Kẻ Cướp Đoạt

Chương 6



7.

Giang Hoài An không trả lời.

Khuôn mặt anh điềm tĩnh và đôi mắt sâu như biển.

Không có dấu vết của sự bối rối, xấu hổ và lo lắng khi bị bắt quả t.ang.

Phản ứng thế này còn gây tổn thương hơn cả thanh kiếm sắc bén nhất thế giới.

“Tôi tên Lạc Vy, bạn gái của A Hoài.”

Cô gái ôm lấy cánh tay Giang Hoài An, tức giận trừng mắt nhìn tôi.

"Cô là Lâm Thời Sơ sao? A Hoài đã nói với cô rất nhiều lần về chuyện chia tay, anh ấy không còn thích cô nữa, xin cô đừng quấy rầy anh ấy."

Hành vi vượt quá giới hạn của cô ta càng khiến tôi tức giận hơn.

"Lạc Vy phải không? Tôi có nói chuyện với cô à?"

Tôi từ từ tháo mặt nạ ra và chế nhạo: “Người thay thế có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt chủ nhân thật sự?”

Nhìn thấy mặt tôi, Lạc Vy trợn mắt khó tin.

"Mặt của cô, cô, cô không bị h.uỷ dung sao? Làm sao có thể?"

"Không, tôi không phải là người thay thế! A Hoài, hãy nói với cô ta rằng em không, em không phải..."

Cô lấy tay ôm mặt, vẻ hoảng loạn hiện rõ nơi đáy mắt.

Giang Hoài An vẫn không nói gì.

Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

"Chậc, anh ta có vẻ c.âm, chúng ta trò chuyện một lát nhé?"

"Cô vừa nói rằng anh ta không thích tôi nữa và yêu cầu tôi đừng làm phiền anh ta. Bây giờ, lương tâm cô thấy, anh ta thích ai?"

Tôi từng bước đi tới trước mặt Lạc Vy, nắm tay cô ta đặt lên trái tim, "Đến đây, nhìn mặt tôi mà nói."

"Áaaa—"

Cô ấy đột nhiên thoát khỏi tay tôi và lùi một bước lớn, loạng choạng ngã xuống đất.

"A Hoài, cô ta.. cô ta đẩy em!"

Cô ta tức giận chỉ vào tôi và la lối với Giang Hoài An.

Tôi sững ra một lúc rồi bật cười giận dữ.

Thật là một thủ thuật nhỏ ngây ngô.

"Cô nói tôi đẩy cô, vậy tôi đành miễn cưỡng cho cô biết đẩy là như thế nào. Mở mắt ra mà nhìn cho rõ!"

Tôi tiến lên mấy bước, kéo cổ áo Lạc Vy kéo đi, dúi trên mặt đất, đợi cô ta đứng vững rồi đẩy mạnh về hướng ngược lại.

"Áaa, cô —"

Cô ta lùi lại vài bước nhưng vẫn không kiểm soát được cơ thể rồi ngã oạch xuống đất.

Trong mắt cô ả có những giọt nước mắt như pha lê, hẳn là rất đau đớn.

"Cái này gọi là đẩy. Nhớ lấy hành động và cảm xúc vừa rồi, lần sau hãy giả vờ một cách chân thật hơn."

Tôi vỗ tay dù tay mình không dính hạt bụi nào.

"Lâm Thời Sơ, cô điên rồi!"

Cô ta nhảy lên, ôm lấy cánh tay Giang Hoài An, làm điệu làm bộ: “A Hoài, “chăm sóc” cô ấy nhé!”

Giang Hoài An đứng im bất động.

Anh ấy nhìn tôi kiên định, vẻ bình yên hiện trong mắt.

"Cô không có mắt à? Anh ta không thể kiểm soát tôi, và anh ta cũng không muốn."

Tôi nheo mắt cười với Lạc Vy, "Đừng hét nữa. Có thời gian thì thử nghĩ về phí chia tay với anh ta đi."

"Phí… phí chia tay?"

Lạc Vy đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu ngón tay run rẩy, môi cũng run run.

"Tại sao chúng ta phải chia tay? Không, tôi không thể. Người A Hoài yêu là tôi, là tôi!"

"A Hoài, hãy nói với cô ta đi, nói là anh yêu em, nói đi!"

Các đường gân trên tay cô ta căng ra, hiển nhiên là cô đã dùng sức.

Giống như bạn vớ được một cọng rơm khô rồi bấu víu vào nó khi rơi xuống nước vậy.

"Lâm Thời Sơ, cô nháo loạn đủ chưa?"

Giang Hoài An cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chưa đủ, anh ở đâu?”

“Giang Hoài An, mấy ngày nay anh không về nhà, anh đi cùng cô ấy à?”

Tôi quay đầu lại nhìn Giang Hoài An, cười lạnh lùng.

8.

"Vậy thì sao?"

Anh ta không còn giả câm giả điếc nữa.

Tôi bật cười, lồng ngực rung lên vì cười.

Trước khi trở về, tôi đã tưởng tượng ra vô số tình huống xấu nhất, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng Giang Hoài An lại yêu người khác.

Tôi có thể vùi mình vào cát bụi để cứu vãn mối quan hệ mong manh này.

Nhưng lòng tự trọng và nhân phẩm của tôi không cho phép tôi dính vào chuyện tình tay ba.

Điều kiện tiên quyết để tấn công Giang Hoài An là hắn vẫn trong sạch.

Nhưng anh ta đã vấy bẩn rồi…

“Ngoan, lên xe đợi anh đi.”

Giang Hoài An nhét chìa khóa xe vào tay Lạc Vy.

Lạc Vy lấy chìa khóa nhưng không rời đi.

"Này, anh có thấy đau thay cho người tình nhỏ của mình không?"

Đôi mắt tôi đảo quanh họ vài lần, đầy mỉa mai.

"Lâm Thời Sơ, tại sao cô lại giận dữ? Cô ấy vô tội."

Giang Hoài An kéo Lạc Vy ra phía sau và đứng trước mặt tôi.

“Anh nói cô ta vô tội?”

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Giang Hoài An, tôi nói cho anh biết, cô ta có khuôn mặt như vậy là ngây thơ vô tội, yêu người khác cũng là vô tội, nhưng cô ta chắc chắn không vô tội khi dùng khuôn mặt này bám lấy anh."

"Hơn nữa, không phải anh là người đã đẩy cô ấy vào tình huống xấu hổ này sao? Anh đã một chân đạp hai thuyền. Anh có thấy thuyền bị lật không?"

Tôi lật lòng bàn tay lên không trung và thực hiện động tác lật úp.

Tim tôi như bị khoét một lỗ lớn, đau đến mức tê dại.

Anh ta nói Lạc Vy vô tội, còn tôi chẳng phải cũng vô tội hay sao?

Khi tôi yêu anh ấy nhất, một kẻ ch.iếm đ.oạt đã chiếm lấy cơ thể tôi.

Tất cả những rắc rối này không phải do tôi gây ra, tại sao tôi phải gánh chịu một mình?

Tôi đã làm gì sai?

Giang Hoài An mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng tôi không muốn nghe.

"Giang Hoài An, anh thật là ghê tởm."

Tôi lao tới trước mặt anh ta và dùng lời nói chặn anh ta lại.

"Anh có thể không thích tôi, nhưng đây là chuyện của anh. Anh không muốn có loại phụ nữ nào mà lại tìm được một người thay thế trông rất giống tôi. Anh chán ghét chính mình hay chán ghét tôi?"

“Tìm người thay thế cũng được thôi, nhưng tại sao anh lại cho phép cô ta gọi anh là A Hoài?”

Sức lực cạn kiệt, tôi dựa vào bức tường kính lạnh lẽo phía sau mà thở dài:

"Anh quên rồi sao? Anh đã hứa với tôi, kiếp này chỉ có tôi mới có thể gọi anh là A Hoài..."

Thân hình của Giang Hoài An gần như rung chuyển.

Anh ấy bước một bước về phía tôi, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi.

"Đừng chạm vào tôi, thật ghê t.ởm!"

Tôi giấu tay ra sau lưng để tránh sự đụng chạm của anh ta.

"Giang Hoài An, người mà anh tìm thấy thật kinh t.ởm, việc anh làm thật kinh t.ởm, từ trong ra ngoài!"

"Kiếp trước tôi đã gây ra tội lỗi gì mà bị anh lừa dối thế này?"

Mặt của Giang Hoài An tái xanh sau một loạt từ "kinh t.ởm" thốt ra.

Từ phía sau anh ta, tôi thấy Lạc Vy cũng đang nhìn tôi.

"Này, để tôi hỏi cô, anh ta cũng nói với cô rằng chỉ có cô mới có thể gọi anh ấy là A Hoài phải không?"

Tôi lớn tiếng hỏi.

"Cắt! Chỉ là cái tên thôi mà. Sao cô gọi được mà người khác không gọi được!"

Cô nhếch môi đáp trả.

"Chỉ là một cái tên, chỉ là một cái tên thôi..."

Tôi nhai đi nhai lại những lời của cô ấy trên môi, mỉm cười buồn bã.

"Được rồi, anh thắng, tôi đã quá cố chấp."

Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Giang Hoài An.

"Giang Hoài An, là lỗi của tôi khi quấy rầy anh suốt những năm qua, nhưng sau này tôi sẽ buông tha anh, chúc anh hạnh phúc."

Tôi dùng sức lực còn lại đứng lên dựa vào vách kính.

"Nhớ lấy, lần này, là tôi không cần anh."

Sau đó, tôi quay người bỏ đi.

Có một chất lỏng đặc, ẩm ướt chảy xuống khóe mắt khô khốc của tôi.

Tôi đưa tay lau, quả nhiên là có màu đỏ.

Đồng thời, một ít chất lỏng trào ra từ mũi, tai và miệng.

Tôi bước đi trong bàng hoàng, mỗi bước đi đều có cảm giác như đang bước trên mây.

"A Sơ…"

Ngay lúc tôi ngã xuống, tôi nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn.

Xa xôi và huyền ảo.