Kế Hoạch Câu Cá

Chương 5



13

Bạn xem đi, sau khi sắp xếp lại dòng thời gian, từ lúc bắt đầu tôi đã không phải là một người tốt.

Phó Ngộ gặp gỡ một đoạn tình cảm lừa tình gạt tiền, bây giờ lại bị tôi lừa gạt tình cảm, đúng là rất thảm.

Trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng cũng đúng lúc đi hẹn hò về, gương mặt cô ấy lộ rõ sự vui vẻ.

Tôi nghi ngờ hỏi cô ấy: “Như thế nào mới được coi là thích một người vậy?”

Bạn cùng phòng buông túi, nghĩ ngợi một lát rồi nhún vai: “Thoải mái, cậu sẽ cảm thấy được thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy.”

Thoải mái? Như vậy là đúng nha, suýt chút nữa tôi còn tê liệt ngã xuống trước mặt anh.

Cho nên tôi cứ thế mà đã thích Phó Ngộ rồi à?

“Tình yêu này tới cũng quá dễ dàng rồi.” Tôi ngồi trên ghế dựa bắt đầu tưởng tượng: “Nếu đối tượng của cậu là đầu gấu học đường, sau khi yêu đương với anh ấy cậu sẽ như thế nào?”

“Đâu sao đâu.” Bạn cùng phòng cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống chỗ đối diện tôi: “Đầu gấu cũng là người, anh ta yêu cậu đơn giản chỉ là biểu hiện đối xử với cậu tốt hay không tốt thôi. Yêu đương đều như vậy hết, nếu cứ phải suy nghĩ cẩn thận thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“À, vậy là những thứ trong tiểu thuyết đều là giả.” Tôi “chậc” một tiếng, cảm thấy vô cùng thất vọng: “Tớ cứ nghĩ nếu yêu đương với đầu gấu phải kiểu, anh ta sẽ ôm tớ một cách mạnh bạo, sau đó nói với tớ mấy câu kiểu ‘cô gái, em không được làm trái mệnh lệnh của tôi’ chứ.”

Diễn giải sinh động đến mức làm bạn cùng phòng trợn tròn mắt, cô ấy cười rồi hỏi: “Không phải cậu bị đần rồi đấy chứ? Đầu gấu trong trường đại học ấy à, bốn bỏ lên năm, còn không oai bằng chủ tịch mấy câu lạc bộ ấy.”

Tôi: “...” Có lý, quả thật, chủ tịch mấy câu lạc bộ còn áp bức sinh viên hơn đầu gấu học đường.

Bạn cùng phòng liếc mắt ra hiệu với tôi, cười hỏi thăm: “Sao nào? Cậu muốn bắt cá hai tay à, tớ nhớ cậu có một người yêu qua mạng cơ mà.”

Tôi lắc đầu, lại nói bằng giọng đắc ý: “Bọn tớ gặp nhau rồi, đánh nhau hơi bị giỏi, tớ rất thích.”

Bạn cùng phòng trầm mặc một lát, đột nhiên cười to ra tiếng: “Thế thì tốt quá còn gì, hai người các cậu một người mắng giỏi, một người đánh đấm giỏi, thế thì vô địch rồi còn gì.”

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt chăm chú thâm tình: “Cậu không sợ tớ bị anh ấy đánh à?”

Bạn cùng phòng không lo lắng chút nào: “Bạn trai của cậu bữa giờ nói chuyện qua mạng đúng kiểu thê nô còn gì. Mỗi ngày khai thông cảm xúc cho cậu, giúp cậu có một cuộc sống khỏe mạnh, cứ như ông cụ non ấy. Nhưng mà nếu cậu bị đánh thật thì tớ cũng không thấy lạ.”

Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Nói rõ hơn xem nào?”

Bạn cùng phòng ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Một ngày cậu không chửi mắng thì cảm thấy khó chịu. Cận Vũ, tự cậu nhìn lại bản thân mà xem, từ khi chúng ta làm bạn cùng phòng, mỗi lần cậu hẹn đi chơi rồi cho tớ leo cây đều là lý do bị giường bắt cóc, xem có một bộ phim thôi mà cũng phải hỏi tớ có tin vào ánh sáng hay không, còn cằn nhằn là nên bỏ mấy phần giới thiệu ở cuối đi. Cậu tự suy nghĩ mà xem, đây là việc mà con người có thể làm ra được à?”

Tôi: “...” Mặc dù khoác lên mình lớp vỏ cô gái văn chương u sầu, nhưng tôi luôn vô lo vô nghĩ, rất vui vẻ.

Bạn cùng phòng tổng kết lại một câu: “Tớ cảm thấy người yêu của cậu cũng được mà, nếu mà là tớ ấy à, vừa gặp cậu là tớ phải đấm một trận cho hả giận cái đã.”

“Cậu nói đúng đó.” Tôi yếu ớt ho khan một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh ấy thật sự muốn đánh tới, may là tớ chạy nhanh.”

14

Thứ như tình yêu mà cứ phải suy nghĩ rõ ràng thì thật vô nghĩa.

Tôi cảm thấy những lời này rất có lý, học cùng một trường cũng là cơ duyên hiếm có.

Buổi tối lúc Phó Ngộ gọi điện thoại tới thì tôi đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình.

Nhưng nghe máy tôi lại cảm thấy không được tốt cho lắm.

Trong điện thoại có năm đứa con trai! Các bạn ạ! Cả năm người! Đều gọi tôi là “chị dâu”!

Đôi mắt tôi sáng ngời nhưng vẫn nén cười mắng Phó Ngộ: “Cái gì vậy chứ! Làm như là xã hội đen Hongkong vậy!”

Phó Ngộ giật điện thoại lại, mấy người xung quanh cười vang dội, anh cao giong nói với tôi: “Sao cơ? Anh trả tiền! 50 tệ đó! Mau nghe nhiều thêm vài lần! Đừng để anh bị lỗ vốn nha!”

Nhóm con trai xung quanh cười hi hi ha ha, từng người từng người lại tiếp tục gọi “Chị dâu! Thêm tiền đi!”

Tôi cau mày không cười nổi, đau lòng diễn trò cùng bọn họ: “Mấy người còn trẻ như vậy! Sao lại làm ra chuyện này vì tiền cơ chứ?”

Một giọng nam than vãn: “Trời ạ, không phải vì tình nghĩa anh em ư! Thiên địa chứng giám! Hai mươi năm cuộc đời mà đại ca lại bị lừa tiền gạt tình, khó khăn lắm mới có một cô gái tốt đồng ý cứu vớt anh ấy, chúng tôi cũng cảm động rơi nước mắt!”

Tôi: “...” Ôi trời, đứa con trai này là ai vậy! Sao mà ăn nói còn gợi đòn hơn cả tôi thế?

Hình như Phó Ngộ đã đá bay bạn nam kia đi rồi, sau đó anh chạy ra bên ngoài, đột nhiên không khí trở nên yên tĩnh, anh và tôi trò truyện vài ba câu linh tinh: “Bữa tối em ăn món gì thế?”

Tôi cười hì hì trả lời anh: “Cơm rang!”

Phó Ngộ lại hỏi: “Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, em không ăn đêm đấy chứ?”

Tôi cười hề hề rồi nói: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở em!”

Phó Ngộ hít sâu một hơi, cách màn hình tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc: “Nhớ ăn không nhớ đánh đúng không?”

Ta không để ý, cười trêu ghẹo anh một lúc lâu, Phó Ngộ hỏi tôi: “Ngày mai là thứ hai, em học những tiết nào?”

“Môn văn, tám giờ sáng.” Tôi lại than thở: “Giáo viên rất thích đặt câu hỏi về văn học thường thức.”

Phó Ngộ ừ một tiếng, than thở cùng tôi: “Ngày mai anh cũng có tiết lúc tám giờ sáng, toán cao cấp, không biết có phải làm bài kiểm tra hay không nữa.”

Sau khi nói xong, chúng tôi lại im lặng, cuối cùng Phó Ngộ mở miệng trước: “Em còn đồng ý đi ăn với anh không?”

“Chuyện nhỏ.” Tôi tự cổ vũ bản thân: “Không sao, cùng ăn một bữa cơm mà thôi.”

Cúp điện thoại xong, tôi âm thầm hạ quyết tâm nhất định không thể lại ghét bỏ Phó Ngộ