Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 92



Ra khỏi cửa, sau khi lên xe, Giang Hiểu Nghi ôm Như Lan mà có chút rầu rĩ không vui, mở miệng hỏi: “Cái cô Ngọc Anh đó là ai vậy? Còn gọi điện thoại cho anh, cô ấy học trường nào thế, ở trong túc xá còn cho gọi điện thoại hả?”

“Anh cũng không biết người ta họ gì, nhưng đó là con gái của một vị nào trong tỉnh, Tổng giám đốc Hoàng cũng không có nói cho anh. Dù sao có mấy thứ quan hệ kiểu này cũng tốt hơn không có. Cô ấy học Đại học Giang Tôn, người ta tự mình lắp một cái điện thoại để thuận tiện liên hệ chứ sao.” Lục Tam Phong thuận miệng nói “Có phải anh quen biết rất nhiều sinh viên đại học không?”

“Không có đâu, sao thế?” Lục Tam Phong thắt đai an toàn rồi nói: “Em hỏi việc này làm gì thế?”

“Vậy anh có chê em là trình độ thấp không?”

“Đùa gì thế?” Lục Tam Phong rất kinh ngạc mà quay đầu nhìn cô, nín cười nói: “Em tốt nghiệp trung học, anh tốt nghiệp lớp năm của tiểu học, anh chê em trình độ thấp cái gì chứ?”

“Anh nói lớp năm tiểu học thì ai mà tin chứ?” Giang Hiểu Nghi thở dài nói: “Thiên văn, địa lý… Có thứ gì mà anh không biết? Em không tin anh chỉ tốt nghiệp tiểu học.”

Lục Tam Phong nhận ra trong lời nói của cô có mùi vị ghen, vội vàng nghiêng thân thăm dò qua tay lái phụ, sờ lên đầu của cô, mở miệng nói: “Như Lan, buổi tối con ngủ ở ghế số pha có được không?”

“Anh biến đi! Mau lái xe đi, về nhà đi ngủ.” Giang Hiểu Nghi liếc anh một cái rồi nói: “Cứ làm em bực mình là lại dùng chiêu này, nín đi!”

“Vậy anh phải nghẹn đến lúc nào chứ?”

“Chờ lúc con bé rời đi, chỉ còn hai chúng ta, mau lái xe đi.”

Lục Tam Phong đành phải khởi động xe trở về nhà.

Ánh đèn trong hội trường vẫn sáng chói như cũ, chỉ là mọi người thấy đại sư Côn Luân và đám đồ đệ nằm dưới đất thì có chút thổn thức, trong đám người này không ít người suýt chút nữa đã bị ông ta lừa gạt.

“Người ta đều đi rồi, đừng nằm nữa, một lát thì tàn cuộc.”

“Đã dậy rồi à, những đồ đệ kia của ông đều chạy rồi.”

Ông ta nói cái gì mà đồ đệ, những người kia cũng chỉ là người bản địa mà ông ta tạm thời tìm đến để lừa gạt thôi. Nếu như ở lâu bên người, đi vòng quanh cả nước thì số tiền phải chi ra sẽ rất lớn. Đi đến trong vùng mà tìm, đẩy cao giá cả một chút là có là tìm người diễn kịch cùng ngay.

Đại sư Côn Luân hơi mở mắt ra, phát hiện đúng là cái tên kia đã đi rồi, lúc này mới chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, cảm giác con mắt hơi có chút đau, dùng tay sờ một chút, nhói nhói như bị kim đâm, mọi người thấy bộ dạng này của ông ta thì cười vang.

Không biết là bị Lục Tam Phong đá hay là dùng tay đánh mà con mắt đã sưng phồng lên, biến thành một cái quầng thâm mắt to đùng, rất là buồn cười.

“Các vị không nên cười, tôi thật sự là không đành lòng sát hại sinh linh. Mọi người xem, một chiêu của cậu ta đã dùng hết sức cũng đã đánh tôi thành cái dạng này, vừa rồi khí trong người tôi đã sôi trào.”

“Ha! Ha! Hãy!”

“Có trông thấy không, chính là thứ khí này giết người trong vô hình, tôi rất khoan dung rồi!”

“Dựa theo truyền thống luận võ tỷ thí, thật ra trong nháy mắt mà tôi ra tay thì cậu ta đã thua, nhưng tôi lại không tiếp tục, cái này gọi là điểm đến là dừng, cậu ta không có đức hạnh, hiểu không?”

“Trong lúc vô hình tôi đã cứu được một cái mạng, không chấp nhặt với cậu ta, cái kia… A… Không phải mới vừa rồi còn có ông chủ đến tìm tôi để mua nội công tâm pháp à, hiện tại bán giảm năm mươi phần trăm.”

Đám người cười vang một trận rồi tản đi!

Màn đêm vô cùng nặng nề, màu đen dày đặc tựa như là mực không tản đi được. Bây giờ đã là mùa đông, trong không khí tràn ngập khỏi do đốt than đá, đốt củi đốt nhóm lửa, thường xuyên có người nói chuyện. Thời đại này trời xanh thăm thẳm, thời đại này là thời đại hồn nhiên.

Lục Tam Phong chỉ muốn nói một câu, đó chỉ là những gì được chế tạo ra dưới ngòi bút của những nhà thơ nhà văn, thời tiết hiện tại không chỉ có sương mù mù, trừ mùa hạ, thời tiết ở phương Bắc thường xuyên là cát vàng đầy trời, phòng ốc cũ nát, một ít ngôi làng cũ còn có hầm trú ẩn thông với con đường trong làng, rơi một chút tuyết và mưa là lầy lội không chịu nổi, có rất nhiều người vì nhét đầy cái bụng mà bôn ba như cũ.

Mặc dù đã qua ngày mùng tám tháng chạp một thời gian dài, thông qua đường bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy từng cái khối băng lớn, phía trên chất đống một phần cháo mùng tám tháng chạp bị đông cứng, còn có mèo hoang, chó hoang đang ăn.

Đi một đường, nhìn một đường, loại tập tục này sau khi bị thành phố và thị trấn hóa thì rất khó để bắt gặp lại.

Trở lại dưới lầu, Như Lan đã ngủ, Giang Hiểu Nghi dùng quần áo bọc lấy người của cô bé chuẩn bị xuống xe.

“Em đừng để bị lạnh rồi bị cảm, dùng quần áo của anh bao lấy cho con bé. Khoảng cách đến nhà chỉ có mấy bước chân mà nói ngủ là ngủ.” Lục Tam Phong thầm nói.

Giang Hiểu Nghi chần chờ một chút mới nhận lấy, cô đúng là không thể sinh bệnh, sắp ăn tết rồi, sau khi trở về có rất nhiều việc chờ cô làm. Ăn tết là ngày lễ mà một người phụ nữ bận bịu từ đầu đến cuối.

Đặt Như Lan lên giường, Lục Tam Phong cười cười với Giang Hiểu Nghi, giang tay ôm lấy bờ eo của cô.

“Lúc nào anh trở về?”

“Chắc là qua mấy ngày nữa đi.” Lục Tam Phong vừa nói chuyện đã lập tức đè cô lên giường.

“Cái anh này thật là, anh đừng nhúc nhích!”

“Vợ của tôi mà tôi không thể chạm vào à?” Lục Tam Phong ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

“Không phải vậy, Như Lan đang ngủ đấy! Lỡ như đánh thức con bé thì sao? Con bé đã lớn như vậy rồi, bắt đầu hiểu chuyện rồi.” Giang Hiểu Nghi ghét bỏ nói: “Có xấu hổ không cơ chứ?”

“Vậy tôi để con bé lên ghế sa lon.”

“Con bé tỉnh lại sẽ khóc, em lại… Đúng không, anh hiểu em mà.”

Lục Tam Phong ngồi dậy dùng tay xoa mặt, rất là im lặng.

“Anh đừng vội, qua hết năm rồi đưa Như Lan cho mẹ em, để bà ấy giữ một khoảng thời gian, anh nói bao giờ trở về thế?” Giang Hiểu Nghi dùng nắm đấm đấm vào phía sau lưng của Lục Tam Phong.

“Mấy ngày nay nhà máy đình công. Ngày kia đi! Ngày mai anh đến nhà máy một chuyến, sắp xếp tốt mọi việc rồi ngày mốt đi mua chút đồ, ngày kia về.” Lục Tam Phong gật đầu nói.

“Vây để em bảo me em ngày mai hong khô giường đất.” Khuôn mặt Giang Hiểu Nghi lộ vẻ vui mừng nói: “Ngủ đi!”

“Vậy em định mua những thứ gì?” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, đối với người mẹ vợ này, anh không có một chút ấn tượng tốt nào, vừa chanh chua lại hám lợi, còn trọng nam khinh nữ.

Con gái còn không xem ra gì huống chi là con rể chứ!

“Em nghe nói đối tượng hẹn hò của em gái em muốn đến nhà, dù sao nghe giọng điệu kia của mẹ em thì có vẻ rất có tiền, mình đừng mua quá nhiều, hơn nữa mình năm nay vừa mới phát tài, trở về mà tỏ vẻ giàu có thì những người họ hàng thân thích nghèo kia không đến tìm chúng ta vay tiền à?”

Lục Tam Phong bị ánh mắt kia của cô chọc cười, dùng tay ôm lấy cổ cô, bẹp một cái ở bên miệng,nói: “Càng ngày vợ tôi càng giống tôi rồi đấy!”

“Anh thôi đi, đi ngủ.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong ăn xong điểm tâm, tắm rửa, ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương một chút. So với nửa năm trước thì hơi mập lên một chút, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, mặc dù đều chỉ là những thay đổi nhỏ, thế nhưng lại như biến thành người khác, càng giống Lục Tam Phong ban đầu.

“Tôi sẽ từ từ mà sống thành bộ dáng của chính mình!” Lục Tam Phong rất lý giải câu nói này.

Hôm nay là ngày nhà máy phát tiền lương tháng cuối cùng, trên mặt mọi người đều đầy sự vui vẻ chào hỏi lẫn nhau, Lục Tam Phong tiến vào nhà máy, âm thanh chào hỏi bên người không dứt.

Tiến vào văn phòng của Cao Chí Dũng, vẫy vẫy tay với anh ta rồi nói: “Gọi những người trong cuộc họp lần trước vào phòng làm việc của tôi”

“Tổng giám đốc Lục, mở họp thì đến phòng họp.”

“Không mở họp, phát lì xì!”

“Được!” Cao Chí Dũng – Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vô cùng vui vẻ, đầu tiên đi đến phòng kế toán, không đầy một lát sau, trong văn phòng đã đầy ắp người.

“Trước tiên chúc mọi người năm con ngựa vui vẻ, lao nhanh vun vút!” Lục Tam Phong nói chuyện, từ trong túi rút ra một xấp lì xì, đưa cho mỗi người một cái.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Lục!”

“Hôm nay được nghỉ đúng không?” Lục Tam Phong hỏi Hàn Dương.

“Đúng vậy, thật ra hôm qua đã hoàn thành việc sản xuất, hôm nay chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh một chút.” Hàn Dương đáp.

“Nhà kho đã đầy hàng, dự tính sang năm cho dù đợt thứ nhất người không đến đông đủ thì cũng có thể chống đơ cung cap vai ngay.

Lục Tam Phong gật gật đầu, nhìn Đầu To nói: “Đầu To, phát tiền lương cho các công nhân sớm một chút, còn có cái công xưởng này của mình đã chính quy hóa, sang năm bắt đầu làm riêng quần áo lao động cho các công nhân, còn có thẻ tên, chính quy một chút, lần trước họp tôi có nói là ai trực ban nhỉ?”

“Tôi trực ban!” Lưu Vĩnh Trí nhấc tay lên.

“Trực ban thì cho tiền lương gấp ba, dựa theo luật lao động mà làm!” Lục Tam Phong mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, những người khác hơi trợn tròn mắt, không ít người nhao nhao mở miệng nói mình cũng ở gần, cũng có thể đến trực ban. Lục Tam Phong nhìn thấy loại tình huống này thì có chỗ nào không hiểu chứ, bọn họ là chọn quả hồng mềm để bóp, mình cũng đi làm nên hiểu rất rõ tình hình.

“Đều đi làm việc đi, Tổng giám đốc Cao ở lại.” Lục Tam Phong ngồi ở trên ghế của Tổng giám đốc và nói.

Cao Chí Dũng nhìn Lục Tam Phong, luôn cảm thấy không thích hợp. Hàn Dương đứng tại kia nhìn Đầu To một chút, anh ta phát hiện từ khi Cao Chí Dũng tới, có chuyện gì cũng không nói với anh ta và Đầu To, có chút xa cách.

Lục Tam Phong ngẩng đầu phát hiện Hàn Dương nhìn Đầu To, Đầu To nhìn Hàn Dương, hai người trừng mắt.

“Hai người có chuyện gì? Hay là có thù à?” Lục Tam Phong buồn bực nói.

“Anh Phong! Nhà máy này lớn như vậy, trước kia anh có chuyện gì cũng đều nói với hai bọn tôi, không phải nói Tổng giám đốc Cao không tốt, chúng ta cũng có thể đề xuất một chút ý kiến. Dù sao thì Tổng giám đốc Cao cũng đã từng nói, hai chúng tôi có thể so với Ngọa Long Phượng Sồ, được một xây nhà máy, anh được hai, cho nên có thể mở phân xưởng.” Hàn Dương vô bộ ngực nói.

Lục Tam Phong nghe nói như thế có chút đau đầu, lặng lẽ meo meo nhìn Cao Chí Dũng, nhỏ giọng nói: “Cậu nói lời này không cảm thấy mất hết lương tâm à?”