu không dám nhìn Lục Tam Phong, thật ra là cô biết mình tự ti.

Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người chưa từng được tham gia vào sự kiện lớn, thậm chí còn chưa hề bước chân ra khỏi tỉnh, cho nên cô rất tự tin với thế giới bên ngoài, với cách giao tiếp và cuộc sống của những kẻ giàu có.

“Tôi cũng không biết phải làm sao đây?” Lục Tam Phong đi đến trước mặt cô, giơ tay nâng mặt cô lên, hỏi: “Tôi cũng sợ mất mặt.”

“Em chỉ…”

“Có ai vừa sinh ra đã biết đâu?” Lục Tam Phong ngắt lời cô, nói: “Nếu không biết cách thích nghi thì mãi mãi sẽ không biết, vả lại bây giờ tôi còn chưa có mặt mũi gì trong giới kinh doanh, cho dù có ầm ĩ hơn nữa thì cũng chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, ai lại đi chấp nhặt với một đứa con nít, mà cho dù em có sai sót chỗ nào thì người xinh đẹp như em cũng sẽ thành đáng yêu mà thôi.”

Giang Hiểu Nghi nghe Lục Tam Phong nói xong, trong lòng như được sưởi ấm, chẳng qua cô hiểu rất rõ bữa tiệc này vô cùng quan trọng đối với Lục Tam Phong, ‘bởi vì mình vừa mới phá hỏng sự nghiệp của anh như thế nào.

Đang chuẩn bị từ chối tiếp, lại bị Lục Tam Phong lôi về như đóng đinh chặt sắt.

Mua quần áo xong, một nhà ba người ăn một bữa cơm rồi đến công viên chơi tới tận hơn bốn giờ chiều mới về nhà thay quần áo.

Không thể không nói, quả thật Giang Hiểu Nghi rất hoàn hảo, cho dù là dáng người hay khuôn mặt, mặc bộ váy dài tôn dáng lên, Lục Tam Phong cũng cảm thấy hơi chói, dù sao đó cũng là vợ mình, nếu như vợ người ta gợi cảm như thế, chắc chắn anh sẽ nhìn nhiều thêm vài lần.

“Em không mặc bộ này được đâu!”

Giang Hiểu nghi nhìn mình trong gương mà đỏ mặt, nói; “Trông hở hang quá, giống mấy cô gái không đứng đắn gì kia.”

“Tào lao, cái này gọi là gợi cảm, cứ mặc thế đi.” Lục Tam Phong vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm, khoác cái áo lông dài cho cô. Tối hôm nay dù có ngôi sao lớn tới thì cũng chắc chắn không bằng nhan sắc của Giang Hiểu Nghi.

Thành Bắc, một mảnh đất trống được rào lại, cách đó không xa là một ngôi làng, người trong làng đều biết nơi được rào lại này là nơi tụ tập của kẻ giàu có, thường xuyên có xe con ra vào.

Bây giờ đất đai không đáng tiền, ai muốn chiếm thì chiếm, căn bản không có người quan tâm, có người xây hội quán tư nhân, khác hẳn với khách sạn Thiên Hương, mà nơi này càng chứng tỏ rõ thân phận của chủ nhân.

Trời vừa trở tối, ánh đèn trong hội quán đã bật sáng, từ xa nhìn hai tầng lầu, trong phòng càng thêm xa hoa lộng lẫy, hàng cửa sổ sát đất càng thêm quý phái, khiến người ta hoa cả mắt, đối với trẻ con trong thôn, nó trông như cung điện thần tiên trong truyền thuyết.

Phải biết rằng, bây giờ có rất nhiều nơi còn chưa có điện, mà trong làng cũng mới chỉ có vài nhà có điện mà thôi.

Từng chiếc xe lao vào vùn vụt, những nhân vật đến đây tối nay chắc chắn là không giàu cũng sang.

Lục Tam Phong lái xe, Như Lan tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy hội quán rực sáng ánh đèn, miệng nhỏ há hốc, kêu lên: “Mẹ ơi, nhìn kìa, nhìn kìa!”

“Nhiều đèn như vậy, một đêm tốn biết bao nhiêu điện đây?” Giang Hiểu Nghi vừa nghĩ đúng là lãng phí điện, vừa nói: “Nhưng mà đẹp thật.”

“Chắc chắn là đẹp rồi, ba mươi năm sau, ánh đèn sẽ rọi sáng toàn bộ đất nước, bây giờ cứ gọi là thành phố không có bóng tối, đến lúc đó rồi sẽ là đất nước không có bóng tối.” Lục Tam Phong lái xe qua cổng rào chắn.

“Sao thế được chứ, thế thì tốn biết bao nhiêu điện, hôm đó em đọc báo rồi, bây giờ nước mình vẫn đang khan hiếm điện đấy.” Giang Hiểu Nghi nói thầm.

Lục Tam Phong cười cười không nói gì nữa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh cũng sẽ không tin, huống chi là đứng ở những năm chín mươi.

Ở vị trí cửa chính, các cô gái đã đứng thành hai hàng thẳng tắp, mặc dù gió lạnh thổi run lẩy bẩy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, bảy tám người tụ tập lại trò chuyện rôm rả.

Lục Tam Phong đỗ xe ngay cạnh bãi đỗ xe, xuống xe đi về phía cửa chính.

“Chào Tổng giám đốc Triệu, mời anh vào bên trong, bên ngoài lạnh quá, nếu có chỗ nào chưa chu toàn mong anh bỏ qua cho.” Một người đàn ông trung niên hỏi đầu khách sáo nói, đứng bên cạnh một người phụ nữ mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mang phong cách rất quý bà.

“Người kia là ai vậy?” Người đàn ông trung niên đỡ kính mắt gọng vàng đi tới soi mỏi Lục Tam Phong, bữa tiệc hôm nay vô cùng cao cấp, tất cả đều là người ông ta quen biết, còn người trước mắt này, ông ta chắc chắn rằng mình không hề quen.

Cả đám người quay đầu lại nhìn, khi thấy Lục Tam Phong, một gã đàn ông trong đó nói: “Đây có phải ông chủ của Phong Giai không?”

“Ông không mời cậu ta à?”

“Không.”

“Đến ăn chực hay gì?”

Lục Tam Phong đang đi thật nhanh, lúc đến cửa hơi dừng bước, đảo mắt nhìn thoảng qua Giang Hiểu Nghi, thấy cô lạnh tới mức xoa tay bèn vừa ôm vừa dắt vào.

Lục Tam Phong ôm lấy Như Lan, nói: “Đi thôi, vào trong ấm áp hơn!”

“Chào cậu, chào mừng cậu đến với Công quán Mộng Lĩnh, tôi tên là Hà Khúc Công.” Người đàn ông đeo kính đưa tay ra.

“Chào ông, tôi là Lục Tam Phong.” Lục Tam Phong bắt lấy tay ông ta, nói: “Đây là vợ tôi.”

Giang Hiểu Nghi hơi lạnh, khẽ gật đầu chào hỏi.

“Hình như tôi không quen cậu thì phải?” Hà Khúc Công đảo mắt nhìn Giang Hiểu Nghị, nói: “Cũng không mời cậu tới.”

“Là Tổng giám đốc Hoàng gọi tôi tới.” Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Hoàng của tập đoàn gang thép, ông ấy chưa nói cho ông à? Bên ngoài hơi lạnh, có thể cho ‘vợ con tôi vào trước không?”

“Ngại quá, tôi phải xác nhận với Tổng giám đốc Hoàng trước đã, trong này đều là nhân vật quan trọng, bằng không nếu xảy ra vấn đề an ninh, gây ra rối loạn bất ổn cũng không tốt, dù sao đây cũng là công

quán tư nhân.” Trong giọng nói của người đàn ông bên cạnh mang theo tia kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía Lục Tam Phong cũng phát ra sự khinh thường.

Ngụ ý chính là, cho dù biết anh là ông chủ của Phong Giai thì sao nào, hôm nay cứ bắt vợ con anh ở ngoài này chịu lạnh day.

“Bên ngoài đúng là lạnh thật, hay là các cậu cứ quay về xe chờ đã.” Hà Khúc Công nói: “Tôi không phải người ở đây, có chỗ nào chưa chu đáo thì mong cậu bỏ qua cho!”

“Tổng giám đốc Hà, đừng có làm nhảm với cậu ta nữa, chỉ là mở cái nhà xưởng thôi mà, năm nay mà vẫn còn mở nhà máy, đồ bần hèn chẳng biết được bao nhiêu tiền.”

“Đúng thế, ông không mời cậu ta mà còn dám vác mặt đến ăn chực.”

Giang Hiểu Nghi thấy sắc mặt Lục Tam Phong dần dần xấu đi, vội vàng nói: “Không sao đâu, không quấy rầy các vị nữa, chờ Tổng giám đốc Hoàng kia tới rồi vào cũng được, chúng tôi về xe đợi trước đã.”

“Không đợi gì hết, bát cơm này của ông cao quá, tôi đây với không nổi, đừng có bắt vợ con tôi phải chịu lạnh.” Lục Tam Phong lạnh lùng nói: “Đi, về nhà ngủ.”

Giang Hiểu Nghi bị anh kéo về phía bãi đậu xe.

“Nghĩ mình mở được cái xưởng làm ăn nhỏ là đã hếch mũi lên trời rồi à, cũng không xem xem đây là đậu, lại còn tổng giám đốc Hoàng nữa chứ?”

“Tổng giám đốc Hà, ông không ở đây nên không biết thôi, hai tên lưu manh kia dám nhận mình quen biết với tổng giám đốc Hoàng, mà chưa chắc người ta đã thèm liếc mắt nhìn.”

“Đúng thế, tôi gặp cái loại giàu xổi này nhiều rồi, tưởng có ít đồng bạc là giàu, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ với người giới quý tộc như chúng ta.”

Lục Tam Phong vừa đi tới bãi đỗ xe, sau lưng đã có giọng nói vang lên: “Ông chủ Lục, sao lại về thế kia?”

Lục Tam Phong quay đầu lại, thấy Tổng giám đốc Hoàng xuống xe, anh thuận tay lấy áo lông ra khỏi xe, khoác lên cho Giang Hiểu Nghi, mở miệng nói: “Mấy con chó mà ông chủ Hà nuôi bên mình không cho vào.

“Hả?” Tổng giám đốc Hoàng hơi ngần ra, sau đó nói: “Gã đó chỉ là một tên nhà buôn mà thôi, người của tôi mà còn phải nhìn mặt gã à? Dám chọc tới tôi thì ngày mai tôi đi phá cái thứ đồ chơi mà gã xây trái phép đi. Đừng giận, đừng giận, nể mặt ông anh này đi! Cô gái này là em dâu đúng không? Lần đầu gặp mặt.”

“Là Tổng giám đốc Hoàng phải không? Chào ông.” Giang Hiểu nghi vươn tay.

“Gọi Tổng giám đốc Hoàng làm gì cho khách khí, gọi anh Hoàng là được rồi. Là tôi sắp xếp không chu đáo, là lỗi của tôi. Trước đây thấy ông chủ Lục là một người nhanh trí, bây giờ thấy em dâu thì tôi nhận ra đúng là cậu ta thông minh thật, cưới vợ cũng cưới được người xinh đẹp, đứa bé này cũng đáng yêu

quá, giống hệt cậu đấy.” Tổng giám đốc Hoàng nói câu trước còn thật thà, mà đến câu sau đã trợn mắt bịa chuyện.

Lục Tam Phong nghe thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.