Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 13: Bị đùa giỡn



Buổi tối không có chuyện gì xảy ra, Niếp Duy An nhặt một ít rau xanh bên bờ sông đem đi rửa sạch, sau đó đốt bếp cồn bắt đầu nấu mì.

Sợi mì được kéo bằng tay nên rất dai, nấu kèm với súp sẽ rất ngon, hơn nữa ăn cũng chắc bụng nên Niếp Duy An đã cố tình mang theo rất nhiều từ doanh trại.

Mì vừa nấu xong, Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết ngửi thấy mùi thơm liền bưng bát đũa đi tới, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bếp cồn.

Niếp Duy An bưng một tô lên, nói với hai người họ: “Ăn xong nhớ rửa nồi đấy.”

Hai người vội vàng gật đầu, tranh nhau đi về phía trước.

Niếp Duy An đi về phía lều của Nguyên Soái với một tô mì trong tay, đột nhiên cảm thấy mình giống như một cảnh vệ vậy… chỉ thiếu mỗi bưng trà rót nước nữa thôi!

Niếp Duy An nặng nề đặt cái tô trước mặt Nguyên Soái với dự cảm xấu trong lòng, giọng điệu khó chịu nói: “Tiền đánh cược!”

Nguyên Soái liếc nhìn cô, dùng ngón tay dài xương xẩu kẹp chiếc đũa, gắp mì cắn một miếng, sau đó bình tĩnh nói: “Có chút nhạt.”

Niếp Duy An đảo mắt và nói một cách mỉa mai: “Có ăn là mừng rồi!”

Nguyên Soái cư nhiên khẽ cười: “Nhưng mà… Đánh cược là phải nấu mì theo khẩu vị người thắng mà.”

Niếp Duy An: “…”

Niếp Duy An thực sự muốn bưng cái tô lên đập vào đầu anh ta! Cô chậm rãi híp mắt, đằng đằng sát khí nói: “Anh chơi tôi?”

Nguyên Soái lắc lắc đầu: “Chính cô đáp ứng mà.”

Niếp Duy An tức giận cười đáp lại, mạnh mẽ kéo bát đũa lại, cầm lên hớp một ngụm lớn, lạnh lùng nói: “Không hợp khẩu vị? Vậy thật xin lỗi, anh chịu khó ăn lương khô đi nhé!”

Nguyên Soái ánh mắt chợt lóe lên, nhìn chằm chằm miệng cô, chậm rãi nói nói: “…Cô vừa rồi dùng đũa của tôi.”

Niếp Duy An theo bản năng muốn phun ra một ngụm, dùng sức lau miệng, ngoài mặt cô cố gắng hết sức kiềm chế, bình tĩnh nói: “Tôi đã đọc báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh, không có bệnh truyền nhiễm.”

Nói xong, Niếp Duy An cảm thấy trong lều đột nhiên trở nên ngột ngạt, bưng cái bát trong tay đứng dậy, bóng lưng vội vàng như muốn chạy trốn.

Sau khi rời khỏi lều của Nguyên Soái, Niếp Duy An cầm chai nước lên và súc miệng thật mạnh, vừa tức giận vừa ảo não sao bản thân cứ liên tục mất mặt trước Nguyên Soái.

Niếp Duy An hung hăng vặn nắp chai nước, dữ tợn cười ra tiếng.

Tốt lắm, cô nhất định sẽ làm cho anh ta tô mì ‘hợp khẩu vị’!

Đến ngày thứ tư có 66 người lần lượt trở về.

Từ sáng sớm ba người ở Trạm y tế đã bận rộn chăm sóc những chiến sĩ đến trước, tính toán tình trạng mất nước của từng người trong nhiệm vụ lần này, sau đó bổ sung vitamin, protein và các chất dinh dưỡng khác theo kết quả đo lường.

Cho nên mới nói Quốc gia không dễ dàng đào tạo một lực lượng bộ đội đặc chủng, quá trình huấn luyện của họ rất khó khăn và nhiệm vụ của họ rất nguy hiểm, vì vậy hỗ trợ hậu cần là rất quan trọng.

Mặc dù chỉ có bốn ngày, nhưng hầu hết mọi người đều gầy đi đáng kể trong cuộc hành quân vượt núi khắc nghiệt, không chỉ vì đói mà còn vì mất nước trầm trọng.

May mắn thay, trong lần huấn luyện này, cho đến bây giờ không có ai bị thương quá nặng, một số vết thương ngoài da không ảnh hưởng đến hoạt động, Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết có thể xử lý được.

Nơi cắm trại không lớn, rất nhiều bộ đội đặc chủng vừa huấn luyện trở về liền nằm rạp xuống đất, quấn chăn hành quân, để quân y đo nhiệt độ, truyền đường glucose.

Thiệu Chính lúc ở trên núi bước hụt một bước và lăn xuống sườn đồi, vết thương rất nghiêm trọng, mắt cá chân của cậu ấy sưng tấy đến mức không thể cởi giày ra, Tống Đình Ngọc quỳ trên mặt đất, đặt chân cậu lên đùi mình, và lấy một cái kéo cắt từng chút một.

Trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, mùi trên người Thiệu Chính ngay cả chính cậu cũng không chịu nổi, huống chi là chân có mùi, đám nam nhân quen thói thô lỗ này bịt mũi chán ghét, quả thực là vũ khí hủy diệt hàng loạt.

Nhưng biểu hiện của Tống Đình Ngọc rất bình tĩnh.

Những người xung quanh đang chế giễu đôi chân hôi hám của Thiệu Chính, nhưng Tống Đình Ngọc thậm chí không cau mày, chăm chú cắt chiếc tất và dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo vết thương ra, một lúc sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gãy xương, nhưng tụ máu nghiêm trọng như vậy, lát nữa còn phải chụp phim xem.”

Tống Đình Ngọc chuyên tâm nghiêm túc đến mức không ngại chết, Thiệu Chính đột nhiên cảm thấy xúc động, lúng túng thu chân lại, giả vờ không thèm để ý nói: “Không cần! Bị thương một chút cũng không có gì đáng phiền như vậy!”

“Đúng vậy!” Mã Chấn Hổ sau một đêm nghỉ ngơi đã khôi phục hoàn toàn, sinh khí dồi dào, dùng móng gấu vỗ mạnh lưng Thiệu Chính, cười nói: “Đàn ông chúng ta da thô thịt dày!”

Tống Đình Ngọc cau mày, nghiêm túc thuyết phục: “Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu như bị thương đến gân cốt lại không chịu điều trị, về sau sẽ để lại rất nhiều di chứng, có lẽ ngay cả huấn luyện hàng ngày cũng khó khăn…”

“Thôi, thôi!” Thiệu Chính khịt mũi, “Tiểu Ngọc tỷ, đừng nguyền rủa tôi nữa!”

“Đúng vậy, Tiểu Ngọc tỷ, chúng ta là đàn ông, vết sẹo của chúng tôi chính là quân hàm!”

Khuôn mặt trắng nõn của Tống Đình Ngọc đỏ bừng, lắp bắp phản đối: “Tôi, tôi cũng là đàn ông! Đừng kêu tôi là tỷ!”

“Ai nha!” Mã Chấn Hổ không đứng đắn sờ sờ mặt của anh, “Giống như anh, da mỏng thịt mềm, một ngón tay của tôi cũng có thể chọc chết, anh làm sao có thể ra dáng vẻ đàn ông?”

Tống Đình Ngọc tức giận: “Tôi, tôi cũng được huấn luyện rồi!”

“Huấn luyện cái gì? Trở thành nữ nhân sao?”

“Ha ha ha ha…”

Tống Đình Ngọc vừa xấu hổ vừa tức giận, vành mắt đỏ hoe, Thiệu Chính nhìn bộ dạng đẫm nước mắt của anh cảm thấy vừa hèn mọn vừa áy náy, đang định nói một câu để chuyển chủ đề thì rèm ở cửa lều đã bị vén lên.

Niếp Duy An thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét một vòng, những người vừa rồi còn đang cười ha hả dường như chột dạ đều im bặt.

Niếp Duy An đặt khay dụng cụ trong tay xuống, vừa phát thuốc vừa bình tĩnh nói: “Các cậu đều tự hào mình là đàn ông chuẩn men.

Nhưng khi khám nghiệm tử thi bình thường thôi mà các cậu đã nôn mửa và xỉu up xỉu down, thậm chí còn thất bại trong nhiệm vụ đợt trước! An nguy của Quốc gia mà giao cho đám quân nhân tự cao tự đại như các cậu thì tôi thà nhất đao lưỡng đoạn [1] cho rồi, để sau này đỡ phải lo lắng đề phòng sống không bằng chết!”

Niếp Duy An cười lạnh một tiếng: “Thể chất của bác sĩ Tống không tốt bằng các cậu, nhưng ít nhất anh ấy sẽ không lơ là trong cương vị của mình! Là một bác sĩ, anh ấy tận tâm với nghề, làm cho người khác yên tâm đem sinh mệnh của mình giao phó vào tay anh ấy! Còn các cậu thì sao? Là những người lính, liệu các cậu có khiến cho tổ quốc và người dân yên lòng được không?”

Trong lều im lặng trong giây lát, chỉ có Niếp Duy An không chút khách khí chất vấn bọn họ, giống như một cái tát phá vỡ sự lố bịch quá đáng của họ.

Niếp Duy An lắc đầu: “Bác sĩ Tống phẫu thuật có chuyên môn, đã cứu được nhiều mạng sống hơn tất cả những gì trong đám đông các người cộng lại! Lấy điểm mạnh của mình để so sánh với điểm yếu của người khác rồi cười nhạo người ta, các cậu cũng giỏi quá nhỉ? Nếu để tôi còn nghe được một câu nói xấu nào nữa, tôi đá đít các cậu ra khỏi đây đấy.”

Niếp Duy An nói xong liền đặt thuốc đã chuẩn bị sẵn xuống, xoay người đi ra ngoài.

Tống Đình Ngọc theo sát phía sau, nước mắt lưng tròng cảm kích, ngập ngừng nói: “Bác sĩ Niếp, cám ơn cô đã nói tốt cho tôi, thực sự tôi rất cảm động…”

Niếp Duy An đột nhiên dừng bước, quay lại chỉ vào mũi anh ta và hét lớn: “Mẹ kiếp, anh cố lên cho tôi! Người khác nói anh giống phụ nữ, anh có thể làm gì khác ngoài việc yếu ớt kêu ‘không, không’ hả? Anh nói là anh không có thể lực tốt, người khác coi thường anh, anh cho bọn họ thấy việc anh làm chỉ có thể là khóc! Khóc, khóc cái rắm! Bắt đầu từ ngày mai dậy sớm tập thể dục cho tôi! Anh không phải máu lửa lắm sao, mẹ nó, tôi không tin là không rèn được anh!”

Tống Đình Ngọc sắc mặt nhất thời tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau hai bước, suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Niếp Duy An khè ra lửa, một phần cũng do mấy nay bị đè nén ở chỗ Nguyên Soái, trừng mắt nhìn Tống Đình Ngọc một cái sau đó đi làm việc của mình.

Đến giữa trưa, nhóm bộ đội đặc chủng cuối cùng cũng cũng trở về nơi cắm trại, Nguyên Soái rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tắt hình ảnh vệ tinh đám mây, hạ lệnh lính hậu cần thu dọn thiết bị, định sau khi nghỉ ngơi xong xuôi sẽ nhổ trại để trở về quân doanh.

Nguyên Soái vươn vai hoạt động gân cốt, vừa ra khỏi lều liền đụng phải một nhóm binh lính cuối cùng vừa trở về, hai người lạc đường suýt chút nữa không về đích được, cả người lấm lem bùn đất, được người khác dìu đi, bước đi chật vật.

Nguyên Soái cái mũi bỗng nhiên vừa động, ánh mắt như tia chớp quét về phía một người trong đó, xung quanh tràn đầy khí thế bức người, khiến người khác thấy ngạt thở.

Nguyên Soái hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước tới, ghé sát vào một người, thẳng tắp cúi đầu nhìn một người lính, lạnh lùng nói: “Giao ra đây!”

Chu Tường không khỏi chân mềm nhũn, trong lòng thầm kêu không xong, cố gắng giả bộ vô tội nói: “Cái, cái gì?”

Nguyên Soái cũng không thèm nói nhảm cùng cậu ta, vươn tay rút bình nước bên hông ra, vặn nắp, đưa lên trước mũi ngửi ngửi, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn.

Chu Tường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân run rẫy, nếu không có người dìu, hiện tại đã có thể ngã quỵ xuống đất rồi.

“Quân đội cũng thật hào phóng, còn cung cấp cả rượu a!” Nguyên Soái châm chọc cười nói, “Tôi cũng không uống nổi… Chậc chậc, thật sự là xem thường cậu!”

Quy tắc của Nguyên Soái, nếu phạm sai lầm thì tự mình thu dọn đống hỗn độn, đừng để anh phát hiện, một khi anh phát hiện nhất định phải tuyệt đối thẳng thắn nghiêm khắc trừng phạt, chống cự sẽ chết!

Chu Tường lúc này không dám giấu diếm nữa, cúi đầu xuống nhận sai: “Thực xin lỗi huấn luyện viên, tôi…”

“Ngẩng đầu!” Nguyên Soái lạnh giọng quát, “Còn nhớ rõ tên của mình là gì sao?”

“Chu Tường…”

“Sai!” Nguyên Soái trầm giọng cả giận nói, “Tên của cậu là quân nhân! Trước hết cậu là một quân nhân, là Hoa Nam Lợi Nhận, là binh của Nguyên Soái tôi! Chu Tường cái rắm! Cậu được lắm, dám lừa gạt… Cậu vẫn là quân nhân sao? Trên chiến trường cũng có thể gian lận sao!”

Chu Tường xấu hổ không thôi: “Tôi sai rồi…”

Nguyên Soái không thèm nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu đã biết mình phạm sai lầm, vậy thực hiện lại nhiệm vụ huấn luyện này đi!”

Chu Tường kinh ngạc mở to mắt, há miệng thở dốc nhưng không thốt ra được lời nào.

Nguyên Soái vẫy tay với hạ sĩ quan đỡ Chu Tường: “Đừng để mọi người phải chịu khổ cùng mình… Đưa đi đi! Đỡ phiền toái cho tôi!”

Mặc dù hạ sĩ quan đồng cảm với Chu Tường, nhưng anh ta không dám trái lệnh của thiếu tá, thở dài mang Chu Tường đi.

Huấn luyện khắc nghiệt là gì? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ thể lực của bản thân, mà cả trạng thái tinh thần đều đạt đến cực hạn… Lúc này, Chu Tường phải làm lại từ đầu, chịu đựng bốn ngày đói lạnh cùng cực, ai có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ đó.

Chu Tường nghiến răng đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của hạ sĩ quan, một mình chậm rãi quay lại rừng.

Niếp Duy An rất nhanh biết được chuyện của Chu Tường, cô lập tức đi tìm Nguyên Soái, lúc này anh đang ra lệnh nhổ trại xuất phát.

“Không đợi Chu Tường?”

Nguyên Soái khó hiểu nhìn cô: “Một kẻ ngốc làm chuyện ngu xuẩn, sai lầm bị trừng phạt, còn chờ cậu ta làm gì?”

Niếp Duy An cau mày, không đồng ý nhìn anh: “Bây giờ cậu ấy mất nước nghiêm trọng, nếu tiếp tục, cậu ấy sẽ bị sốc…”

Nguyên Soái vung bàn tay to lên: “Cậu ta nếu có năng lực gian dối thì cũng nhất định có năng lực gánh chịu hậu quả!”

“Sao anh có thể vô lý như vậy… Là bác sĩ, tôi không thể trơ mắt nhìn người khác gặp nạn như vậy được! Cậu ấy hiện tại thân thể suy kiệt nghiêm trọng, cho dù trừng phạt thì cũng nên đợi đến khi cậu ấy hồi phục lại!”

Nguyên Soái lạnh lùng xoay người rời đi: “Chỉ có bị trừng phạt mới có thể ghi nhớ sâu sắc được! Lính của tôi nhất định phải tuân theo quy củ của tôi!”

Niếp Duy An bị tức không nhẹ, nhưng cũng không nói được lời nào, công việc của cô là hỗ trợ trong việc huấn luyện, còn huấn luyện như thế nào vẫn là do Nguyên Soái định đoạt.

Niếp Duy An nghĩ nghĩ, quyết định bất hòa với Nguyên Soái, cô ở lại chờ Chu Tường.

Có điều Niếp Duy An không biết là, Nguyên Soái cũng không lập tức rời đi, mà là đi theo xa xa phía sau Chu Tường…

— Hết chương 13 —

Chú thích:

[1] 一刀两断: Nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ, không còn tình nghĩa.

- -----oOo------