Kẻ Đền Tội

Chương 12



18

Vì thế, tôi bắt đầu ghi chép lại, vắt óc nhớ lại từng khoảnh khắc của chúng tôi.

Tôi xăm tên hắn lên cổ tay.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp khả năng kiểm soát hệ thống.

Vào một buổi sáng nắng ấm trong lành, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc cổ tay nhẵn nhụi và quyển nhật ký trống trơn, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Vào sinh nhật lần thứ 34 của tôi, bạn bè giục tôi thắp nến.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại thắp bốn ngọn nến. Cho đến khi bạn bè tôi trêu rằng:

“Này Chi Chi, cậu cắm bốn ngọn nến, không cần mạng nữa à?”

Tôi chợt định thần lại, nhìn bạn tôi "ah…"

Bạn tôi ngơ ngác lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

"Sao lại khóc... Nếu cậu muốn thì cứ thắp bốn ngọn nến, đừng khóc mà."

Tôi giơ tay lên, chạm vào mắt. hóa ra là tôi đang khóc.

19

Gần đây, ba mẹ tôi tìm rất nhiều đối tượng để tôi đi xem mắt.

Tôi thấy khó chịu vì sự thúc giục của ba mẹ, vì thế tôi đã chọn một bức ảnh thuận mắt, đồng ý đi gặp anh ấy.

Đến quán cà phê đã hẹn, tôi nhìn thấy người kia.

Anh ấy nhìn ôn hoà giống như trong ảnh tôi xem.

Cuộc trò chuyện khá thoải mái, đến cuối cùng thì chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc.

Sau khi về nhà, ba mẹ tôi hỏi tôi cảm thấy thế nào.

Sau khi suy đi nghĩ lại, tôi nói cũng được.

Ba mẹ đã lớn tuổi còn lo lắng cho tôi. Nếu tìm người kết hôn có thể khiến ba mẹ cảm thấy thoải mái, tôi không quan tâm đó là ai, miễn là người đó có nhân phẩm tốt là được.

Dù sao thì tôi cũng không dựa vào đàn ông. Cổ tức cổ phiếu hàng tháng của công ty đã đủ để nuôi tôi cả đời rồi.

Sau này, tôi gặp người đàn ông kia vài lần. Anh ấy có vẻ khá hài lòng với tôi.

Chúng tôi sẽ đi dạo trong ngày đông, nắm tay và ôm. Nhưng không tiến xa hơn.

Có lẽ tôi đã hết tuổi trái tim đập thình thịch? Tôi không biết nữa.

Người đó và tôi sắp kết hôn.

Vào ngày cưới, tôi mặc váy cưới màu đỏ tươi, bạn bè còn khen chiếc nhẫn cưới đẹp biết bao.

Tôi dường như đã có một cuộc sống thực sự hạnh phúc. Trước khi tiệc cưới bắt đầu, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.

"Đây có phải là cô Khúc không? Thời hạn cho chiếc bình cô đặt ở nghĩa trang này sắp hết hạn. Xin hãy đến gia hạn nó càng sớm càng tốt."

Nghĩa trang? Nghĩa trang nào?

Một ý nghĩ xoẹt qua, tôi mơ hồ bắt được một cái đuôi.

Thế nên trong tiệc cưới của mình, tôi đã làm một hành động hết sức nực cười.

Bỏ lại chú rể và một căn phòng chật kín người thân, bạn bè, tôi lái xe đến nghĩa trang trong bộ váy cưới màu đỏ.

Tôi tìm nhân viên, gấp gáp hỏi cô ấy về việc gia hạn hợp đồng, cô ấy tra cứu một hồi, cuối cùng nói với tôi:

“Xin lỗi, tôi không tìm thấy bất kì thông tin nào.”

“Nhưng bạn vừa gọi cho tôi…”

Tôi mở điện thoại ra, đầu ngón tay cứng lại, phát hiện trong điện thoại không có nhật ký cuộc gọi.

Cuối cùng, tôi chán nản trở về.

Mọi người đều đang xôn xao, tôi trở thành chủ đề bàn tán.

Bạn bè trêu chọc tôi: “Ai cậu cũng không thích? Cậu đang đợi thiên mệnh chi tử của đời mình sao?”

Tôi cong môi, ánh mắt trống rỗng:

"Có lẽ là tớ đang đợi một người.”