Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng

Chương 4



Tiếp câu chuyện của bà Huệ, sau khi được hàng xóm giúp đỡ can ngăn bà Huệ đã cầm theo quần áo về nhà mẹ đẻ. Sáng hôm sau bà muốn quay lại nhà để làm thủ tục với luật sư thì gặp cảnh ông Kiên bị sát hại. Chuyện đến đây là chấm dứt. Có vẻ hung thủ là một người khác. Mọi thứ đều rất hợp lý nhưng Phong cứ thấy cấn cấn làm sao. Chắc chắn có một nguyên nhân gì đó nữa.

Phong nhìn những vật chứng đã được thu thập tại hiện trường vụ án. Tất cả đều được bày trên bàn nhưng cái quan trọng nhất là hung khí lại không thấy đâu cả.

Sinh và Minh cũng đang cố gắng cầm sổ ghi chép lại. Cả hai người lo lắng nhìn Phong định nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thế nào?

Một nguyên tắc trong điều tra phá án đó là khi chưa tìm được điểm đột phá hãy đến hiện trường vụ án. Bởi đôi khi sẽ có những manh mối được tìm thấy. Thấm nhuần tư tưởng đó. Phong quyết định phải đến hiện trường vụ án lần nữa để xem xét tình hình.

Lúc này trên ô tô Dung đang nói chuyện với Lam. Cô than trách về con người của Phong rồi cho biết bản thân phải giúp được thân chủ của mình thoát tội. Cô không thể chịu được một người phụ nữ cả đời cam chịu bị bạo hành sẽ là hung thủ giết người.

Lam là đàn anh của Dung cũng là cấp trên của cô. Anh rất hiểu con người cô nên đã gợi ý cho Dung về việc chưa tìm được hung khí thì thân chủ chưa được định tội.

Dung lúc này mới nhớ ra, cô đòi xuống xe ngay lập tức để Lam về trước. Lam có hỏi nguyên nhân nhưng Dung chỉ cho biết có hẹn với bạn đẻ tách Lam ra. Việc cô muốn đến hiện trường vụ án mà để cho Lam biết chắc anh đuổi cổ cô mất. Có ngu cô mới làm điều đó.

Sau khi tách khỏi Lam Dung vội bắt luôn 1 chiếc xe ôm đến hiện trường vụ án. Chính cô phải đi tìm sự trong sạc của thân chủ mình.

Căn nhà của nạn nhân đã hẻo lánh âm u nay càng âm trầm hơn. Trời cũng đã nhá nhem tối, xung quanh một vài nhà lên đèn nhưng có lẽ vì mới xảy ra án mạng nên không có tiếng người nói chuyện làm cho căn nhà như một căn nhà ma.

Dung tự nhận bản thân mình là kẻ lớn gan mà khi đặt chân đến đây cũng thấy lạnh hết cả gáy. Mở điện thoại để lấy ánh sáng Dung lần mò đi vào trong căn nhà.

Bất thình lình một bóng đen từ trong nhà lao ra. Dung bị dọa sợ, cô vội lùi lại phía sau hét toáng lên thì bị bịt miệng. Quả này đúng là lật thuyền trong mương rồi. Dung đang tuyệt vọng thì có hơi thở phả vào mặt mình. Cô ngước lên thấy Phong đang bịt miệng và khóa tay cô.

Nhìn lại hai người với cái tư thế nhạy cảm đó. Phong cũng nhận ra Dung, anh giật mình vội vàng bỏ cô ra.

"Cô đến đây làm gì?"

"Tìm cách trả lại trong sạch cho thân chủ của tôi, hỏi thừa"

Phong khó chịu nhin Dung, cô gái này đúng là lớn gan, người thì bé tí tẹo như cái kẹo mà dám đến hiện trường giết người. Chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.

"Cô về đi, đây là hiện trường vụ án"

"Tôi biết."

Cái thằng cha này có bị ngu không? Bên ngoài giăng đầy dân phân cách ai mà chẳng biết là hiện trường vụ án chứ. Không đến lấy chứng cứ chẳng lẽ đến hẹn hò à? Đúng là ấm đầu mà.

"Biết vì sao cô còn đến đây, cô có biết?"

Quá nhức đầu với cái kẻ cứ thích ra lệnh cho người khác rồi. Dung lấy từ trong túi xách bình xịt hơi hay lườm Phong.

"Đừng có coi thường người khác. Lúc nãy anh mà không buông sớm thì bây giờ ai ăn ai đâu."

Phong thấy bình xịt hơi cay trong tay Dung cũng bất ngờ, Không ngờ cô gái này cũng biết bảo vệ mình đấy.

Dung đẩy Phong rồi đi vào trong nhà, cô bắt đầu soi điện thoại lên từng ngóc ngách ăn nhà.

Hiện trường vụ án cũng không có gì thay đổi, vẫn là hình vẽ nạn nhân dưới sàn nhà, nhưng hiện nay máu đã khô cứng lại, xác nạn nhân đã nằm ở trong phòng pháp y. Trên các vách tường toàn ố vàng không có lấy một món đồ trang trí. Những vật dụng cũng rất cũ kỹ. Đúng là một gia đình lao động nghèo.

Phong đi theo phía Dung, anh chú ý đến lời của anh Dũng đã nói lúc trước. Hung khí có thể là một con dao trong nhà bếp. Chính vì thế Phong cố gắng đi xuống bếp để tìm kiếm nhưng trong đó cũng không có manh mối gì cả.

Lúc Phong đi lại lên căn nhà chính thấy Dung đang cúi đầu xuống gầm giường. Nhìn thấy cảnh này Phong bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, anh đứng tựa người vào cửa ngắm cặp mông không to lắm của Dung đang loay hoay. Trong đầu anh đang nghĩ cô nàng này nhìn thì nhỏ nhắn mà thân hình cũng được phết chứ bộ. Vừa lúc đó tiếng hô của Dung làm cho Phong giật mình khỏi mấy suy nghĩ không trong sáng.

Phong nhìn lại thấy Dung đã cầm một cái dây buộc tóc màu xanh hơi cũ từ dưới gầm giường lên. Phong bước nhanh đến chỗ Dung. Anh vội giật lấy dây buộc tóc, trên đó còn vướng bụi nhưng không nhiều. Điều mà Phong quan tâm nhất là vài sợi tóc trên đó. Sợi tóc dài có màu đen nhánh. Phong bất giác nhớ đến bà Huệ trong phòng thẩm vấn. Tóc của bà xơ xác như chưa được chăm sóc kỹ, hơn nữa tóc cũng ngắn thưa thớt không khỏe bằng sợi tóc còn vương trên dây buộc tóc này. Điều này này chứng tỏ trong gia gia đình này này còn một người phụ nữ khác.

Phong và Dung vội vàng tìm kiếm kiếm cả căn phòng một lần nữa nhưng không có đầu mối gì. Cả hai hai người đành phải ra về.

Sinh vừa đi ngang qua phòng pháp y, anh vừa sợ vừa khấn lén lén lé mắt vào xem xét. Bỗng nhiên trong phòng pháp ý có tiếng hét vang lên làm làm cho Sinh sợ hãi. Cậu đang tưởng tượng anh Dũng đang cầm mấy cái máy cưa cưa từng khúc xương ra rồi đặt lên bàn thưởng thức. Cảnh tượng đó thật kinh dị. Vừa nghĩ đến đó đã thấy hình ảnh của Dũng cầm theo cái đùi gà vừa gặp vừa đi từ trong phòng pháp y ra.

Nói thật có một truyền thuyết được các đàn anh đi trước truyền lại liên quan đến phòng pháp ý. Đó là nơi đây âm khí rất nặng, chỉ cần một người yếu bóng vía đi qua sẽ bị các vong hồi hỏi thăm, có anh cảnh vệ đi tuần qua đây do yếu bóng vía thế là được các bạn ấy rủ đi chơi tận trên sân thượng. May mà ông bà gánh còng lưng có vài anh trốn các chực lên đó uống rượu cứu xuống không thì.. Thế nên cái phòng pháp y mới bị bế ra một chỗ riêng biệt chẳng liên quan đến ai cả.

Quá đen cho Sinh khi nhà vệ sinh ở tầng 2 lại hỏng, cậu phải cố gắng lên tầng 3 để đi thì gặp cảnh này. Trong khi Sinh còn đang đau khổ sợ nghĩ rằng cuộc đời của mình đến đây là chấm dứt thì có một bài tay vỗ vai cậu làm cho cậu sợ hãi ngất tại chỗ.